Có lẽ, tôi ít vận động nên việc đi lại nhiều khiến tôi hơi mệt nhưng rất vui.

Tôi thích hoa lá, thích những chú chim mới nở. Thích khu vườn trái cây. Tôi thích thiên nhiên trải dài một màu xanh thăm thẳm.

Anh để tôi nghỉ ngơi dưới gốc cây mận. Anh hỏi:

- Em có ổn không?

Tôi phất tay với anh làm dấu:

- Em không sao.

Sau một ngày dài, anh đưa tôi về đến tận nhà luôn.

Đặt lưng xuống giường, tôi liền thiếp đi.

* * *

Từ đó, tôi bắt đầu có một sở thích mới đó là ngày ngày đến nhà anh chơi. Đi dạo trong khu vườn mát mẻ, nhìn ngắm vừa hoa hoa nở. Nhìn anh lúc đang làm việc. Mồ hôi ướt cả áo. Giữa trưa nắng mà anh làm không ngừng nghỉ, tôi lấy một chiếc khăn nhỏ xíu lau mồ hôi cho anh. Không biết từ lúc nào, giữa tôi và anh khoảng cách không còn xa nữa cứ gần mãi.

Nhìn anh làm việc còn tôi ngồi trong bóng mát, anh sợ tôi sẽ bị say nắng. Không cho tôi đi ra chỗ anh làm việc. Tôi vẫn cứ lẽo đẽo đi theo anh. Mặc cho anh la, anh mắng yêu:

- Băng Băng em ngồi yên đi, ngoài này nắng lắm.

Anh phải chạy đi lấy một chiếc áo khoác, bảo tôi khoác vào vì sợ da tôi sẽ cháy nắng và đen thui như anh.

Anh thật biết cách quan tâm người khác.

Anh sợ tôi buồn chán nên ra vườn hái trái cây cho tôi ăn, sợ tôi khát lấy nữa cho tôi uống.

Vừa làm việc anh vừa để ý và chăm lo cho tôi.

Anh luôn nhìn xem tôi làm gì. Có khi, anh mở những bài hát nhẹ nhàng cho tôi nghe.

Giữa thành phố xa lạ, tôi không cảm thấy cô đơn nữa. Vì mỗi ngày được ở bên cạnh anh. Mỗi ngày đều rất vui vẻ. Về đến phòng, tôi vẫn cười vui vẻ.

Bạn tôi nói dạo này tôi rất yêu đời, không còn than chán mãi nữa.

Nhiều hôm phải đi học không được vào vườn cây chơi, tôi nhớ nó.

Anh bảo:

- Vậy em có nhớ chủ vườn cây không?

Biết anh hay trêu tôi. Tôi liếc mắt nhìn anh:

- Em không nhớ. Tôi cười thầm trong bụng khi thấy anh xị mặt xuống.

Chạy theo anh, tôi cười bảo:

- Em nhớ ba của anh làm gì?

Anh lại bảo:

- Vậy em có nhớ cậu chủ nhỏ không?

Đôi lúc, tôi thấy anh thật trẻ con.

Tôi không nói đâu. Để cho anh biết không nên trêu đùa tôi. Haha.

Trưa nắng, ngày ngày anh vẫn phải làm việc. Có đôi lúc quá nắng mồ hôi ướt đẫm cả áo anh.

Anh ngại có mặt tôi nên không dám cởi áo ra.

Nhìn tôi cười tít mắt lại. Anh bảo:

- Nhà em đặt sai tên rồi?

Tôi thắc mắc anh liền nói:

- Em tên Băng Băng nhưng phải đặt em là Mặt trời nhỏ.

Anh nói bởi vì em hay cười, mỗi khi cười đều đẹp rực rỡ như ông mặt trời. Dù làm việc mệt mỏi chỉ cần nhìn thấy em ngồi đó cười với anh thôi. Anh thấy ngày thật là ngắn. Công việc không mệt mỏi gì nữa. Anh chẳng muốn đưa em về nhà. Muốn bắt em ở lại luôn. Cứ nhìn anh tiếc nuối mỗi khi tôi đi về.

Lòng tôi ngọt như được ăn mật.

Hôm nay, tôi không báo trước với anh.

Tôi len lén đến nhà anh chơi tạo cho anh một bất ngờ nhỏ. Đến nơi, tôi thấy anh vừa làm vừa hát. Giọng anh hát rất hay. Anh như một chú ong. Ngày ngày chăm chỉ làm việc.

Điều bất ngờ dành cho tôi là anh không mặc áo. Bởi thời tiết quá nắng nóng. Tôi nhìn thấy làm da bánh mật của anh, cơ bụng chuẩn 6 múi luôn. (woa, chảy nước miếng nuốt xuống).

Bởi vì hàng ngày anh đều làm việc nên dáng người rất rắn chắc. Tôi nhìn đến ngẩn ngơ. Đến khi anh phát hiện trong sân có một người thì đã quá muộn. Anh bảo:

- Nuốt nước miếng của em lại đi.

Rồi mặc áo vào, nếu như mắt tôi không nhìn nhầm thì dưới làm da nâu của anh, anh đang đỏ mặt.

Anh ngượng ngùng. Haha. Thật thú vị.

Anh giả vờ giận nói:

- Sao hôm nay em không nói trước mà đến rồi.

Hại anh mất mặt. Huhu.

Tôi suy nghĩ trong lòng. Báo trước làm sao có thể thấy được cảnh tượng đẹp như thế trước. Còn lâu, anh mới để cho tôi thấy dáng người của anh. Bởi anh rất là bảo thủ. Hehe. (T/g: Ta bảo thật người đúng là sắc nữ)

- Anh không nói là em không được đến nha.

- Anh nói là em phải báo trước. Để anh còn đi đón em nữa. Đi xe bus chen lấn rất vất vả.

Ôi ngọt trong tim quá! (T/ g: Ta ói).

Tôi giả vờ nghiêm giọng:

- Vậy không báo là em không được đến sao?. KHÔ𝑵G‎ Q𝗨Ả𝑵G‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝑡ru𝘆ện‎ 𝑡ại‎ (‎ T𝚁Ù𝘔T𝚁𝗨𝖸Ệ‎ 𝑵﹒𝗩𝑵‎ )

Anh xuống nước:

- Không, ý anh không phải vậy.

Anh sợ tôi giận anh.

Tôi được nước lấn tới:

- Bữa sau, em không xuống nữa.

Anh hoảng lên năn nỉ:

- Thôi mà anh biết sai rồi. Em đừng giận. Em thích lúc nào tới thì tới.

Yêu quá đi! Meo meo.

Thích anh nhất luôn.

Mỗi khi, cô không đến anh hay làm việc không tập trung. Anh không biết từ khi nào sự có mặt của em là động lực để anh có thể làm việc. Chỉ cần em ngồi đó nhìn anh là đủ. Một ngày, anh không gặp em. Anh sẽ nhớ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play