Păn xê bước chậm rãi về phía khu dân cư, trên hai tay cô là hai túi xách thức ăn vừa mua ở siêu thị. Tối nay, Nghị Minh có bạn ghé đến thăm lại, bọn họ ngại ra ngoài, hai người đành phải nấu vài món đãi bạn. Túi xách trên tay bỗng "bựt" một tiếng, mấy quả cam, táo lăn lóc xuống vỉa hè. Păn xê vội vàng túm lấy miệng túi rồi vất vả nhặt từng quả cho vào túi còn lại. Một bàn tay chìa ra trước mặt, móng tay sơn màu hồng nhạt, khỏe khoắn và đáng yêu. Păn xê ngẩng đầu. Cô gái với mái tóc dài óng mượt, gương mặt trang điểm nhẹ, trên tay đang cầm ba quả táo chìa về phía cô. Păn xê gật đầu, mỉm cười:
- Cảm ơn chị.
- Không có gì. Nhà cô gần đây sao? Nặng như thế, có cần tôi xách giúp một đoạn?
Păn xê liếc nhìn một cách nhanh chóng về đôi bàn tay nhỏ nhắn, được chăm sóc cẩn thận, cô từ chối:
- Dạ không cần đâu ạ. Nhà tôi phía cua quẹo kia là đến rồi.
Nhìn theo ánh mắt của Păn xê, cô gái liền đứng lên, phủi đôi bàn tay rồi vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, giọng nhẹ nhàng, hơi pha chút giọng mũi của cô gái cất lên:
- Vậy sao, tôi cũng đi về hướng đó.
- À.
Păn xê mỉm cười, xách túi xách theo sau. Păn xê nhìn người con gái với váy ngắn ôm sát thân người, thân giày cao gót đỏ, đi thoăn thoát trên đường, cô hít một hơi, tỏ vẻ ngưỡng mộ. Phút chốc cô nhìn lại mình, từ đầu đến chân, năm chữ "không thể đơn giản hơn" xuất hiện ngay tức khắc. Cô mím môi định mở lời hỏi thăm. Có vẻ cô gái sống nhiều năm ở nước ngoài nên giọng điệu nghe như người phương Tây. Ít ra là rất ngọt ngào, dễ thương. Ngay sau đó, Păn xê liền cảm thấy sự ngọt ngào dễ thương kia bỗng trở nên đáng ghét khó coi. Cô gái đang níu lấy cánh tay của người đàn ông vừa bước xuống xe chuẩn bị mở cửa đi vào nhà. Một cảm giác đe dọa chạy dọc sống lưng Păn xê. Nỗi bực tức len lỏi trong lòng, nó như đang cắn gặm lương tâm của cô. Nó như đang kêu réo rằng "bước tới, bước tới, và tuyên bố chủ quyền!"
Nghị Minh trở về nhà sớm, định cùng vợ nấu vài món, chuẩn bị đãi mấy người bạn, trong đó có một người vừa trở về sau cuộc tham gia tình nguyện tại Châu Phi. Anh ta vừa gọi sẽ đến cùng với hai người khác. Nghị Minh đành để huấn luyện viên khác quản lí câu lạc bộ, còn chính mình thì ghé siêu thị mua thêm ít đồ. Anh sợ mình Păn xê sẽ không làm xuể. Nhưng ai ngờ, vừa đậu xe định mở cổng thì người con gái này xuất hiện và níu lấy tay anh. Ngay phút chốc chưa kịp đẩy người ra thì anh đã thấy vợ mình đứng từ xa nhìn lại.
Nghị Minh quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, anh cất tiếng với giọng lạnh nhạt:
- Thương Lisa? Cô về từ khi nào?
- Em về được mấy hôm nhưng bận tổ chức sự kiện tại thành phố biển nên hôm nay mới vào đây. Anh sống ở đây mà không cho em biết. Nơi này, kiến trúc ngôi nhà này.. là theo sở thích của em?
- !
Nghị Minh gỡ tay cô khỏi cánh tay mình, bước lùi lại một bước khá rõ ràng, nhìn người con gái đang chậm rãi bước tới, anh cất giọng:
- Lại đây.
Thương Lisa nhíu mày, anh không trả lời cô, cũng không nhìn đến cô mà hướng về người đang đến. Dường như cảm thấy những bước chân của Păn xê quá lâu lắc, không thể chờ được, Nghị Minh quyết định, bước đến đưa tay cầm lấy hai túi xách trên tay Păn xê, kéo vai cô sát vào vai mình:
- Đây là vợ tôi, Păn xê. Còn kia là bạn anh.
Lời đầu, anh nói rất dịu dàng, xen lẫn ngọt ngào và niềm tự hào của người đàn ông khi nói đến người mình yêu thương. Cả anh mắt của anh cũng ngập tràn sự cưng chiều. Câu còn lại, là sự hờ hững như có lệ. Păn xê mỉm cười với lời giới thiệu của anh, rồi quay sang nhìn cô gái vừa đã giúp mình ban nãy:
- Chào chị, chúng ta đã gặp.
- Phải.
Nghị Minh nhíu mày hoài nghi, nhưng sau đó anh nhanh chóng nắm tay Păn xê vào nhà. Lisa cũng đi theo sau, mặc dù không được ai trong hai người họ mời. Cô hơi bất ngờ trước lời lời nói của anh, cũng bất ngờ trước cách ứng xử và thái độ của anh với mình. Cô tưởng.. cô nhếch môi cười giễu. Làm sao có thể!
Păn xê đứng ở tủ lạnh, lặng lẽ lấy chai nước trái cây rót ra ly rồi mang đến cho người đang ngồi ở phòng khách. Nghị Minh rửa trái cây, lấy thức ăn vừa mua bày ra trước mặt, anh len lén nhìn gương mặt vợ, chỉ thấy cô rất điềm tĩnh. Có điều, từ lúc ở ngoài cổng đến giờ, Păn xê vẫn chưa nói lời nào với anh. Thái độ của cô khiến anh rối rắm. Là không thèm quan tâm? Anh thở dài, trong lòng hết sức buồn bã, ánh mắt nuối tiếc dõi theo bóng vợ ra đến phòng khách, nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của cô vang lên:
- Mời chị uống nước.
- Cám ơn.
- Chị ngồi chơi nhé, tôi vào bếp có việc.
Păn xê bước vào, cô giật lấy bó cải xanh trên tay của Nghị Minh, trừng mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt tức giận lộ rõ. Nghị Minh thở dài, như là nhẹ nhõm, anh chỉ sợ cô không biết ghen là gì, lại sợ cô không tin tưởng vào mình. Anh lau tay rồi ôm lấy cô từ sau lưng. Giữa tiếng vòi nước chảy xuống, bàn tay rửa rau của Păn xê có ngừng lại một giây rồi sau đó tiếp tục tách từng bẹ cải, rửa sạch cát bên trong. Ngay lúc đó, giọng trầm trầm của Nghị Minh vang lên:
- Cô ấy chỉ là vợ trước.
"Chỉ là" và "vợ trước" đã giải thích rõ mọi điều. Păn xê quay đầu nhìn lại. Tay cô vẫn còn ướt đẫm nước vương lên ôm lấy mặt anh, mặc cho nước chảy giọt giọt, cô mím môi:
- Em ghen.
- Phì..
Nghị Minh bật cười hài lòng, anh nắm lấy bàn tay đang bưng chặt lấy mặt anh, anh nhìn thẳng vào mắt Păn xê:
- Anh có em rồi.
Hai người bên trong bếp thủ thỉ thù thì, người giận dỗi, người giải thích, mặc cho người con gái xinh đẹp ngồi một mình lẻ loi ngoài phòng khách.
Thương Lisa nhíu mày rồi cũng nhanh chóng hiểu, quả thật anh không còn vướng víu gì đến cô nữa. Mọi thứ đã là quá khứ. Ai bảo cô không biết trân trọng. Khi hiểu ra thì cuối con đường đó, đã không còn ai đợi mình. Một chút cũng không. Thế cũng tốt. Cảm thấy chính mình thừa thãi ngay trong căn nhà này. Đảo mắt nhìn chung quanh, nghe vọng bên tai lời thì thầm của chủ nhà trong bếp, Lisa cảm thấy mình thật tức cười. Cô thật ngu ngốc, lại còn ảo tưởng anh luôn tưởng nhớ cô. Thở ra một hơi, Lisa đặt ly nước xuống định cất tiếng nói rời khỏi thì chuông cửa reo inh ỏi. Đợi mãi mà chủ nhà không đến mở cửa, cô đứng lên, tiến lên mở cửa, gương mặt người đàn ông như dãi dầu mưa nắng xuất hiện khiến cô có chút bối rối:
- Anh là..
