Cô nương kia quả thật là họ Ân, tên lấy chữ Hi. Nhưng nàng là một tiểu cô nương hàng thật giá thật, hơn nữa không biết sao Cừu quản gia thấy nàng mà cứ giống như gặp quỷ. Nàng sờ mũi một cái, tính tình trẻ con mà lầm bầm: "Ta vừa đến kinh thành còn chưa có thể hiện bản lĩnh mà."
A Bố và Đắc Hoan đã sớm nâng Cừu quản gia đứng lên, Đắc Hoan nghe được những lời này của nàng ta thiếu chút nữa hét lên —— bà cô ơi, Ngài vừa ra tay một cái, gác cổng ở đây hận mình không bị mù kìa, đây mà là bản lĩnh cái gì!?
Nhưng đôi mắt Cừu quản gia đã thấm ướt gật đầu: "Phải, ngài nói đúng. Hổ phụ vô khuyển nữ, ngài chắc chắn là người có bản lĩnh, lão nô liền dẫn ngài đi gặp vương gia."
"À, ra là ngài biết phụ thân của ta." Ân Kiến Hi nghĩ tới lúc nãy Cừu quản gia gọi nàng bằng Ân công tử, hiểu rõ bèn gật đầu.
Mũi Cừu quản gia đau xót, thiếu chút nữa mà rơi nước mắt.
Đắc Hoan lúc này cũng hận bản thân gã sao không bị mù luôn —— Cừu quản gia trước đây từng đi theo giúp Thịnh vương huyết tẩy kinh thành mà mặt không đổi sắc, lại khóc như vậy!?
Gã vẫn tiếc mạng nhỏ của mình, vội kiếm cớ chạy đi, so với chuột còn nhanh hơn.
A Bố ngu ngơ không biết, còn tận chức trách nâng Cừu quản gia lên. Cho đến khi hắn đi tới nguyệt môn có khắc hai chữ 'Minh Sắt' ở cửa, hắn mới chần chừ dừng bước —— hắn là người làm, không được vào Minh Sắt viên.
Ân Kiến Hi khó hiểu nhìn A Bố: "Sao không vào?" A Bố hơi lúng túng gãi đầu: "Bẩm cô nương, tiểu nhân..."
A Bố còn chưa nói hết lời, Cừu quản gia đã nắm tay hắn, cười với Ân Kiến Hi: "Là do hắn vấp chân thôi. A Bố, đừng để cô nương này đợi lâu."
A Bố tay chân luống cuống đỡ Cừu quản gia đi qua nguyệt môn, chỉ thấy bước chân có chút run —— hắn vậy mà có thể vào được đây!?
Trước đây chỉ có tâm phúc của Thịnh vương mới được phép tiến vào Minh Sắt viên —— hắn sao có thể đi vào chứ? Còn có Ân cô nương... sao cô ấy cũng được đi vào!?
Nhưng A Bố lén lút nhìn vào mắt Ân Kiến Hi, lại thấy vẻ mặt nàng tự nhiên. Dù thấy khắp nơi đều là rường cột chạm trổ, đường nét uốn lượn tạo thành núi thế nhưng bộ dáng nàng vẫn vẻ như bình thường.
Ngược lại đợi đi đến gần khúc quanh đó lại là một rừng hoa hạnh như tuyết bao phủ ——
"Wo, là rừng hoa hạnh sao!" Ánh mắt Ân Kiến Hi sáng lên, trong giọng nói cũng hiện ra mấy phần vui vẻ: "Nhà của ta cũng có."
"Lão nô nhớ Ân công tử cũng rất thích hoa hạnh." Cừu quản gia mỉm cười nói: "Mấy năm qua, Minh Sắt viên có thêm mười lăm cây... Ân công tử nếu tới đây, có lẽ sẽ kinh ngạc cho xem." Giọng ông nói đến lời phía sau lại đứt quãng, tựa như nhớ lại chuyện cũ làm câu nói nghẹn lại.
Ân Kiến Hi bước vào rừng hạnh, vô tư lắc đầu nói: "Mười lăm cây không nhiều đâu, từ lúc ta sinh ra cho tới bây giờ, chính mắt nhìn A phụ trồng mười bốn cây rồi."
Hô hấp Cừu quản gia trì trệ, chậm chạm nói từng câu từng chữ, dường như phát ra một âm thanh thôi cũng đủ phá vỡ mộng đẹp này: "Cô nương mười bốn tuổi..."
"Đúng vậy, ta sinh thừa thiên năm thứ hai." Ân Kiến Hi không để ý lắm thuận miệng trả lời, sau đó đưa tay nghịch ngợm mấy cánh hoa bị gió lạnh thổi rơi xuống.
Chỉ trong chớp mắt, A Bố cảm nhận được năm ngón tay Cừu quản gia nắm thật chặt như muốn gãy xương hắn. A Bố chịu đựng không kêu lên, chỉ là sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch.
"Đây là năm tốt." Cửu quản gia chậm rãi thở dài, nở nụ cười nói: "Vậy cô nương có biết vương gia lão nô... họ Thịnh không?"
"Ta biết." Ân Kiến Hi cười gật đầu, cẩn thận rải cánh hoa dưới tàng cây, vừa nói:"Thân vương khác họ do đích thân hoàng thượng phong tặng, cùng hoàng thượng tình như thủ túc, vì hoàng thượng mà xung phong đánh trận, giúp đỡ hoàng thượng đăng cơ đế vị."
Tiểu cô nương chỉ thuận miệng nói tới, nhưng từng câu lại khiến sắc mặt Cừu quản gia càng thêm khó coi. Nhưng ông lại cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt lại như thường: "Chuyện đó..."
Cừu quản gia mấp máy môi, vừa mới nói một câu, lại nghe thấy Ân Kiến Hi cao hứng nói: "A, đó có phải là Thịnh vương không?"
Hết chương 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT