"Cừu gia gia." Ân Kiến Hi đã thân quen với Cừu quản gia, nhìn thấy ông đợi mình ở cửa liền nở một nụ cười rực rỡ.

"Cô nương, hôm nay Thiên công phường đến may quần áo cho vương gia. Lúc trước ngài đều tự mình lựa chọn, bọn nô tài đều chọn vật liệu không hợp ý ngài ấy. Cô nương à, không bằng cô xem giúp lão nô đi?" Cừu quản gia xoa tay thở dài, dáng vẻ rất chi là khổ sở.

Ân Kiến Hi hơi khó xử chỉ mình: "Ta sao?"

Cừu quản gia gật đầu, lại cẩn thận nói: "Nhớ ngày xưa, y phục của vương gia đều do Ân công tử chuẩn bị." Ông vừa nói hết lời, cẩn thẩn nhìn vẻ mặt Ân Kiến Hi.

Ân Kiến Hi hiểu ra nói: "Thì ra thẩm mĩ của ta cùng a phụ giống nhau, ta sẽ chọn y phục nào hợp với ngài ấy." Lúc này nàng bèn cười vỗ tay: "Vâng ta sẽ chọn."

Cừu quan gia khẽ thở phào, vẻ mặt nhẹ nhõm của ông bị Ân Kiến Hi nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: "Cừu gia gia, vương gia và phụ thân đến cùng là đã quen như thế nào? Phụ thân ta là đại phu, sao lại chọn y phục cho vương gia nữa?"

Trong lòng Cừu quản gia rùng mình một cái, là ngài ấy không muốn nói rõ, đã nghe Thịnh Minh Sí hỏi: "Phụ thân ngươi...Chưa từng kể cho ngươi sao?"

Ân Kiến Hi ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào Thịnh Minh Sí đi ra khỏi phòng đón —— thật ra Thịnh Minh Sí chưa từng ra vẻ mình là một vương gia, không giống tin đồn là người độc ác tàn nhẫn có thể dọa mấy đứa trẻ khóc đêm.

"Không có." Ân Kiến Hi do dự một lát, nghĩ đến mấy từ 'Ái thê Ân Sắt' trên bia mộ, chần chừ hỏi: "Có phải, phụ thân ta là đệ đệ của Thịnh vương phi?"

Bước chân Thịnh Minh Sí đi về phía nàng chậm lại, Cừu quản gia lau mồ hôi một cái, vội vàng đi tới bên người Thịnh Minh Sí: "Vương gia, bên ngoài gió lớn, hay ngài để cô nương vào phủ rồi hẳn nói."

Ân Kiến Hi không hiểu có chuyện gì, hoang mang mà nắm nắm bím tóc nhỏ.

*

Ân Kiến Hi đi theo Thịnh Minh Si và Cừu quản gia vào một gian phòng, trong phòng có rất nhiều vải vóc bày thành một hàng dài, chỉ là có hơi màu mè, nhìn sao cũng không hợp với Thịnh Minh Sí.

Ân Kiến Hi thấy mà kinh ngạc, không nhịn được mà nhìn lại mấy tấm vải này, lại nhìn Thịnh Minh Sí, ngược lại quên mấy lời mình nói ở bên ngoài.

Hôm nay Thịnh Minh Sí đã có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ trên gương mặt Ân Kiến Hi, hắn cứ im lặng nhìn nàng, sau đó mới nói: "Phụ thân ngươi...Bây giờ tên gì?"

Giọng Thịnh Minh Sí có chút buồn bã.

Ân Kiến Hi thấy có chút mơ hồ, không biết tên sao gọi là cố nhân được? Nhưng nghĩ lại trước đây mình cũng chưa từng gặp Thịnh Minh Sí, có lẽ phụ thân nàng và ngài ấy cũng không thân quen lắm. Cái tên này cũng không có vấn đề gì, Ân Kiến Hi vui vẻ nói: "Phụ thân họ Ân, tên Huyền."

"Ân... Huyền?" Thịnh Minh Sí lặp lại hai từ này vài lần, cười khổ: "Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."(*)

(*)Trích từ hai câu đầu trong "Cẩm sắt" của Lý Thượng Ẩn. Nghĩa: 'Vì sao đàn cẩm sắt lại có năm mươi dây, mỗi dây mỗi trụ đều nhắc nhớ về thời tuổi trẻ."

Ân Kiến Hi không dám lên tiếng. Nàng cảm thấy bây giờ Thịnh Minh Sí đang rất khó chịu, bi thương ấy như từ đáy lòng tràn ra, xen lẫn không khí đè nén trong gian phòng này.

"Ta quên mất, vốn dĩ tên hắn phải gọi như vậy." Thịnh Minh Sí lại nói: "Khi đó chúng ta đều còn nhỏ."

Ân Kiến Hi tò mò vểnh lỗ tai lên nghe: "Là vậy sao? Ta chưa từng nghe phụ thân nói qua."

Thân thể Thịnh Minh Sí cứng đờ, Cừu quản gia sắp chôn đầu vào cổ áo luôn rồi.

"Đã lâu rồi." Một lúc lâu sau Thịnh Minh Sí mới cúi đầu uống trà nói: "Có lẽ hắn không nhớ rõ."

Ân Kiến Hi lại không hiểu: "Nhưng mà trí nhớ của phụ thân rất tốt, người còn kể chuyện lúc người còn nhỏ cho ta nghe nữa." Ân Kiến Hi cố gắng nhớ lại, được một lúc mới nói: "Hình như phụ thân có từng nói mình sửa tên..."

"Nhưng ta không có ấn tượng với chuyện này." Ân Kiến Hi thật thà nói: "Ta không nhớ chuyện này, chắc chắn là do phụ thân nói chuyện này không quan trọng. Trí nhớ của ta cũng rất tốt!"

"Vậy sao?" Thịnh Minh Sí nhẹ nhàng hỏi.

Ân Kiến Hi chắc chắn: "Đúng thế. Phụ thân còn nói lúc người mười hai tuổi, con diều bay vào vườn hoa hạnh của một gia hộ, người trèo lên cây lấy, cúi đầu đã thấy một tiểu ca ca ở dưới đó —— chuyện nhỏ vậy người đều nhớ hết."

Bất chợt Cừu quản gia ngẩng đầu lên, gần như cầu xin: "Cô nương, chúng ta đi chọn vải đi? Vải ở Thiên công phường, đều là trân phẩm khó gặp."

Tuy Ân Kiến Hi còn nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đứng dậy: "Được, vương gia thích màu gì?"

Thịnh Minh Sí không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh nắm chặt cốc trà trong tay, đến khi nó vỡ vụn ra, nước trà chảy giọt xuống.

Ân Kiến Hi giật mình hét lên, nhưng giọng của Thịnh Minh Sí vẫn bình thản một cách quỷ dị: "Vậy hắn, có còn nhớ vườn nhà ai không?"

Hết chương 6.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play