Sáng hôm sau, hai cỗ xe ngựa to lớn được khắc chữ Lạc đã đứng trước cửa phủ Thành Vương từ sớm.
Tại một viện phía Tây của phủ Thành Vương, thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi trang điểm trước gương. Trông dáng vẻ của nàng vô cùng gấp gáp nhưng cũng đầy phấn khởi, vui đến mức khóe môi vẫn luôn treo nụ cười trong trẻo.
"Quận chúa, hôm nay trông người rất vui. Có phải là vì Lạc tiểu thư đến không?" Nha hoàn đứng sau lưng đang giúp vị tiểu thư ấy chải đầu búi tóc, nàng không nhịn được liền trêu chọc chủ tử nhà mình vài câu.
"Ngươi còn dám trêu ta? Hôm qua ta đã dặn ngươi phải gọi ta dậy từ sớm vậy mà bây giờ người thì đến rồi mà ta chỉ mới ngồi đây trang điểm chải đầu. Ngươi đấy, ngày càng không có phép tắc gì hết."
"Oan cho nô tỳ quá đi! Rõ ràng là nô tỳ có gọi Quận chúa dậy nhưng người nhất quyết không chịu dậy mà!"
Triệu Nhàn Yên hếch mũi mặc kệ lời thanh minh của nha hoàn bên cạnh. Nàng nhanh tay dặm chút phấn, thoa chút son, cài thêm vài cây trâm lưu ly lên tóc rồi lập tức nâng váy chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa không quên dặn dò đám nha hoàn không được đi theo nàng.
Bộ dạng tông cửa ra ngoài của Triệu Nhàn Yên nhanh như một cơn gió dọa chết khiếp mấy nha hoàn đang quét lá ngoài sân.
"Quận chúa! Quận chúa! Người cũng phải ăn chút điểm tâm sáng đi chứ?" Nha hoàn Hiểu Thu chỉ kịp la lên mấy tiếng trước khi bóng lưng Triệu Nhàn Yên mất hút sau cửa viện.
Hiểu Thu ngơ ngác bưng khay bánh trên tay, gương mặt đầy kinh ngạc.
Hiểu Xuân đặt cây lược lên bàn, vỗ vai Hiểu Thu tỏ vẻ đồng tình: "Thôi đi muội đừng cố sức kêu làm gì. Mỗi lần Lạc tiểu thư đến cũng hút mất hồn Quận chúa nhà chúng ta thôi... Thật ra đôi lúc tỷ cảm thấy Quận chúa thích Lạc tiểu thư còn hơn mấy lang quân thế gia nữa."
"Muội cũng thấy vậy!" Hiểu Thu gật đầu tán đồng.
"Quận chúa, có chuyện gì mà gấp gáp vậy? Muội cứ chạy thế này để Vương gia thấy được thì đừng trách sao lại ăn đòn."
Triệu Nhàn Yên vừa rời khỏi khuê phòng thì đụng phải một nam nhân diện áo xanh đang nhàn nhã tản bộ.
Nàng thấy hắn liền đứng lại, vừa thở dốc vừa trả lời: "Muội không sợ đó! Hôm qua phụ thân đã ra ngoài thành rồi không có về sớm vậy đâu! Còn nữa... huynh đừng có cản đường muội. Muội... muội phải vội đến gặp tỷ muội tốt của muội..."
Nam nhân áo xanh nhíu mày, giọng điệu đầy hứng thú: "Tỷ muội tốt của muội... là Lạc tiểu thư mà muội hay nhắc đến đó đúng không?"
Triệu Nhàn Yên gật đầu: "Phải... chính là tỷ ấy!"
Chỉ cần nghe đến đây, nam nhân áo xanh liền mỉm cười. Hắn gập cây quạt trong tay, nói với Triệu Nhàn Yên: "Vậy huynh đi cùng muội. Huynh cũng muốn xem rốt cuộc Lạc tỷ tỷ mà muội thường hay nhắc đến là ra sao."
Chính viện phủ Thành Vương.
"Anh Nhi, đã rất lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau thế này!" Thái Bình Quận chúa mỉm cười nói chuyện cùng vị phu nhân ngồi trên ghế chủ vị.
Ở phía trên kia, vị phu nhân cũng đang ngồi uống trà đàm đạo cùng Thái Bình Quận chúa. Bà là chính thê và cũng là thê tử duy nhất của Thành Vương - Thành Vương phi.
Thành Vương phi họ Du tên Anh, vốn xuất thân từ Du phủ Thái uý. Phụ thân bà là Du Thái uý danh chấn thiên hạ một thời, là kỳ tài võ tướng trăm năm hiếm gặp.
Năm mười bảy tuổi bà và Thành Vương bấy giờ chỉ mới là Thế tử vừa gặp đã nhất kiến chung tình. Từ sau khi gả vào Thành Vương phủ, Thành Vương phi được tướng công hết sức yêu chiều. Thành thân nhiều năm, trừ hai thông phòng bên cạnh Vương gia từ thời niên thiếu thì trong phủ không còn một trắc thê hay di nương nào khác.
