Trác Chinh chớp mắt. Hàng mi cong dài khiến gương mặt hắn càng trở nên khêu gợi như có một sức hút lạ kỳ ẩn giấu sau vẻ ngoài phong lưu.

Sóng lưng Lạc Trường An lạnh toát. Lòng nàng như có thứ gì đó đang dần tan vỡ.

Những người trong phòng cũng bị câu hỏi của Trác Chinh làm kinh ngạc. Họ nhìn về phía gương mặt đang dần tái đi của Lạc Trường An.

Vốn dĩ họ nghĩ Trác Chinh và Lạc Trường An có quen biết nào ngờ sự việc lại xoay chuyển nhanh chóng như vậy.

"Không... ta chỉ... chỉ cảm thấy công tử rất quen mắt."

Lạc Thanh An phì cười: "Tam muội, mấy lời đưa đẩy thế này quá cũ kỹ rồi."

Sắc mặt Thái Bình Quận chúa lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lạc Thanh An vừa dứt lời liền cảm thấy không ổn. Nàng nhìn lên ghế trên, bắt gặp ánh mắt của Thái Bình Quận chúa rồi im bặt không dám hó hé thêm một lời.

Lạc Trường An không có tâm trạng quan tâm đến những người bên cạnh vì giờ đây nàng chỉ một lòng hướng về người thiếu niên trước mắt.

"Công tử, không biết chàng có từng đi qua cầu Se Duyên, có từng uống rượu dưới tán đào nở rộ, cùng người chàng thương đàn một khúc Tương Tư?", giọng nói Lạc Trường An đầy run rẩy hệt như một thê tử đang trách mắng tướng công ruồng bỏ người vợ tào khang.

"Trường An!" Thái Bình Quận chúa hằng giọng. Gương mặt bà đầy lạnh lẽo.

"Công tử..." Lạc Trường An mặc kệ lời nhắc nhở của Thái Bình Quận chúa. Nàng đứng đối diện Trác Chinh, sự cương quyết ánh trên đôi mắt khiến hắn bất ngờ.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng. Thành Vương phi và Triệu Nhàn Yên thân liếc nhìn nhau, tạm thời không lên tiếng sợ rằng làm sự việc càng trở nên tồi tệ hơn.

Thái Bình Quận chúa thấy con gái không để ý đến lời của bà vừa giận vừa lo. Trong nay mai thôi tin tức Tam tiểu thư phủ Bình Nguyên Hầu vừa gặp đã si mê Tứ công tử phủ An Đình Bá sẽ truyền đi khắp Lương Kinh này. Nhưng chuyện khiến cho Thái Bình Quận chúa phải lo lắng không chỉ có như vậy.

Trác Chinh... Trường An và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?

Trác Chinh cũng cảm nhận được bầu không khí này. Hắn biết nếu bản thân không suy nghĩ cặn kẽ thì mỗi câu nói tiếp theo rất có thể sẽ gây ra rất nhiều hệ lụy.

Trác Chinh cúi đầu một lát rồi khẽ cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Lạc Trường An, trả lời: "Có lẽ Lạc tiểu thư đã hiểu lầm. Không nói đến ta không biết cầu Se Duyên ở nơi nào chỉ nói đến ta vẫn chưa có ý trung nhân thì làm sao có thể cùng nàng đàn khúc Tương Tư. Lạc tiểu thư, có lẽ tiểu thư đã nhận nhầm người rồi!"

Không hiểu vì sao Lạc Trường An cảm thấy nụ cười của thiếu niên vô cùng chói chang. Nó khiến đôi mắt nàng đau nhói.

Chàng thật sự không nhận ra nàng sao?

A Cẩn...

Lạc Trường An hạ mi tránh đi ánh mắt Trác Chinh. Nàng cười chua xót: "Phải, có lẽ ta đã nhận nhầm người rồi! Là Trường An đã thất lễ, mong Trác công tử thứ tội."

Lạc Trường An cùng Trác Chinh bước từng bước về chỗ ngồi. Gương mặt nàng trắng bệch, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.

Thấy tình hình như vậy, Thành Vương phi liếc mắt nhìn Thái Bình Quận chúa một cái rồi kéo Triệu Nhàn Yên đến bên cạnh nói nhỏ vài lời. Triệu Nhàn Yên mím đôi môi hồng hào của mình, lén nhìn một vòng người rồi gật đầu với mẫu thân.

Triệu Nhàn Yên đi đến bên cạnh Lạc Trường An. Đôi chân nàng thoăn thoắt nhanh nhẹn, nụ cười trên mặt thật rạng rỡ.

"Lạc tỷ tỷ, hôm trước muội có hẹn với bằng hữu ra ngoài chơi. Tỷ đi cùng muội nha, bằng hữu đó của muội cũng rất muốn gặp tỷ!" Triệu Nhàn Yên lay cánh tay Lạc Trường An, ánh mắt tha thiết: "Lạc tỷ tỷ ra ngoài chơi cùng với muội nha!"

Lạc Trường An chớp đôi mắt, nàng ngây người nhìn vào Triệu Nhàn Yên. Lúc này nàng thật sự không biết phải phản ứng thế nào nữa. Tất cả các phản ứng của cơ thể dường như bị tê liệt.

Không chờ Lạc Trường An đáp lời, Triệu Nhàn Yên đã quay sang nói với Thái Bình Quận chúa: "Đình di, chúng con ra ngoài tụ tập một lát. Nhàn Yên sẽ chăm sóc cho Lạc tỷ tỷ, Đình di yên tâm!". Nói rồi nàng nhanh chóng kéo Lạc Trường An ra ngoài dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Trong khoảng sân rộng lớn của Thành Vương phủ các nô bộc đang làm việc không ngừng nghỉ. Mỗi từng người đều chuyên chú với công việc của mình không dám lơ là. Nhưng sự chú tâm ấy nhanh chóng bị những những lời kêu réo không ngừng từ Quận chúa bọn họ thu hút.

"Lạc tỷ tỷ! Lạc tỷ tỷ! Lạc tỷ tỷ!"

Lạc Trường An nghe Triệu Nhàn Yên cằn nhằn đến phát bực. Nàng nhăn mặt, mắng: "Chuyện gì vậy Nhàn Yên? Muội đừng có lắc tay tỷ nữa! Muội mà cứ lắc nữa là cánh tay này nó không còn trên người tỷ nữa đâu!"

"Lạc tỷ tỷ, tỷ thay đổi rồi!" Triệu Nhàn Yên rùng mình tránh sang một bên: "Trước đây tỷ có bao giờ nói mấy lời đáng sợ như vậy đâu!" Nàng bĩu môi buông mười ngón tay đang bấu chặt cánh tay Lạc Trường An sau đó lại nghiêng đầu. Gương mặt thanh tú của Triệu Nhàn Yên liền phóng đại trước mắt Lạc Trường An.

Lạc Trường An xoa cánh tay tê rần của mình. Nàng nhìn nụ cười ranh mãnh của Triệu Nhàn Yên, ánh mắt đầy đề phòng: "Muội muốn nói chuyện gì?"

Triệu Nhàn Yên cười khúc khích như bắt được vàng: "Lạc tỷ tỷ, tỷ thích Trác ca ca rồi đúng không?" Đôi mắt nàng gắt gao nhìn Lạc Trường An để không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào của nàng ấy.

Lạc Trường An ngây người trong giây lát. Đợi đến lúc nàng có đủ tỉnh táo để ngẫm lại những hành động vừa rồi của mình thì không khỏi hoảng hốt.

"Có phải không Lạc tỷ tỷ?"

