Con trai cô, Thụy Khang, mười bốn tháng tuổi, được cô gửi trong nhà trẻ Hoa Hồng, cách chỗ cô làm không xa. Con trai còn nhỏ, lại đang trong thời gian tập nói, tập đi, gửi con ở nhà trẻ, Păn xê cũng xót xa. Cô biết, một nhà trẻ, bao nhiêu đứa trẻ ở đó, sao các cô bảo mẫu có thể chăm sóc chu đáo như ở nhà được. Cho nên, lúc nào Păn xê cũng trong trạng thái lo lắng, không yên. Và dự cảm trong lòng Păn xể rốt cục cũng trở thành hiện thực. Hiện thực khiến cô kinh hoàng.

Khi Păn xê đến rước con trai, thì nhà trẻ đã không còn ai. Mặt xanh ngắt như không còn một giọt máu. Nhiều hình ảnh tưởng tượng xuất hiện lần lượt trong đầu cô: Thụy Khang, con cô đâu? Con trai cô bị người ta bắt đi? Không, là Đào Thiết, anh ta đón con? Không phải, anh ta không biết họ ở nơi này? Vậy là ai.. con của cô.. Thụy Khang, thằng bé.. không sao chứ? Nó đâu rồi..

Bảo vệ liên tục gọi Păn xê nhưng cô không nghe. Một người đàn ông vừa đậu xe bên lề đường, nhìn thấy có vẻ nghi hoặc. Anh ta liền bước đến lay lay bờ vai cô. Păn xê mới sực tỉnh, mắt cô vô hồn, nhìn người đàn ông trước mặt mình, vẻ hốt hoảng vẫn còn hiện rõ trên gương mặt:

- Anh là ai? Con tôi đâu?

Păn xê chụp lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt, khiến anh ta có chút giật mình sửng sốt. Chưa hiểu rõ chuyện gì, người phụ nữ này đã nhìn anh bằng cặp mắt vô cùng tức giận, như là anh là kẻ tội đồ. Bác bảo vệ thấy vậy liền xen vào:

- Cô là mẹ của Thụy Khang phải không?

- Con tôi, đúng, Thụy Khang là con tôi? Nó đâu rồi?

Păn xê nghe đến hai chữ Thụy Khang, liền lập tức túm lấy tay của bác bảo vệ. Người đàn ông nhìn tay mình vừa bị cô vứt ra không thương tiếc, anh thấy có chút cảm khái. Anh nghe thấy hai người nói chuyện cũng có hiểu được một ít, anh cất tiếng:

- Này cô, cô hãy bình tĩnh, cô cứ túm lấy bác ấy như vậy, làm sao bác nói rõ được.

- A.. à, tôi.. tôi xin lỗi.

Lúc này Păn xê mới ý thức được hành động của mình, cô hơi cúi đầu trước người bảo vệ:

- Xin lỗi bác, cháu.. cháu hơi hoảng khi không thấy thằng bé.. nên..

- Không sao, cô là mẹ của nó thì tốt rồi. Lúc nãy bảo mẫu có nhờ tôi, cô ấy lạc mất số điện thoại của cô nên không gọi cho cô được. Thụy Khang bị té gãy tay nên được bảo mẫu đưa đi bệnh viện. Đây là địa chỉ, cô..

Bảo vệ chưa nói hết, Păn xê đã đưa tay cầm lấy tờ giấy, cúi đầu xin lỗi một lần nữa rồi quay lưng chạy đi. Cô đón xe buýt đến bệnh viện. Người đàn ông vẫn còn đứng đó, thấy cô vội vàng như thế cũng tội nghiệp, mở miệng nói:

- Tôi tiện đường ngang qua đó, tôi cho cô quá giang?

Păn xê nhìn người đàn ông ăn mặc rất chỉn chu trước mặt, vẻ mặt cô hơi trầm xuống, cô không trả lời anh. Thấy cô như vẫn nghi ngờ mình, Đàm Thành giơ tay lên trời, cất tiếng:

- Tôi thề, tôi là người tốt. Nếu cô không muốn thì..

- Được.

Đàm Thành chưa nói hết câu, Păn xê đã đồng ý. Cô xoay người gật đầu với bảo vệ lần nữa rồi đi theo Đàm Thành lên xe. Păn xê, căn bản là không còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến sự nguy hiểm, khi đi nhờ xe một người không quen biết. Bây giờ, cô chỉ nghĩ, làm thế nào để gặp Thụy Khang nhanh nhất? Bác bảo vệ lắc đầu nhìn theo hai người, lẩm bẩm:

- Biết làm sao nói được hết tấm lòng của mẹ chứ.. Hây a.

Đàm Thành liếc nhìn người bên cạnh, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn không nói lời nào. Gương mặt cô nhìn rất bình tĩnh, thế nhưng hai bàn tay nắm chặt vào nhau để phía trước, thỉnh thoảng còn xoắn lấy, đã nói rõ tâm trạng rối rắm lúc này của cô. Păn xê không quan tâm đến ánh nhìn của người đàn ông tốt bụng kia, cô chỉ nghĩ đến con trai. Thằng bé chắc chắn là rất đau đớn, lại không có mẹ bên cạnh.. nghĩ đến đây cô rướm nước mắt. Cô vội nhìn ra cửa sổ, che giấu đi sự xúc động của chính mình. Đàm Thành cất tiếng phá tan sự im lặng trong xe:

- Cô không gọi cho chồng cô à?

Giọng nhẹ nhàng như có chút cứng ngắc của Păn xê vang lên:

- Tôi nuôi con một mình.

||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||

Sau khi nghe xong câu trả lời của Păn xê, Đàm Thành thật muốn vả vào cái miệng tía lia của mình. Và anh quyết định im lặng cho đến khi bệnh viện xuất hiện trong tầm mắt, cũng không nói thêm gì nữa. Trước khi bước xuống xe, Păn xê quay nhìn Đàm Thành:

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ. Anh tên là gì?

- Đàm Thành. Cô không cần phải cảm ơn. Tôi chỉ tiện đường thôi.

Đàm Thành cười cười nhìn cô gái đang rất vội vã nhưng lại cố gắng bình tĩnh trước mặt anh.

- Anh.. có thể cho tôi số điện thoại không?

Đàm Thành nghe câu hỏi của cô, khóe môi anh nhếch lên, nhưng vẫn đưa danh thiếp ra cho cô. Păn xê cầm lấy rồi xuống xe, đi thật nhanh về phía bệnh viện. Cô gái này quả thật cũng là loại người tầm thường thôi. Vẫn là hạng thấy "người sang muốn bắt quàng làm họ" hay là, quá cực khổ khi nuôi con một mình, nên muốn tìm chỗ dựa vững chắc? Ừm, hôm nay anh quả là làm chuyện vô ích, quá bao đồng rồi. Thật không đáng! Đàm Thành nhìn theo bóng cô, rồi rụt vai một cái, sau đó lái xe đi mất.

Trong phòng khám, đứa trẻ khóc ré lên mỗi khi tay của vị bác sĩ sờ nắn vào cánh tay của nó. Cô giáo đang ôm nó vào lòng cũng thấy xót ruột:

- Thế nào rồi ạ? Bé có sao không, bác sĩ?

- Có thể là gãy. Giờ đưa cháu đi chụp Xquang. Chị là mẹ nó?

- Không phải, tôi là cô giáo.

- Tôi.. tôi là mẹ của bé.

Păn xê chạy xộc đến trước mặt, người vẫn còn thở hồng hộc, cô mím môi nhìn Thụy Khang rồi nhìn bác sĩ, lặp lại một lần nữa:

- Tôi là mẹ của bé? Con tôi có sao không?

- Chị đưa bé đi chụp Xquang rồi mang phim quay lại, tôi sẽ trả lời chính xác hơn.

* * *

Cô giáo nhà trẻ nói sơ lược về chuyện đã xảy ra chiều nay với Păn xê, khi hai người cùng đưa Thụy Khang đi chụp phim cánh tay. Păn xê nhìn cô giáo đang rất hối tiếc, vẻ mặt cũng xót xa:

- Chuyện cũng không ai muốn. Cô không cần tự trách. Tôi hiểu.

- Chị.. cám ơn chị..

Giọng cô giáo bỗng hơi nghẹn lại, nhìn Păn xê tỏ vẻ không tin lắm về biểu hiện của Păn xê. Thấy cô giáo nhìn mình chăm chú, Păn xê lại cất tiếng:

- Tôi thông cảm cho chị vì trẻ con rất nghịch, nhưng tôi là mẹ nó, tôi không muốn con mình sẽ như vậy. Chị là phụ nữ, chị có con, chắc chị cũng hiểu.

- Ừm, phải.. tôi thật sự xin lỗi. Tôi..

- Nhưng tôi cần lời xin lỗi từ phía gia đình của bé kia, chứ không phải từ chị, đó không phải là lỗi của chị. Nhưng dù sao cũng cám ơn chị đã đưa bé đi bệnh viện.

Păn xê nói xong cũng không đợi cô giáo trả lời, bế Thụy Khang đi thẳng vào phòng chụp Xquang. Trong đầu, trong tim cô, bây giờ chỉ còn là nỗi đau xót của một người mẹ khi con mình phải chịu nỗi đau đớn như thế. Trẻ con luôn phải gánh chịu những hậu quả do sự sơ sót, sai lầm của người lớn, còn người lớn thì ngoài việc nói xin lỗi với nhau ra, họ cũng chẳng có quan tâm thật sự đến bọn trẻ. Hoặc là, khi bọn trẻ được họ quan tâm, thì mọi chuyện tệ hại cũng không ngăn cản được nữa. Thật đáng thương cho trẻ con. Càng đáng thương cho những người mang danh là người lớn, nhưng lại hành động như trẻ con.

Păn xê nhìn con trai nằm trên giường bệnh, tay bé được bó bột sau một giờ đồng hồ phẫu thuật sắp xếp lại xương, ánh mắt từ cánh tay kia dời đến gương mặt con rồi dừng lại. Đã hai ngày sau khi phẫu thuật, nhưng thằng bé vẫn rất xanh xao, dỗ mãi, con mới chịu ngủ.

Chăm chú nhìn con say ngủ, nước mắt cô cứ rơi liên tục. Păn xê đưa tay, lau hết bên này, thì bên kia lại cứ rơi xuống. Cô nghe lòng mình đang cồn cào, đau đớn. Có ai thương con bằng mẹ? Có ai thấu hiểu được nỗi đau của người mẹ có con phải nằm viện? Nỗi xót xa, dằn vặt khi nhìn thấy con phải chịu đau đớn, huống chi con mình vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết gì.

Điện thoại trong túi xách rung lên, Păn xê nhanh chóng mở máy, vang bên tai là giọng của Kim Yến:

- Chị Păn xê, mẹ con chị ở đâu thế? Em đến dưới cổng rồi đây.

- À, phiền em rồi, Kim Yến. Chị ở dãy E phòng 205.

- Dạ.. đợi em tí nhé.

* * *

Kim Yến xuất hiện cùng với một người khác, là người đàn ông tốt bụng hôm trước. Păn xê ngơ ngác, hết nhìn Kim Yến, lại nhìn người kia. Nhìn vẻ mặt của Păn xê, Đàm Thành cảm thấy suy nghĩ của mình hôm trước quả là sai lầm rồi.

- Kim Yến, đây là.. bạn trai em sao?

Păn xê cầm lấy túi trái cây trên tay Kim Yến, nhỏ giọng hỏi, nhưng Đàm Thành vẫn nghe được. Anh phì cười, quả thật, hình như cô ấy còn chưa xem đến danh thiếp của mình đưa.

- Hả? Chị không biết?

- Sao chị phải biết? Mà dù sao cũng cảm ơn anh ấy, đã đưa chị đến bệnh viện hôm đó.

- Chị.. làm sao chị vào được cửa hàng của chúng ta để làm thế?

- Hả?

Păn xê có chút không theo kịp logic câu hỏi của Kim Yến, cô nhíu mày, việc này thì liên quan gì đến chuyện giúp đỡ? Hay là việc cửa hàng có trục trặc? Cô nhanh chóng mở lời:

- Xin lỗi, anh cứ ngồi tự nhiên nhé.

Cô xoay sang Kim Yến:

- Có phải việc chị xin nghỉ một tháng quá dài nên không được cho phép? Ông chủ muốn đuổi việc chị?

Kim Yến nhìn cô gái đã có một đứa con trước mặt này, cô có chút khó hiểu, vì sao cô ấy lại thờ ơ với xung quanh đến như vậy? Mà có thờ ơ với người khác cũng không sao, nhưng chí ít cũng phải biết người ngồi trước mặt này là ai chứ.

- Chị, chị thật không biết anh ta?

- Cô không cần lo lắng việc ở cửa hàng. Tôi đã cho người thay thế, cô cứ lo chăm sóc tốt cho con, khi nào thằng bé khỏe hẳn, cô có thể trở lại làm việc.

Păn xê chưa kịp trả lời câu hỏi của Kim Yến thì cô đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của Đàm Thành. Anh ta đứng lên, bước lại gần giường bệnh, đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của Thụy Khang, giọng vẫn chậm rãi, đều đặn.

- Chị không biết, anh ấy là ông chủ của chuỗi cửa hàng tiện lợi Cindy mart của chúng ta?

Vẻ mặt Kim Yến hoài nghi.

- Chị chưa gặp anh ta lần nào. À, ngoài hôm kia, đi nhờ xe..

Păn xê thành thật trả lời. Cô không ngờ người tốt bụng này lại là ông chủ của cô. À, danh thiếp của anh ta, cô.. chưa xem thì phải. Păn xê gãi gãi mũi tỏ vẻ thất lễ. Cô nhìn Đàm Thành, ánh mắt đầy sự xấu hổ.

- Thật xin lỗi, tôi không để ý lắm. Tôi..

- Không sao mà. Đàm Thành mỉm cười vui vẻ.

- Vậy chị làm thế nào? Kim Yến lại chất vấn cô.

- Là Hứa Tiển. Anh ấy là bạn của cô? Đàm Thành xoay người trở lại ngồi vào ghế, hỏi Păn xê.

- Phải, anh ấy là bạn thời đại học.

- À, hèn gì, khi cô nói cô tên là Păn xê, tôi đã thấy ngờ ngợ..

- Chuyện gì?

* * *

Đàm Thành không trả lời câu hỏi của Păn xê, cô cũng không để ý. Cô nghĩ có lẽ anh ta nghe thấy Hứa Tiển từng nhắc đến mình, nên cũng không hỏi tiếp. Hai người họ ngồi được khoảng một tiếng hơn rồi lần lượt ra về. Păn xê dém chăn lại cho Thụy Khang. Gương mặt xanh xao của con khiến cô thở dài, xót ruột. Bỗng trong chốc lát, Păn xê cảm thấy mình có chút mệt mỏi, yếu ớt. Cô lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài trời. Trời không có lấy một ánh sao, nhưng bên dưới, người người vẫn đang sống, đang mưu sinh, đang tiến về phía trước.

Păn xê leo lên nằm cạnh con trai, một tay luồn phía dưới để Thụy Khang gối lên, tay còn lại, cô choàng qua người của con. Nhẹ nhàng nhắm mắt.

Phải, dẫu khổ đau, dẫu bế tắc, dẫu mệt mỏi, hay yếu đuối, người ta vẫn phải tiến về phía trước. Thay vì, hi vọng vào người khác, không bằng hi vọng với chính mình.

Đừng nói rằng, vì bạn chỉ một mình, nên bạn được quyền yếu đuối. Là ngụy biện thôi. Vẫn có kẻ vẫn mạnh mẽ ngay cả khi họ luôn chỉ một mình. Dám thừa nhận mình không là người mạnh mẽ, là đã mạnh mẽ hơn. Păn xê tin rằng, sau hôm nay, cô đã mạnh mẽ, dũng cảm hơn, dẫu cô chỉ có một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play