Những người con của Thành Vương cũng đều là thân sinh nhi tử nhi nữ của bà. Có thể nói Vương gia và Vương phi chính là đôi uyên ương toàn bích trong câu chuyện xa xưa, tình yêu của họ luôn được người đời ca tụng và ngưỡng vọng.
Thành Vương phi chớp đôi mắt to tròn long lanh như ngọc bích, tuy bà đã ngoài ba mươi nhưng dường như dòng chảy của thời gian cũng không thể nào làm phai mờ vẻ ngoài tươi trẻ của bà. So với Thái Bình Quận chúa lãnh đạm ngạo nghễ thì khí chất của Thành Vương phi lại càng trẻ trung thuần hậu hơn.
"Không phải do tỷ sao? Mấy năm qua ngày nào tỷ cũng ở suốt trong phủ nếu không có chuyện gì cũng đều không lộ diện. Muội thì bận rộn sự vụ trong Vương phủ nên chỉ có thể chờ những dịp tụ tập mệnh phụ để được gặp tỷ. Nào ngờ lần nào cũng không chờ được tỷ hết."
"Muội đường đường là Vương phi, còn hiếm lạ một Quận chúa như tỷ sao?" Thái Bình Quận chúa nhướng mắt.
"Có mười Vương phi cũng không bằng được một Quận chúa như tỷ đâu!"
Thái Bình Quận chúa bật cười: "Mấy lời này của muội nếu lọt ra ngoài thì mất hết phép tắc Vương phủ rồi."
Lạc Thanh An và Lạc Trường An ngồi im lặng bên cạnh Thái Bình Quận chúa nghe hai vị trưởng bối đàm đạo tâm tình.
Đối với mấy lời trêu đùa của mẫu thân mình và Thành Vương phi, Lạc Trường An cũng chẳng lấy làm lạ nhưng Lạc Thanh An thì tròn xoe đôi mắt tò mò.
Lạc Thanh An vừa ăn bánh uống trà vừa nhìn ngắm tỉ mỉ vị Vương phi ngồi ở nơi cao cao tại thượng kia. Bà ấy là Vương phi Nhất phẩm, so với đích mẫu của nàng lại càng cao quý hơn vạn phần.
Nhớ đến những câu chuyện được lưu truyền rộng rãi trong giới quý tộc khiến Lạc Thanh An thầm ao ước trong lòng.
Nếu sau này nàng cũng có thể gả cho một Vương gia có quyền thế thì có phải cũng có thể có được cuộc sống mỹ mãn như Thành Vương phi không?
Tầm mắt Lạc Thanh An lại hạ đến bên người Thái Bình Quận chúa.
Mẫu thân và Vương phi có vẻ rất thân thiết với nhau. Hình như nàng chưa từng nghe nói Thái Bình Quận chúa có quen biết với Thành Vương phủ. Nhưng nếu họ đã thân như vậy... không biết mẫu thân có thể giới thiệu nàng với Vương phi được không? Chỉ cần Vương phi yêu thích nàng thì con đường sau nàng của nàng cũng dễ đi hơn rất nhiều.
"Tuy là muội rất vui khi tỷ đến thăm muội nhưng cũng không cần vì chuyện đêm đó mà tạ ân long trọng như vậy, lại còn đem bao nhiêu đồ đến đây. Giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy!" Thành Vương phi nhìn một dãy những hộp nhung mà Thái Bình Quận chúa đưa đến ban nãy liền chán nản.
Thái Bình Quận chúa lại không đồng ý với cách nói của Thành Vương phi: "Tuy là chúng ta quen biết nhiều năm nhưng dù sao đa lễ không ai trách. Vả lại Trường An và nhi tử của muội cũng chưa từng gặp mặt, lại còn để chất nhi cứu Trường An một mạng. Dù sao thì tỷ cũng không thể xem như chưa có gì xảy ra."
Thành Vương phi sửng sốt: "Tỷ nói đến muội mới nhớ. Từ lúc con muội ra đời đã đi theo lão Vương gia ra Bình Thành. Mấy năm qua đều ít khi trở về Lương Kinh. Hai đứa nhỏ đúng là chưa có dịp gặp nhau. Được rồi vậy một chút nữa nó về muội sẽ chính thức giới thiệu cho đôi bên làm quen." Vừa nói, bà vừa thầm tính toán trong lòng.
A Cẩn đã đến tuổi thành thân mà vẫn chưa có ý trung nhân. Trường An lại sắp đến tuổi cập kê. Để cho bọn chúng thành thân thì đã thân càng thêm thân, nếu bà và Đình Nhi tỷ có thể thành thông gia thì còn gì tốt hơn nữa. Vả lại Trường An lại là nữ nhi của Đình Nhi tỷ, bà không nhanh chóng đón về nhà không phải là thiệt thòi rồi sao?
Đang âm thầm trù tính kế hoạch đưa nhi tức về nhà Thành Vương phi bị âm thanh gấp gáp vang lên từ bên ngoài làm giật mình.
"Mẫu thân! Lạc tỷ tỷ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT