Nghị Minh bỏ tờ báo xuống ghế, cúi đầu hôn lên trán của người đang ngủ trong lòng anh. Hai hôm nay bọn họ đã ghé thăm hai ngôi chùa trong ven thành phố, chỉ là chạy xe lòng vòng nhưng đủ khiến cô mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên xe. Păn xê nhíu mày rồi vươn vai, mở mắt. Cô nhìn thấy ngay gương mặt quen thuộc. Chưa ngồi dậy, cô đưa tay dụi mắt, giọng còn buồn ngủ cất lên:
- Mấy giờ rồi anh?
- Hơn 12 giờ, em không ngủ nữa à? Đói bụng nên thức?
- Dạ, đói rồi, mình đi kiếm gì ăn đi anh.
- Muốn về nhà không?
- Cũng được, mai sẽ đi tiếp?
- Ừm.
Nghị Minh nhìn cô dịu dàng.
- Sẽ đi hết các ngôi chùa ở miền Tây?
- Nếu được.
- Vậy em ăn đỡ cái này đi. Nửa tiếng nữa về nhà ăn cơm.
Nghị Minh đưa túi giấy cho cô, vẫn còn nóng hổi:
- Anh mua gà rán khi nào?
- Vừa nãy. Sao thế?
Nghị Minh khởi động xe rồi lái ra hòa vào dòng xe dưới đường. Anh vẫn còn nhớ ánh mắt khó hiểu của người giao hàng, giao giữa đường cái, trên xe ô tô. Có lẽ anh ta nghĩ anh đang làm cái gì bất minh bất chính đây. Nghĩ đến đó, Nghị Minh cười cười rồi cất giọng hỏi cô:
- Em không thích ăn gà rán à? Anh nghĩ con nít rất thích.
- Em không phải con nít. Em.. nhớ lại chuyện cũ..
Păn xê ngồi ngay ngắn lại trên ghế, cô nhìn cánh gà rán còn nóng trong tay mình, rồi nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói như vừa thăm dò vừa bộc lộ tâm sự:
- Em rất thích ăn nhưng trước đây, chưa từng đi ăn, vì em không muốn đi một mình.
Nghị Minh quay sang nhìn cô bằng ánh nhìn thâm trầm thấu hiểu, có chút xót xa dịu dàng len lỏi:
- Sau này, khi nào muốn thì anh sẽ đưa đi. Cả hai mẹ con. Không chỉ là gà rán, bất kì thứ gì, em muốn.
- Được.
Đào Thiết không thích ăn đồ chiên, nhưng Păn xê thì ngược lại, cô rất thích, lại còn gần như nghiện chúng. Chỉ là, thời gian sống cùng Đào Thiết, Păn xê đã bỏ đi nhiều thứ mình thích, thì gà rán có là gì. Nhớ lần đầu tiên, cô đi cùng ăn vào một cửa hàng gà rán trong siêu thị, gọi hai phần cho cả cô và anh, nhưng Đào Thiết chỉ phán một câu rồi bỏ đi mất:
- Anh không thích ăn, em ăn một mình đi.
* * *
Păn xê nghe được tiếng nấc tận trong tim mình. Đào Thiết chưa bao giờ chịu vì cô một chút nào. Kể cả ăn thêm một miếng thức ăn, anh cũng không. Cô không phải bắt anh thay đổi khẩu vị gì, chỉ là muốn anh ngồi cùng với cô thêm một chốc lát. Nhưng không có, Đào Thiết không bao giờ có. Cô luôn ngồi một mình, hoặc tự đi một mình. Đôi ba lần, cô cũng không muốn đi, kiểu ngồi đấy mà để nỗi cô độc gặm nhấm cõi lòng bạn như a xít ăn mòn con tim, thì cô không muốn. Bọn họ không bao giờ có khái niệm đi ăn cùng nhau. Món Păn xê thích thì Đào Thiết không bao giờ ăn, món Đào Thiết thích ăn thì anh chẳng khi nào gọi cô đi cùng. Nên cả hai vợ chồng từ lúc mới cưới, cho đến lúc có con trai số lần đi ăn cùng nhau đếm không hết hai bàn tay.
Nhiều lúc, Păn xê tự nhủ: Sao cô hay để ý những thứ nhỏ nhặt kia làm chi rồi tự làm chính mình buồn? Đàn ông luôn hời hợt như thế mà cô vẫn không chịu nhớ lấy? Thế nhưng bây giờ nhìn Nghị Minh bên cạnh, cô mới biết, không phải đàn ông luôn hời hợt, như kiểu Đào Thiết. Chỉ là anh ta không yêu bạn, thế thôi. Vì không đủ yêu nên không đủ quan tâm, không đủ thời gian bên cạnh, không đủ để ý chuyện vặt vãnh.. Khi đàn ông nói rằng họ còn có sự nghiệp cần phấn đấu nên không thể dành thời gian cho bạn, là họ nói thật. Thật sự rằng, sự nghiệp kia còn quan trọng hơn hạnh phúc của bạn. Căn bản bởi vì, hạnh phúc của bạn không liên quan đến họ.
Nghị Minh nhìn gương mặt vừa trầm tư vừa ăn gà rán bên cạnh anh bỗng thấy tức giận. Tấp ngay xe vào lề đường, rồi đưa tay kéo người bên cạnh sang:
- Em còn nhớ chuyện cũ, mỗi lần ăn gà rán lại nhớ? Được, từ bây giờ, mỗi lần ăn gà rán chỉ được nhớ đến anh.
* * *
Nghị Minh nhào qua, phủ lên môi cô, phủ lên người cô, cánh gà trong tay mới ăn một nửa rơi ngay xuống sàn xe. Trong phút chốc, cả không gian chiếc xe ngập tràn hương vị gà rán và hương vị của người đàn ông đang ghen tuông bên cạnh. Lúc lâu sau, Nghị Minh vẫn chưa chịu buông Păn xê ra, anh vùi đầu vào ngực cô. Mặc cho quần áo xốc xếch, anh không thèm quan tâm, giọng anh trầm đục:
- Anh chưa hết giận.
* * *
- Khi nào chúng ta kết hôn?
- Anh..
- Ngày mai đi đăng kí.
- Được.
Lần này đến lượt Nghị Minh im lặng. Lời vừa rót vào tai, anh đã bật dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt người vừa bị mình hôn đến "thần hồn át thần tính". Anh cố tìm ra tia mắt đùa vui của cô nhưng không có, anh chịu, nhíu mày nói:
- Anh nói thật lòng.
- Em cũng nói thật.
Nghị Minh nhẹ kéo Păn xê đến, ôm thật chặt. Anh còn chưa tin tưởng về lời nói của chính anh. Bởi anh nói như thế là vì mình ghen, muốn cô biết anh đang ghen khi cô nhớ đến người cũ, chuyện cũ. Nhưng đề nghị kết hôn trong cái không khí này, cái không gian đầy vị gà rán này, anh có chút hối hận. Thôi cũng kệ, quan trọng là kết quả, không quan trọng lắm quá trình. "Hay không bằng hên" như ông bà ta thường nói là đây?
- Em đã nói với ba và Lạc Đình rồi. Chỉ còn chờ anh.
- Được. Em quyết định là được. Ngày mai.
Păn xê đưa ngón tay nhỏ nhắn của mình lau nhẹ khóe môi của Nghị Minh còn vương một hạt mè trong cánh gà rán cô đang ăn lúc nãy. Anh bắt lấy tay cô, cụng trán mình vào trán cô.
- Anh sẽ chở em đi ăn gà rán trong vòng một tháng, ngày nào cũng đi.
* * *
Anh đây là đang muốn cô bị ngán chết sao? Păn xê thấy tức cười với câu nói của anh:
- Sính lễ?
- Hả?
- Ít ra, nếu không có "voi chín ngà" thì cũng phải có "gà chín cựa" ai lại lấy gà rán làm sính lễ?
Nghị Minh ngẩn ngơ trước lời giễu cợt của cô. Người con gái này còn đùa giỡn trên cơn ghen của anh? Anh ghen thật không đáng sợ chút nào sao?
Về sau, Păn xê và Nghị Minh có một bộ ảnh cưới đáng nhớ, mà phim trường cho ảnh cưới của họ toàn bộ là ở cửa hàng gà rán Kentucky mà ra.
Sau đó, Nghị Minh không chở Păn xê về nhà nữa mà đi hẵn về cửa hàng gà rán của Tây Đô. Păn xê nhìn cửa hiệu trước mặt rồi nhìn người đàn ông bên cạnh:
- Thật? Ăn tiếp à?
- Lúc nãy chưa ăn mà, rơi hết xuống cả xe.
- À, vậy mà em thấy no đấy.
- Chắc là nhờ anh.
* * *
Giọng điệu bỡn cợt của Nghị Minh khiến Păn xê lườm anh một cái sắc lẹm rồi không đợi anh, cô đẩy cửa kính bước vào. Păn xê nhìn tờ danh mục trước mặt:
- Cái này, cái này, cái này nữa. Còn có..
Nghị Minh:
* * *
Păn xê không màng đến vẻ mặt hiếu kì của anh lẫn người phục vụ, cô tiếp tục gọi:
- Cho ly trà Đào, và ba phần này, mang về.
* * *
Nghị Minh không ý kiến gì để mặc cho cô chọn, anh lững thững bước ra bàn ngồi đợi, tuyệt nhiên ánh mắt không rời khỏi người con gái đang mặc quần jean áo phông trẻ trung kia của anh. Păn xê trong trang phục này thật trông mát mắt của anh, nhưng sao anh thấy anh già hơn cô thì phải? Nghĩ đến đây anh thở dài.
- Anh gọi đi.
* * *
- Sao thế? Không định ăn?
- Anh tưởng em gọi luôn cho anh rồi?
- Em ăn hết phần đấy.
- Được.
Nghị Minh tủm tỉm nhìn cô, ăn nhiều thế mà vẫn gầy. Anh không biết có nên mua thuốc tẩy giun cho hai mẹ con cô hay không nữa? Vì thế nào mà cả hai mẹ con đều như nhau, giống hai chị em thì hơn? Cả hai đều bé bằng cái nắm tay. Nhân viên cửa hàng liếc nhìn bọn họ. Cả hai đem lại sự chú ý cho người khác. Người đàn ông thì cao lớn, cơ bắp rõ ràng, còn người phụ nữ thì trẻ trung, bé nhỏ. Ở bên cạnh anh, trông càng thêm nhỏ.
- Anh có nhiều fan thật đấy.
- Em cũng vậy.
- Anh có cơ bắp.
- Chồng em có.
Păn xê quyết định im lặng đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn cho mình. Nhưng nghĩ đến việc anh mang sính lễ "gà rán" kia cho cô một tháng, cô đã muốn nghẹn trong cổ họng, bèn lên tiếng:
- Em không chịu sính lễ như vậy đâu.
- ? Em tưởng thật?
- Chứ sao?
- Thật sự. Anh chở em đi mỗi ngày, đến khi nào cứ thấy gà rán là nhớ đến anh.
- Chứ không phải thấy anh là nghĩ đến gà rán?
- Ừ.. không sao, anh cũng có thể dùng tạm được.
* * *
Sính lễ "gà rán" chiều hôm đó được Nghị Minh mang về cho ba vợ, em vợ và con trai của vợ, một phần ba mươi sính lễ đã hứa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT