“Ê, “tiết mục mở màn” của Tô Bối cũng là đàn piano luôn này!” Nữ sinh cầm danh sách chương trình, kinh ngạc nói.

“Giờ mới biết à, Tô Bối muốn biểu diễn đàn piano, chuyện này trước đó trên diễn đàn đã nói rồi.”

“Tôi còn tưởng là do đàn em hâm mộ Tống Tâm Di muốn làm xấu mặt Tô Bối nên mới nói vậy…”

“Nhưng mà, cậu đoán xem có khi nào lát nữa màn biểu diễn của Tô Bối sẽ giống như thảo luận trên diễn đàn, biến thành hiện trường tai nạn xe cộ thảm khốc không.”

“Cũng không nói chắc được, dù sao trình độ chơi piano của Tống Tâm Di là sự thật, còn Tô Bối ấy mà, thật sự chưa bao giờ nghe cậu ta có tài nghệ gì.”

“Nếu mà lật xe thật thì sẽ thành màn biểu diễn lật xe mở màn trong lịch sử trường Duy Minh chúng ta đấy ha ha ha. Sao tớ lại có chút mong đợi thế nhỉ.”

Lúc này, số người chờ mong Tô Bối lên sân khấu biểu diễn không hề ít, có người ủng hộ cô, nhưng đương nhiên cũng không thể thiếu mấy người của [đội quân chống Tô] tự phát kia.

Thậm chí có người còn đặc biệt livestream màn biểu diễn của của Tô Bối, đặt tên phát sóng là (Mau đến mà xem! Hiện trường lật xe của “hoa khôi” lần đầu tiên trong lịch sử trường cấp hai Duy Minh!) (Hoa khôi or Trò cười? Hẹn gặp tối nay sẽ biết kết quả!)

“Nói thật nhá, mặc dù tớ chẳng có cảm giác gì với Tống Tâm Di nhưng dù sao cũng là biểu diễn mở màn của trường chúng ta, vẫn nên giao cho người ổn định chút chứ. Nếu Tô Bối mà làm hỏng rồi bị truyền chuyện này ra ngoài thì chúng ta cũng bị mất mặt đấy.”

“Dù có thế thì cũng có cách nào nữa đâu, lần bỏ phiếu hoa khôi Tô Bối người ta đứng nhất luôn mà.”

“Cũng không xem lại xem vị trí đứng nhất đó làm sao mà có. Nếu không phải Tạ Thần với cậu Tô kéo phiếu cho thì đến cả hoa khôi lớp chúng ta Tô Bối cũng chẳng so được.”

“Ngưỡng mộ không nổi, lúc trước mấy người Lưu Khải của lớp bọn họ còn đặc biệt vì Tô Bối mà dán một bài cảnh cáo trên diễn đàn nữa cơ mà.”

“Ôi vãi, còn có chuyện như vậy luôn á, cảnh cáo cái gì? Không cho phép bỏ phiếu cho người khác ngoài Tô Bối?”

“Sao có thể chứ, hình như là do có người nói chuyện Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là con riêng.”

Con riêng?

Nghe được hai từ này, sắc mặt anh Tần đột nhiên tối sầm lại.

Đúng lúc này, ánh đèn trong khán đài hội trường mờ đi.

Có người hưng phấn hô to một tiếng “Bắt đầu rồi!”, sau đó toàn hội trường dần dần yên lặng.

“Tiết mục mở màn” được đặt trước khi người dẫn chương trình lên sân khấu, không có bất cứ bài mở màn hay phát biểu nào, đèn hội trường đã mờ đi, có nghĩa là màn trình diễn sắp bắt đầu.

Bức màn được kéo ra, một chiếc đàn piano ba chân lặng lẽ đứng ở trung tâm sân khấu, một chùm ánh sáng phủ lên.

Lúc này, Tô Bối mặc một bộ váy liền thân màu trắng bước lên sân khấu, ưu nhã cúi đầu chào khán giả phía dưới.

“Đẹp thế…”

Trong không gian yên tĩnh của hội trường, không biết là ai đột nhiên thấp giọng thốt lên như thế. Nhưng rất rõ ràng là rất nhiều người lúc này đều không hẹn mà cùng có một suy nghĩ với cậu học sinh kia.

Dù sao thì Tô Bối với Tô Tiểu Bảo mới chuyển đến trường trung học Minh Duy không lâu, đã thế bình thường còn rất khiêm tốn, cho nên cũng chẳng có nhiều người lớp khác được tận mắt gặp Tô Bối.

Ấn tượng của mọi người đô với cô hoa khôi mới nhậm chức này hầu hết đều từ bức ảnh cầm bình giữ nhiệt trong sân bóng rổ.

Ai mà biết được bức ảnh đó có qua tay cao thủ photoshop hay không, hơn nữa cách xa như thế, khoảng cách cũng đã tự tạo thành filter rồi.

Cho nên lúc này nhìn thấy Tô Bối, có rất nhiều người kinh ngạc: Bởi vì bọn họ phát hiện Tô Bối đẹp thật, đã thế còn đẹp hơn trong tấm ảnh kia nhiều!

“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mấy đứa lớp 8-2 lại dám nổ về nhan sắc của Tô Bối kinh đến vậy rồi…” Có học sinh thì thầm nói. Không hề nổ tẹo nào hết, mà thật sự rất chấn động, rất hút mắt.

“Tôi cũng cảm thấy với nhan sắc này của Tô Bối thì có được danh hiệu hoa khôi cũng không ngoa đâu.”

Nhan sắc của Tô Bối thật sự không thua kém gì Tống Tâm Di hết, thậm chí trong những dịp trang trọng như vậy, ngũ quan sắc nét có khí chất như của Tô Bối lại càng hợp hơn.

Tô Bối đứng trên sân khấu cũng nghe thấy được lời nói kia, cô vô thức nhìn về phía khán đài, nhưng lại phát hiện vì ánh đèn sân khấu nên ở dưới tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy gì hết. Thế là Tô Bối chỉ đành mỉm cười về phía khán đài, tỏ ý cảm ơn.

Sau đó, Tô Bối bình tĩnh bước tối ngồi xuống bên chiếc piano.

Vì không thấy khán giả phía dưới nữa nên Tô Bối cũng không còn cảm giác hồi hộp lúc đầu.

Giây phút ngón tay nhẹ nhàng đặt lên những phím đàn đen trắng, Tô Bối hít sâu một hơi, cả người hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Deng deng…” Tiếng piano trong trẻo vang lên, nhẹ nhàng linh động.

Cùng với phần nhạc đệm, cả bản nhạc dường như được truyền sức sống.

Bối cảnh và ánh đèn sân khấu biến hóa không ngừng theo tiếng đàn, còn dưới sân khấu cũng đột nhiên có rất nhiều bảng đèn và lightstick sáng lên, trông hệt bầu trời ban đêm đầy sao.

Tô Bối mặc bộ váy trắng muốt, đối lập rõ ràng với chiếc đàn piano màu đen, lúc này trông cô hệt như tinh linh dưới ánh trăng, nhảy múa dưới ánh sao le lói.

Trong khán đài, những người đang ôm lòng xem hiện trường lật xe đều kinh hãi vô cùng, vô thức nín thở nhìn Tô Bối trên sân khấu.

Mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, một số người vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí của khoảnh khắc trước đó, qua một hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn lại được.



“Tiết mục mở màn” của Tô Bối thành công ngoài sức tưởng tượng.

So với sự bất ngờ và chấn động mà Tô Bối mang đến, mấy tiết mục đều trong dự tính ở phía sau lại thành ra không hấp dẫn người xem nữa.

Lúc này, những tiết mục sau vẫn đang tiếp tục diễn ra, còn trên diễn đàn của trường cấp hai Ngụy Minh thì đã bùng nổ.

[Vãi mìn! Không ngờ Tô Bối biết đánh piano thật, đã thế còn đàn hay như thế!]

[Nói nhảm gì thế, không có chút tài nghệ thì sao dám đi lên biểu diễn, định lên đó lật xe thật chắc?]

[Ha ha ha, ban đầu là tới để xem hiện trường lật xe, không ngờ lại là hiện trường thơm lừng!]

[Ôi em gái bình giữ nhiệt, yêu rồi nha!]

[Bị fan não tàn của Tổng XX chèn ép lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể hét lên được câu này: Em gái bình giữ nhiệt cứ dũng cảm bay đi, cẩu kỷ Hải béo luôn bên em!] ( truyện trên app T Y T )

[Tiện thể mấy bạn livestream ei, có phải nên đổi tiêu đề rồi không?]



Khi buổi biểu diễn diễn ra được hơn một nửa, chủ đề về Tống Tâm Di cũng dần được nhắc tới.

[Hôm nay Tống Tâm Di cũng biểu diễn chơi piano phải không?]

[Vừa nãy Tống Tâm Di đã biểu diễn xong rồi.]

[Vậy sao? Tôi không chú ý đến, tôi mải lướt diễn đàn nên không để ý đến luôn!]

[Tống Tâm Di hụt nghề rồi à?]

[Làm gì có chuyện đó, nữ thần của bọn tôi đàn hay lắm nhé. Mấy bọn nói không thấy thì làm ơn đi chữa tai với chữa mắt giùm.]

[Tiết mục của Tống Tâm Di là tiết mục thứ sáu, độc tấu piano không được làm tiết mục mở màn mà lại được đặt ở giữa, đúng là chịu thiệt rồi.]

Công bằng mà nói, kỹ thuật chơi đàn piano của Tống Tâm Di rất tốt, chí xét về kỹ thuật thì Tô Bối không thể so với Tống Tâm Di được. Nhưng nếu nói về phần trình diễn trên sân khấu thì hôm nay Tô Bối thật sự rất đẹp.]

[Tài nguyên đến đây: Video đến từ hàng thứ tư của khán đài.]

Lúc này, ở chỗ chỉ cách bên tay trái anh Tần một lối đi, mấy học sinh nữ lúc nãy lại bắt đầu bàn tán.

“Các cậu xem nè, video biểu diễn vừa rồi của Tô Bối được đăng trên diễn dần rồi.”

“Đẹp quá đi!”

"Hiệu ứng của sân khấu này quá tốt luôn ấy, kết hợp với lightstick và bảng đèn dưới sân khấu đúng là hoàn hảo, siêu mơ mộng."

“Lúc chúng ta biểu diễn có lẽ cũng như vậy, đẹp quá đi!”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, mấy cái lightstick với bảng đèn đó là lớp 8-7 tự làm đấy, thứ tự lớp chúng ta lần này xếp xa như vậy, cho dù có muốn làm thế thì cũng không được hiệu quả như vậy đâu.”



Anh Tần ngồi ở bên cạnh, vốn dĩ ban đầu cũng chẳng có hứng thú gì với đề tài của mấy học sinh nữ. Nhưng khi nghe thấy họ khen con gái nhà mình xinh đẹp, khóe miệng anh bất giác cong lên, nhìn kỹ thì trong ánh mắt còn có mấy phần đắc ý.

Chỉ là rất nhanh, “sự hài hòa” trong lòng anh Tần lập tức bị đánh vỡ bởi những lời sau đó của mấy người này.

“Nghe nói vị trí ngồi của lớp 8-7 lần này là do Tạ Thần đi tìm chủ nhiệm Lưu đặc biệt xin đấy, có thật không?”

“Thật đấy, hơn nữa cậu không thấy à, vừa rồi lớp 8-7 giơ đèn tiếp ứng ở phía trước, đến cả Tạ Thần cũng cùng giơ bảng đèn mà.”

“Trời ạ, hai nam thần giơ bảng đèn cho, đây là loại đãi ngộ thần tiên gì thế này, Tô Tiểu Bảo thì cũng thôi đi, nhưng Tạ Thần cũng…”

“Này, các cậu nói xem, có khi nào Tô Bối và Tạ Thần đang yêu nhau không?”

“Cậu nghe ai nói vậy?!”

“Rất nhiều nhóm đều đang lan truyền vậy mà, Tạ Thần là ai chứ, ngay cả Tống Tâm Di trước đó cũng không thèm để vào mắt, thế mà lại vừa giúp Tô Bối kéo phiếu, vừa để đàn em giúp Tô Bối xóa tin đồn, không phải đang qua lại thì là gì?”

“Vãi mìn…”

Anh Tần bên cạnh sắc mặt đen kịt giờ lại càng đen hơn: “…”

Hai từ “yêu nhau” đã kích thích nghiêm trọng dây thần kinh của anh Tần.

Tạ Thần? Thằng nào thế? Là thằng ranh con nhà họ Tạ đấy à?

Nghĩ đến gần đây Tô Bối cứ ăn cơm xong là lại sốt sắng chạy vào phòng chơi máy tính, thêm cả trạng thái cả ngày cầm điện thoại rất “bất thường” nữa, anh Tần nhíu mày thật sâu.



Tiết mục thứ hai của Tô Bối là biểu diễn nhảy hiện đại của lớp 8-7.

Trước đó, trên diễn đàn đã tung ra đoạn video cảnh Tô Bối “lật xe” trong lúc tập nhảy, vốn dĩ những người của [Đội quân chống Tô] vẫn mong chờ được nhìn thấy Tô Bối bổ nhào trong lúc nhảy.

Kết quả lại khiến bọn họ thất vọng.

Tô Bối đứng trong đội ngũ, tuy rằng vị trí không tính là nổi bật, cũng không có trình diễn quá thu hút, nhưng toàn bộ màn biểu diễn đều không mắc sai sót, thuận lợi hoàn thành.

Mà trong điện thoại của rất nhiều người lại có thêm lượng lớn bức ảnh đẹp cả [nữ thần tân nhiệm], [em gái bình giữ nhiệt].



Tô Bối cùng mấy nữ sinh trong lớp rời hậu trường trở về vị trí của lớp 8-7.

“Cảm ơn mọi người.” Tô Bối nói với mọi người trong lớp.

Lúc tiết mục đầu tiên của cô diễn ra, tuy rằng không thấy rõ tình cảnh ở khán đài, nhưng cô có thể thấy những lightstick và bảng đèn mà mọi người đang vẫy.

Đặc biệt là mấy người Từ Dương Dương, vẫy rất hăng hái.

Đợi tới vòng thứ hai của “Giải đấu Honker”, cô sẽ dẫn Từ Dương Dương cùng đi.

Tô Bối thầm nghĩ.

Lúc này, Tạ Dân Hiên cũng lười biếng ngồi thẳng dậy trên ghế, làm như tùy ý nói: “Biểu diễn của cậu cũng giúp lớp chúng ta được cộng điểm mà.”

Bọn Từ Dương Dương đứng bên cạnh: “…”

Anh Hiên của bọn họ là người quý mến tập thể lớp thế á?

“Dù sao cũng phải cảm ơn cậu.” Tô Bối nói.

Lúc này, Tạ Dân Hiên quay đầu nhìn về phía Tô Bối, sau đó sững sờ… nhìn Tô Bối của giờ phút này, Tạ Dân Hiên đột nhiên không biết nên để mắt ở nơi nào.

“Nên làm mà.” Sau khi chậm rãi nói ra ba chữ, Tạ Dân Hiên quay đầu đi, thu lại ánh mắt.

Chỉ là, cậu còn chưa thu lại hết thì Tô Tiểu Bảo đã hành động nhanh hơn cậu, lập tức cởi áo đồng phục ra, khoác lên người Tô Bối.

Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự lạnh lùng trong mắt đối phương.



Tất cả các màn biểu diễn đã kết thúc, đèn trong hội trường lần nữa sáng lên.

Tô Bối đứng dậy nhìn về khán đài phía sau.

Tại nơi mà anh Tần đã ngồi trước đó, Tô Bối không thấy Tần Thiệu, tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

“Nói không chừng ông ta đã đi từ lâu rồi.” Giọng nói của Tô Tiểu Bảo vang bên tai, có phần không vui.

“Có thể là có việc bận.” Tô Bối gật đầu nói, trong ánh mắt ánh lên sự thất vọng đến chính cô cũng không phát hiện ra.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Bối đột nhiên vang lên.

Một tin nhắn rất ngắn gọn: [Ba đang ở cửa, biểu diễn xong liên lạc với ba.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play