Một tuần Păn xê bệnh cảm là một tuần Nghị Minh đóng quân ở căn hộ của cô. Sáng sớm anh sẽ đứng đợi ở trước cửa như người giữ cổng. Tối mịt khi Thụy Khang đã ngủ say sưa trên giường anh mới chịu trở về. Hôm sau ngày anh nấu canh cá cho Thụy Khang, hai mẹ con cô lại bắt gặp anh ở siêu thị mini bên dưới tầng trệt tòa nhà. Păn xê nhìn người đàn ông đang đang xe đẩy mua hàng. Anh đứng cao ngất mạnh mẽ bên kệ hàng, tự nhiên chọn đồ. Cô thấy đẹp mắt. Nhiều cô gái đi ngang qua ít nhiều đều liếc nhìn anh một cái.

Sáng nay cô dắt con trai xuống mua ít vật dụng vệ sinh cá nhân, rồi định ra cửa hàng hoa. Vào khu tự chọn, định lại chọn kem đánh răng thì gặp anh đang đứng đó. Cô xoay người dẫn Thụy Khang đi sang kệ khác, nhưng thằng bé đã cất tiếng gọi anh:

- Chú.. chú.. ơi..

* * *

Păn xê đành đứng lại, chờ con trai. Đây là lần đầu tiên ở nơi công cộng mà Thụy Khang cất tiếng gọi Nghị Minh, lại còn tung tăng nhảy chân sáo đến chỗ anh. Bàn tay bé xíu của nó kéo kéo lấy ống quần của anh, ngước mặt nhìn:

- Chú.. chú.. mua.. kem..

Giọng trẻ con đáng yêu quen thuộc vang lên từ xa, Nghị Minh quay đầu đã nhìn thấy hai bóng dáng, một lớn một nhỏ, hai người mà anh vừa nghĩ đến. Thằng bé ríu rít gọi và chạy về hướng mình, một nỗi xúc động vui vẻ dâng lên trong lòng anh. Cảm giác này anh phải gọi là gì? Vừa bất ngờ vừa mong chờ, vừa thỏa mãn nhưng vẫn còn khao khát. Bất giác môi anh mỉm cười nhìn thằng bé đang níu lấy chân anh. Anh có thể hạnh phúc khi nhìn đứa trẻ líu lo cạnh mình, thì khi anh và Păn xê có một đứa con với nhau, chắc hẳn anh càng thêm hạnh phúc, vẹn tròn. Chưa bao giờ, Nghị Minh cảm thấy mong ước và đầy hi vọng về tương lai như thế.

Thấy người đàn ông vẫn im lặng nhìn mình, thằng bé bắt đầu rối rắm, nó vẫn bám lấy chân anh, vừa quay đầu tìm kiếm bóng mẹ.

- Mẹ.. mẹ.. đây.. đây..

Bàn tay bé nhỏ của nó vẫy vẫy Păn xê khiến cho cô không thể nào không bước lại. Păn xê đành mỉm cười gật đầu với anh, rồi tiến đến. Cô bỗng xót xa cho con và cho chính mình. Tiếng gọi đầu đời của con trai khi biết nói không phải là dành cho người đàn ông có công lao sinh ra mình. Không phải là cha hay ba. Mà là chú. Thằng bé tội nghiệp, gọi một người đàn ông khác, và còn nũng nịu với người đó. Cho dù, người ta là thật lòng yêu thương nó, nhưng cô vẫn thấy uất nghẹn trong lòng, đau buốt trong tim. Trẻ con khi hành động rất vô tư nhưng chúng lại để lại nỗi cay đắng cho người lớn.

Nghị Minh đưa mắt nhìn về phía cô, ánh nhìn dịu dàng, đầy tình cảm. Anh cúi người cầm lấy giỏ hàng của cô, bỏ vào trong xe đẩy của mình. Sau đó, khom người bế Thụy Khang để thằng bé ngồi hẳn lên xe siêu thị. Người đi siêu thị có lướt qua, có nhìn chăm chú họ. Ai cũng ngưỡng mộ, ao ước được như họ. Một gia đình hạnh phúc. Chỉ có người trong cuộc mới biết, đấy chưa gọi là một gia đình. Păn xê cũng không ngăn cản anh, cô để anh làm theo ý mình. Thụy Khang cũng rất thích như vậy. Nó cứ ngước nhìn Nghị Minh một lúc lâu. Cảm nhận được ánh nhìn của thằng bé, Nghị Minh vừa cúi xuống ngang với nó, vừa đẩy xe về phía trước:

- Sao thế con? Con muốn ăn gì à?

- Cá.. cá.. ngon.. ngon..

- À, canh cá bữa trước chú nấu ngon lắm sao?

Thằng bé gật đầu, nhìn anh chờ đợi. Tự dưng Păn xê ứa nước mắt khi trông thấy cái nhìn háo hức, lóng lánh niềm hi vọng của thằng bé với Nghị Minh. Cô xoay người sang kệ bày sữa, đứng im lặng, cố kiềm nén sự xúc động của mình. Nghị Minh vẫn đẩy xe vừa nói:

- Hôm qua mình ăn rồi, hôm nay ăn lại sẽ ngán lắm. Chú sẽ chiên đùi gà cho con, được không?

Thằng bé ngập ngừng như đang suy nghĩ nhưng cũng nhanh chóng gật đầu. Thấy nhóc con đã hài lòng, Nghị Minh rẽ trái vào quầy thịt tươi sống chọn gà. Anh quay đầu tìm Păn xê, thấy cô đang chọn sữa cho Thụy Khang, anh mỉm cười, đứng đợi. Păn xê đem hộp sữa bỏ vào trong xe đẩy.

- Anh định nấu gì nữa à? Phiền anh quá rồi. Em có thể mua cơm bên ngoài được mà.

- Thằng bé còn nhỏ, cần ăn uống vệ sinh và đủ dinh dưỡng.

- Ừm, vậy.. anh định nấu gì?

- Chiên đùi gà nhé? Em ăn được không?

- Được, không sao.

- Không dị ứng chứ?

Anh sực nhớ cô từng nói cô bị viêm mũi dị ứng. Theo anh biết thì, loại dị ứng này cả thức ăn cũng có liên quan nên muốn hỏi cho rõ hơn. Thấy cô có chút ngập ngừng, anh biết rằng chắc chắn có.

- Anh không thích ăn gà lắm. Anh sẽ nấu cái khác vậy? Thịt ếch đi? Con đùi gà để anh chiên cho thằng bé thôi nhé?

- Dạ.. được mà.

Cô nhăn mặt, anh thật kĩ tính. Cô nhìn bàn tay to lớn đang chọn đùi gà, thật không hợp tý nào. Cô đành bước đến bên cạnh, giữa một khay đùi gà, nhanh chóng lấy ra ba chiếc, rồi đưa cho nhân viên.

- Em không nấu ăn giỏi nhưng chọn đồ để nấu ăn cũng được lắm.

- Được.

Ba người họ cứ lặng lẽ đẩy xe đi khắp siêu thị chọn hết thứ cần mua. Lúc tính tiền cô muốn để mình trả, anh nhìn cô lắc đầu. Cô đành thôi. Có lúc, cô thấy Nghị Minh chỉ nhìn cô im lặng, cô tự khắc hiểu, lúc đó anh đã không hài lòng về hành động của cô, và anh có quyết định riêng của mình. Nếu cô khăng khăng làm theo ý mình, mối quan hệ sẽ căng thẳng. Dù cô biết, mình chưa chấp nhận tình cảm của anh, mình cũng đừng chấp nhận sự giúp đỡ của anh. Người ta sẽ gọi là cô lợi dụng anh sao? Cô thở dài, biết làm sao sống cho hài lòng vừa ý người khác. Cô đã đủ hiểu chuyện này. Cho nên, đã hứa sẽ để anh quan tâm, để anh bên cạnh. Thế thôi. Cô tin rằng, một thời gian anh sẽ thấy mệt mỏi, thấy chán ngán với mẹ con cô, anh sẽ quên đi nhanh thôi. Còn cô, quá khứ sẽ quên nhanh thôi?

Nghị Minh hai tay xách hai túi đồ nhưng căn bản anh không hề mệt. Anh đã là huấn luyện viên thể hình nhiều năm, có bao nhiêu đây chả là gì. Anh cúi nhìn cơ bắp trên tay mình. Hình như đã bớt căng đi thì phải. Từ ngày đầu gặp lại, anh biết là cô vô tình thốt ra "Trông anh khác ngày xưa nhiều thì phải", anh luôn cho là cô không thích thân hình đầy cơ của mình. Nên anh có chút nản lòng. Anh còn nhớ, khi anh trở lại công ty làm việc, anh từng hỏi em trai. Nó nhìn anh bằng vẻ mặt khinh bỉ. Quả đúng thật, trước nay anh luôn tự hào về vẻ bề ngoài của mình, luôn hơn cả Nghị Hằng ở mảng sức khỏe. Không ngờ bây giờ nó lại trở thành cái khiến anh hơi tự ti. Anh bây giờ lại phân vân, so đo theo ánh nhìn của một người con gái. Có bất ngờ, có lạ lẫm.. và là điều khó tin. Thế nên, em trai anh mới nhìn anh đầy khinh thường..

Giọng nói trong trẻo của người bên cạnh vang lên:

- Em xách giúp anh nhé? Nhiều quá..

- Không sao. Vẫn còn ít chán.

* * *

Cô mỉm cười, ánh mắt liếc ngang qua cơ bắp của tay anh, sau đó dắt Thụy Khang đi vào thang máy, đợi anh theo sau.

- Anh đã tập luyện bao lâu rồi?

- Ừ, 7, 8 năm gì đó.

- Là hồi còn là sinh viên. Sở thích sao?

- Ừ, hồi mới gặp em lần đầu tiên, anh vẫn còn học năm cuối trường thể thao. Sau ra trường, anh không thích làm kinh tế nên cùng bạn mở phòng thể hình.

- Ừm, tập rất mệt?

- Ban đầu thì cả cử động cũng đau thấu trời, dần dần quen đi. Bài tập mỗi ngày một nặng.

Anh không để túi đồ ăn xuống. Người hơn ngã về sau, tay tựa lên thành vịn thang máy, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, chóp đầu của cô chỉ nhỉnh hơn vai anh một xíu. Quả là nhỏ bé. Nhớ lúc đó, cô cũng không bé như thế này? Hay là anh cao hơn trước nhỉ? Chắc chắn là vậy rồi.

- Sao thế?

- À, định nói em có vẻ hơi yếu ớt. Nên đi tập gym thử xem sao? Cải thiện sức khỏe ấy mà.

- À.. em có thể tập được không? Ý là.. có mệt lắm không?

- Không sao, có từng bài tập cho từng mục tiêu và khả năng mỗi người. Huấn luyện viên sẽ hướng dẫn em cho đến khi em thuộc lòng bài tập. Nhưng đợi hết cảm đã. Hơn nữa, em có nghĩ gửi Thụy Khang đi nhà trẻ không? Thằng bé cũng hai tuổi hơn rồi nhỉ?

- À, em cũng đang suy nghĩ. Bên dưới chung cư có lớp trẻ thì phải?

- Cô gái ở căn hộ cuối dãy của nhà em là cô giáo lớp trẻ đấy, em hỏi thử xem? A, hay là để anh hỏi giúp cho, em lo dưỡng bệnh đi.

* * *

Thật là, nghe anh nói cô bỗng nhớ đến câu nói "nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột". Mặc dù, cô không phải nhà giàu gì, nhưng cái cảm giác được anh quan tâm đến như vậy, khiến cô không quen lắm. Có gì đó ngứa ngáy trong lòng, không muốn có nhưng vẫn mơ ước. Thật khó hiểu. Đây gọi là niềm vui nhỏ bé mỗi ngày hay sao? Không đúng, là niềm vui được quan tâm, được thấy mình quan trọng với ai đó? Có lẽ thế. Cô im lặng, chìm vào suy nghĩ. Thang máy mở, thấy cô không nhúc nhích, anh hất đầu bảo Thụy Khang bước ra trước, còn mình thì gộp cả hai túi xách lại cầm gọn trong một tay, tay kia nắm lấy tay cô, dắt ra ngoài. Nhiệt độ ấm áp truyền từ lòng bàn tay của anh khiến Păn xê sực tỉnh, cô muốn rút ra nhưng không được. Hai người đi đến trước cửa, anh buông tay nhìn cô, chờ đợi. Cô lúi húi mở cửa, gương mặt có chút nong nóng. Sau khi mở cửa, Nghị Minh bước vào sau Thụy Khang, Păn xê mới nhớ mình vẫn còn thắc mắc:

- Sao anh biết cô giáo kia? Anh?

- Ừ, anh đã dọn đến căn hộ bên cạnh căn hộ cuối cùng.

* * *

Păn xê mờ mịt, lại im lặng tiếp tục. Cô chưa từng có nhiều tiền của đến mức thích một ai đó, sẽ mua hẳn một căn hộ để ở cạnh. Giống như Nghị Hằng, giống như anh.. Là anh tính toán hay là cô tính toán? Anh tính toán để có được điều mình mong muốn, có sai đâu? Còn cô, chỉ biết trốn chạy, ngoài ra cô còn có thể làm được gì? Thật xấu hổ. Vậy mà cô vẫn hi vọng, mỗi ngày có được một niềm vui, mỗi ngày được sự quan tâm. Một lần bị thương, đã khiến cô không dám trao đi điều gì, nhưng lại mong muốn nhận được? Từ khi nào, và vì cái gì, cô đã ích kỷ đến thế?

Păn xê thở dài một lượt, sắp xếp những vật dụng vừa mua cho Thụy Khang. Không nghĩ nữa, đợi đi.

Có duyên ắt có nợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play