Lạc Trường An đang lo lắng lại bắt gặp gương mặt hóng chuyện của Triệu Nhàn Yên liền mím môi vươn tay ký nàng ấy một cái rồi đẩy Triệu Nhàn Yên đang chắn trước mặt ra: "Muội đó, chỉ giỏi suy nghĩ linh tinh thôi. Không phải nói có hẹn bằng hữu sao? Còn không đi?"

Triệu Nhàn Yên xoa trán của mình.

Ai ai cũng thích kí vào trán của nàng cả, không biết nó có bị lõm đi không?

Cơ mà...

Triệu Nhàn Yên cười tủm tỉm đuổi theo Lạc Trường An.

Nàng biết được bí mật nhỏ của Lạc tỷ tỷ rồi!

Lương triều dưới sự cai trị của Thịnh Uy Đế là một quốc gia phồn hoa sung túc. Những chính sách mà Hoàng đế đưa ra không chỉ giúp bình định ngoại bang dẹp yên nội loạn mà còn giúp cho người dân có được đời sống vô ưu vô lo.

Chính vì được sống dưới thời đại thái bình thịnh trị, khi con người không phải lo nghĩ về chuyện ăn no mặc ấm thì nhu cầu ăn ngon mặc đẹp bắt đầu phát triển. Trong đó không thể không kể đến một trong những những thú vui thỏa mãn tinh thần con người chính là nền ẩm thực phong phú của quốc gia.

Thanh Hiên lâu là một trong những phạn lâu (1) nổi tiếng nhất Lương Kinh. Người dân Lương triều có tình yêu đặc biệt với ăn uống. Thanh Hiên lâu không chỉ thỏa mãn vị giác của thực khách mà còn thỏa mãn được thanh và sắc vì thế nó rất được yêu thích tại nơi này.

Đây là nơi thường xuyên tổ chức các buổi họp mặt quý tộc Lương Kinh cũng là nơi tổ chức các cuộc đối thơ thi tài tìm ra tài nữ tài tử Lương triều đồng thời cũng thường xuyên mời các kỳ nhân ca kỹ đến biểu diễn mua vui. Có thể nói là người dân Lương triều, là người từng đến Lương Kinh mà chưa ghé qua Thanh Hiên lâu là một thiếu sót vô cùng lớn trong đời.

Thanh Hiên lâu có tổng cộng ba lầu với các mục đích sử dụng khác nhau. Lúc này, tại lầu ba - nơi gặp mặt dành riêng cho con cháu thế gia hoàng tộc, Lạc Trường An và Triệu Nhàn Yên đang cùng thưởng trà chờ bằng hữu.

"Lạc tỷ tỷ!" Triệu Nhàn Yên cười vui vẻ.

Lạc Trường An đặt chén trà lên bàn, híp mắt nhìn Triệu Nhàn Yên.

"Lạc tỷ tỷ!" Triệu Nhàn Yên càng cười càng thích thú.

Lạc Trường An: "..."

"Lạc tỷ tỷ!"

"Muội không nói thì tỷ về trước đây." Nói rồi nàng toan đứng lên nhưng lại bị Triệu Nhàn Yên nhanh chóng kéo lại.

"Tỷ thích nam nhân thế nào?" Triệu Nhàn Yên ghé sát bên cạnh Lạc Trường An hỏi nhỏ.

"Nhàn Yên, không ngờ lá gan của muội cũng to quá nhỉ? Dám bàn chuyện nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật. Muội không sợ Vương gia phạt chép kinh thư mười ngày nửa tháng nữa à?"

Triệu Nhàn Yên bĩu môi: "Tỷ đừng có mà đánh trống lảng, tỷ tưởng muội khờ thật à? Lạc tỷ tỷ, tỷ nói ra đi, không chừng muội có thể giúp tỷ nên duyên với người tỷ thích thì sao!"

Lạc Trường An cười nhạt. Con ngươi nàng chuyển động, tay phải chống cằm nhìn Triệu Nhàn Yên: "Thế muội nói cho tỷ biết Trác ca ca của muội là người thế nào đi."

(1) Phạn lâu: quán ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play