- Đây là nhà của Nghị Minh?
- Phải, các anh vào đi, hai người họ ở bên trong.
- Cô là..
Lisa không trả lời, Liêu Hướng Khoa cũng không hỏi thêm, gật đầu với hai người còn lại, rồi cũng theo sau vào nhà.
Mà bên trong kia, ở nhà bếp, Nghị Minh đã túm lấy vợ mình đặt ngay lên kệ rửa chén, hôn lấy hôn để, mặc cho người trong lòng vung tay vung chân anh vẫn không buông. Păn xê trợn mắt nhìn anh, cô không tưởng được. Chưa bao giờ thấy anh thô bạo với mình như lúc này. Ừm, nhưng cô biết, anh chưa bao giờ muốn tổn thương cô. Vì vậy, đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cấu lấy hông anh cuối cùng cũng buông lỏng. Mãi khi chuông cửa ngừng reo và người trong lòng sắp nhủn ra trong tay mình thì Nghị Minh mới hài lòng chấm dứt nụ hôn.
Păn xê cúi mặt, lí nhí trong miệng:
- Ừm.. có.. có lẽ bạn anh.. đến rồi.
Nghị Minh buông một tay đang ôm lấy eo cô đưa lên nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt vợ:
- Anh xin lỗi, có đau không?
- À.. em..
- Anh.. anh không nên thô bạo như vậy. Nhưng anh rất vui.
- !
Păn xê ngẩng đầu nhìn Nghị Minh, mắt cô có chút long lanh như lá xanh vừa gột qua một trận mưa mùa hạ, sạch sẽ, trong suốt và ngập tràn ánh nắng.
- Em.. đừng khóc. Anh không còn gì với cô ấy cả. Chỉ có em thôi.
- Ừ.
- ? Vậy.. đau sao?
Nghị Minh mân mê đôi môi ửng đỏ của vợ, môi anh mím lại. Thật lòng anh không kìm nén được sự phấn khích khi biết được cảm xúc của vợ lúc này. Vừa hồ hởi, vừa sảng khoái, lại có chút chua xót, lo lắng. Păn xê chụp lấy bàn tay đang không yên phận trên mặt mình. Giọng cô hơi nghẹn:
- Bạn anh đến.
- Ừ. Chúng ta ra thôi. Để khách ngồi một mình cũng thật thất lễ
- !
Giờ mới nghĩ đến thất lễ sao? Bốn người, cả nam và nữ ngồi ở phòng khách chờ muốn "rụng cả râu". Nếu không có cô gái đối diện ngăn cản, có lẽ Liêu Hướng Khoa đã xông vào nhà bếp của họ. Anh cũng muốn xem xem, liệu vợ chồng hai người này có "đánh dã chiến" giữa ban ngày hay không? Đàm Thành và người thanh niên khác, có vẻ trẻ hơn một chút liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu trước thái độ mất kiên nhẫn của anh ta. Chợt nghe tiếng bước chân, đồng loạt mấy người đều nhìn về sau.
Păn xê cảm thấy nhiều ánh mắt đang hướng về mình, cô hơi rối rắm, cố gắng giữ nụ cười miễn cưỡng, chậm rãi theo sau Nghị Minh. Bàn tay nhỏ nhắn của ai đó bực bội cáu vào eo anh, ngay tức khắc bị anh nắm lấy, kéo luôn cả người về trước, thong thả nhìn bọn họ nói:
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, Păn xê.
- Vợ, đây là Liêu Hướng Khoa, Đàm Thành, Hoàng Nam Du, và.. Thương Lisa, bọn họ đều là bạn anh.
Đúng lúc đó, Lisa cất tiếng:
- Mọi người ở chơi vui vẻ, em có việc đột xuất, xin phép trước.
- Được. Đi thong thả.
Păn xê liếc nhìn Nghị Minh bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Păn xê biết, cô không nên vì ghen tuông mà mất lịch sự, kiểu gì cũng là người cũ của anh, cô đẩy đẩy vai anh, ý muốn anh tiễn cô ấy. Nghị Minh quyết định làm lơ. Thấy thái độ và hành động của vợ chồng họ, Lisa mím môi rồi nhanh chóng xoay người đi ra. Ba người còn lại cũng nhìn ra sự việc, họ bất giác nhếch môi nhìn Nghị Minh đầy ẩn ý. Tên này, sợ vợ.
Với một số người, tình cũ chỉ là tình cũ. Không có vế sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT