Ở trường cấp hai Duy Minh.

Hoạt động bỏ phiếu bầu chọn “Hoa khôi trường” đã kết thúc, trong cuộc thi đua với Tống Tâm Di, cuối cùng Tô Bối cũng thắng được cô ta với số phiếu hơi chênh lệch một xíu.

Đối với kết quả này, cô bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ của Tô Bối còn kích động hơn cả cô.

“Ha ha, trước đây có ai đó nói cậu sẽ không cười được đến cuối cùng, người cuối cùng giành được hạng nhất chắc chắn vẫn là Tống Tâm Di. Giờ bất ngờ lắm phải không, bị vả mặt nhanh như thế!”

“Không được, không được, tớ phải đi tạo acc clone vào nhóm fans của Tống Tâm Di gửi ảnh chụp màn hình vào đó mới được, hỏi thử xem bọn họ có thấy rát mặt không!” Đổng Văn Kỳ càng nói càng kích động.

“Cậu đừng làm vậy.” Tô Bối cắt ngang cái ý tưởng “điên cuồng” của Đổng Văn Kỳ: “Coi chừng cậu bị fans của Tống Tâm Di đập hội đồng đó.”

Trong trường học, Tống Tâm Di có rất nhiều người hâm mộ, đây chính là sự thật.

Đổng Văn Kỳ chạy vào địa bàn của người ta kiếm chuyện, có khi sẽ bị gặm đến không còn một mẩu xương.

Nghe Tô Bối nói như vậy, Đổng Văn Kỳ thật sự cũng từ bỏ suy nghĩ kia. Nhưng cô ấy vẫn bày ra vẻ mặt đắc ý, “hứ” nhẹ một tiếng, khinh thường nói: “Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, đám người đó còn có thể nói gì nữa chứ? Cho dù có thêm một phiếu thì cũng chứng minh cậu giỏi hơn Tống Tâm Di, huống chi cậu còn vượt mặt cô ta tận ba trăm phiếu!”

“Những người kia có thừa nhận hay không thì cậu vẫn là hoa khôi của trường rồi.” Nói xong, Đổng Văn Kỳ lại nháy mắt với Tô Bối một cái, nói: “Chúc mừng bạn học Tô Bối đã nhận được danh hiệu “hoa khôi của trường” nhé. Sao hả, làm hoa khôi của trường có cảm giác như thế nào?”

Tô Bối: “...”

Đổng Văn Kỳ: “Được rồi, chắc chắn cậu định nói không có cảm giác gì đúng không?”

Người bạn cùng bàn này của cô ấy thật sự hơi bị bình tĩnh.

Nhưng mà, tự cô ấy nhìn lại Tô Bối, Đổng Văn Kỳ chợt phát hiện ra, dường như Tô Bối đã xinh đẹp hơn mấy phần so với lúc trước khi vừa mới tới trường học!

“Nói thật nhé Tô Bối, nếu không xét đến những yếu tố khác thì nhan sắc của cậu thật sự xinh hơn Tống Tâm Di một chút đấy.”

Nghe thấy thế, Tô Bối nở nụ cười: “Cậu coi chừng bị fans hâm mộ của Tống Tâm Di nghe thấy đó.”

Đối với kết quả bình chọn hoa khôi trường lần này, có người thì vui vẻ, tất nhiên cũng sẽ có người không vui. Người không vui nhất trong chuyện này ắt hẳn là những người hâm mộ của Tống Tâm Di.

Nhất là sau khi có kết quả, Tống Tâm Di đăng một dòng trạng thái ở chế độ công khai với tất cả mọi người: [Tiếc quá đi]. Bên dưới đính kèm một tấm ảnh chụp nửa mặt của Tống nữ thần lúc đang buồn, còn kèm theo một đoạn video khi cô ta tập đàn piano.

Không có nói rõ điều gì, nhưng mọi người ai ai cũng biết Tống Tâm Di đang buồn bã vì chuyện “tiết mục mở màn”.

Ngay sau đó, trên diễn đàn trường học lập tức xuất hiện rất nhiều bài đăng chất vấn Tô Bối.

[Chẳng lẽ tôi bị mù hả? Tô Bối lại thắng được Tống Tâm Di luôn cơ á?]

[Lầu trên, bác không có mù đâu, mấy đứa bỏ phiếu cho Tô Bối mới bị mù.]

[Tôi không muốn đi xem biểu diễn văn nghệ ở trường nữa đâu, tại tôi sợ mù theo.]

[Đề nghị cho Tống Tâm Di biểu diễn lại lần nữa, có so sánh mới có kích thích, với lại cũng để cho mấy đứa giả vờ ngủ mê kia tỉnh ra.]

...

Cũng không biết là ai lại tổ chức một cuộc bình chọn mới ở kế bên “cuộc bình chọn hoa khôi trường”:

Đoán nhanh có thưởng: “Buổi biểu diễn mở màn” của Tô Bối sẽ có kết quả ra sao?

A. Chuyện cười hài hước nhất trong năm 2200.

B. Hiện trường tai nạn giao thông cỡ lớn ở cấp độ sử thi.

C. Hiện trường nghỉ học 315 của trường cấp hai Duy Minh.

Nghe nói cuộc bình chọn này vừa được tổ chức, độ quan tâm đã vượt mặt luôn cả cuộc bình chọn hoa khôi trường.

“Cậu cũng đang bỏ phiếu sao?” Nhìn bạn cùng bàn ôm điện thoại di động không biết đang chọt chọt cái gì, Tô Bối buồn cười hỏi.

Đổng Văn Kỳ: “Không phải, tớ đang khịa lại mấy đứa kia.”

“Nhưng mà, nói đi nói lại thì, cậu thật sự quyết định sẽ đánh đàn piano trong tiết mục mở màn hả?” Đổng Văn Kỳ ngẩng mặt lên hỏi Tô Bối. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đúng vậy.”

“Ngon! Tô Bối cậu cứng lắm!” Đổng Văn Kỳ làm động tác bái phục với Tô Bối.

Cũng không thể trách những người hâm mộ của Tống Tâm Di lại quậy banh chành trên diễn đàn như vậy được.

Vốn dĩ năm nay Tống Tâm Di cũng chuẩn bị biểu diễn piano, nhưng không ngờ, không chỉ “tiết mục mở màn” bị rơi vào trong tay Tô Bối, mà cô còn nhất quyết muốn đánh đàn piano.

Không chỉ mình Đổng Văn Kỳ, sau khi nghe ngóng được tiết mục mà Tô Bối đăng ký cũng là biểu diễn đàn piano, rất nhiều người đều cảm thấy Tô Bối muốn làm nhục mặt Tống Tâm Di.

Biết được suy nghĩ của mọi người, Tô Bối rất muốn nói “Mọi người nghĩ nhiều rồi”.

Cô chọn tiết mục biểu diễn đàn piano bởi vì đây là môn duy nhất mà cô còn có thể lấy ra được, hơn nữa còn là môn mà cô khá nắm chắc... Không đàn piano thì chẳng lẽ chạy lên ngâm thơ “Ta nhẹ nhàng bước đi…” à?

“Nói thật thì.” Đổng Văn Kỳ đột nhiên nhìn Tô Bối với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó hỏi: “Cậu cảm thấy cậu thật sự có thể vượt mặt được Tống Tâm Di à?”

“Không biết nữa.” Tô Bối nói thật lòng: “Nhưng mà hình như cũng đâu cần so sánh đâu?”

Nếu như Tống Tâm Di thật sự muốn ghi danh tiết mục đánh đàn piano, vậy thì trường học sẽ không thể nào sắp xếp hai bài trình diễn đàn piano nằm cạnh nhau.

Đổng Văn Kỳ: Hình như cũng có lý.

“Nhưng mà tiết mục của cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Cũng tính là suôn sẻ.”

Tô Bối trực tiếp cho giáo viên dạy đàn piano của mình biết ca khúc mà cô định biểu diễn trong ngày lễ của trường. Thế là cô Chu đưa ra luôn một phương án tập luyện cấp tốc dành riêng cho Tô Bối: Tách bản nhạc ra thành nhiều phần, mỗi ngày đến đây dạy Tô Bối luyện tập một đoạn.

Hiện tại Tô Bối đã không còn cứng tay như lúc mới đánh đàn nữa rồi. Mấy ngày sau, đợi sau khi cô Chu về, cô còn có thể đàn nguyên cả bản nhạc lại một lần.

...

Đổng Văn Kỳ đang lướt diễn đàn, đột nhiên lại phát hiện ra một bài đăng mới.

“Đứa dở người nào đăng bài này đấy!” Đổng Văn Kỳ tức giận mắng to.

Lúc trước người trong trường đều đang suy đoán Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều là nhà giàu mới nổi.

Sau đó khi bọn họ lan truyền chuyện hôm đó nhìn thấy Lưu Khải và Trần Tử An tới đón Tô Bối bằng “năm con 7”, sau này cũng không còn ai đồn hai người Tô Bối là nhà giàu mới nổi nữa.

Nhưng mà bây giờ lại có một cách nói mới: Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là con riêng nhà giàu nào đó.

Đối với sức tượng tưởng của mấy người này, Tô Bối cũng muốn nói bái phục, nhưng điều quan trọng là lần này người ta còn đoán gần đúng... Miễn cưỡng mà nói thì chẳng phải cô và Tô Tiểu Bảo là con riêng của anh Tần đấy thôi? Còn là là kiểu lai lịch bất minh nữa.

Bài đăng mà Đổng Văn Kỳ đang đọc không những đưa ra đủ loại chứng cứ để chứng minh sự thật Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là con riêng. Bên cạnh đó, người này còn viết ra một câu chuyện nhà giàu vô cùng máu chó có liên quan đến hai người.

“Cậu cũng nói là dở người rồi mà cậu còn xem, không sợ bị giảm trí tuệ chắc?” Tô Bối nói một cách vô tình, cô thôi không nhìn nữa, tiếp tục nhìn bài tập.

Vừa nãy bác Phúc gửi tin nhắn cho cô, nói là ngày hôm nay sẽ đến trường sớm để đón cô và Tô Tiểu Bảo về nhà.

Tuy rằng không biết có chuyện gì, nhưng mà Tô Bối quyết định trước hết làm xong bài tập rồi tính tiếp.

...

Ở một bên khác, đám của Lưu Khải cũng lướt thấy bài đăng này.

Lưu Khải: “Cái đệch! Thằng này ngu bị hay gì, lúc trước ông đđy mới đính chính giúp hai chị em Tô Tiểu Bảo rồi, lúc này lại dựng lên một chuyện khác nữa.”

Đỗ Nhất Minh: “Chậc, cũng có phải phải mày không biết cái đám thiếu não này rảnh rỗi đến cỡ nào đâu.”

Trần Tử An: “Nhưng mà câu chuyện này cũng hơi bị giả trân đấy? Phim máu chó cũng đâu đến mức này, thằng ngơ nào đăng lên vậy không biết?”

Lưu Khải: “Không biết, ẩn danh mà.”

“Điều tra thử là ai đi.” Lúc này, Tạ Dân Hiên vừa tỉnh ngủ, lạnh lùng nói.

“Cũng đúng, chúng ta còn có cao thủ ở đây mà!”

“Ê ê! Từ Dương Dương, anh Hiên kêu mày đi làm kìa.” Lưu Khải đá đá vào ghế dựa của Từ Dương Dương ở đằng trước.

Từ Dương Dương nghiêng đầu qua, vẻ mặt có chút ngơ ngác: “Điều tra cái gì cơ?”

“Bài đăng này ẩn danh, mày có thể điều tra xem là đứa dở người nào đăng bài hay không?”

“Chuyện này à, đơn giản thôi.” Từ Dương Dương cầm lấy điện thoại di động, chẳng mấy chốc đã tìm ra được địa chỉ IP của người dùng ẩn danh này: “Ồ, Dương Yến Di, lớp 8-6.”

“Cảm ơn!”

“Nhưng mà tao nói này lão Từ, lúc nghỉ trưa mày xem cái gì vậy? Video dạy học? Say mê thế.” Đến cả bọn họ nói chuyện cũng không nghe được.

“Tao đang xem video ghi lại quá trình qua màn của Thần T.”

“Thần T, ai đó? Shaquille?”

“Không phải NBA, tao đang nói là cuộc thi tranh chức vô địch Honker.”

“Chính là cuộc thi hacker mà lần trước mày nói muốn tham gia đó hả? Vậy Thần T này là thần tiên phương nào đây?”

“Là Honker!” Từ Dương Dương nhấn mạnh, sau đó mở bảng xếp hạng giải đấu Honker trong điện thoại di động ra.

Mọi người ghé đầu đến xem, quả nhiên tìm được người tên [T] kia ở hạng thứ bảy.

“Thứ bảy? Thế thôi á? Tao cứ tưởng người làm mày xưng là Thần ít nhất cũng xếp top ba chứ.”

“Tụi mày không hiểu đâu, những người khác chỉ có thể là đại sư, nhưng T là Thần! Để tao nói cho tụi mày nghe, tuy mấy người trước đó cao điểm hơn Thần T một chút, nhưng thời gian vượt ải của bọn họ cơ bản đều hơn sáu tiếng đồng hồ, tụi bây nhìn lại Thần T đi.”

Từ Dương Dương mở dữ liệu của [T] ra.

“Một tiếng ba phút?!” Mọi người đều ngạc nhiên, mặc dù không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại.

“Vậy T là ai? Mày biết không?”

Nghe vậy, Từ Dương Dương thoáng nhíu mày: “Không chắc nữa, rất nhiều người đều đang nghiên cứu phương pháp qua màn của Thần T, nhưng mà hiện tại cũng không tìm ra được đặc điểm nào của đại thần, nhưng mọi người đoán [T] có thể là Uy Thần.”

“Đó là ai?”

“Một người giống như truyền thuyết ở trong giới.”

Mọi người: Vượt qua phạm trù hiểu biết, thật cao thâm, thật khó hiểu.

Lưu Khải: “Vậy lão Từ, mày xếp hạng bao nhiêu?”

Từ Dương Dương: “...”

Từ Dương Dương: “Mày đừng hỏi câu này thì chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

...

Buổi chiều, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo được đón về Cảnh Viên từ sớm.

Lúc hai người về đến nhà, anh Tần đã chờ sẵn ở nhà rồi.

Nhìn thấy Tần Thiệu xuất hiện ở trong nhà sớm như vậy, Tô Bối còn có chút bất ngờ. Nhưng mà chẳng mấy chốc Tô Bối đã nghĩ ra, bọn họ được đón về sớm như vậy, chắc chắn có liên quan đến Tần Thiệu.

“Ba?”

“Ừ.” Tần Thiệu đã quen với cách xưng hô này, anh trả lời Tô Bối một tiếng.

“Có chuyện gì sao ạ?” Tô Bối hỏi.

Nghe thấy thế, Tần Thiệu nhíu mày, thầm nói: Cũng thông minh phết đấy.

“Đi thay quần áo đi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.”

Còn về chuyện xuất phát đi đâu thì anh Tần cũng chưa nói, hai người Tô Bối cũng không hỏi.

...

Anh Tần dẫn theo hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến cục dân chính chỗ anh đăng ký hộ khẩu, ở bên kia trợ lý đã sớm sắp xếp lịch hẹn.

Chuyện đăng ký hộ khẩu được tiến hành rất suôn sẻ, đến khi về nhà, trên sổ hộ khẩu của anh Tần đã có thêm hai trang thông tin thuộc về Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, cột quan hệ lần lượt viết là “Con gái” và “Con trai”.

Mà trong tay Tô Bối thì lại có thêm hai tấm thẻ chứng minh nhân dân hoàn toàn mới.

Một cái là của cô, một cái là của Tô Tiểu Bảo.

Không đúng, hiện tại phải gọi là Tần Du rồi.

“Tần Nguyệt” và “Tần Du”.

Tô Bối nhìn hai cái tên này, nhìn đi nhìn lại vài lần, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Đây là tên mới mà Tần Thiệu đặt cho hai người bọn họ.

Ngoại truyện của tiểu thuyết là: Cuối cùng Tô Tiểu Bảo bị đưa vào tù, Tô Bối chết trong biệt thự của tên đạo diễn biến thái kia.

Hiện tại đã đổi một cái tên mới, có phải cũng đồng nghĩa rằng kết cục của cô và Tô Tiểu Bảo cũng sẽ thay đổi phải không?

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tô Bối lại tươi tắn hơn rất nhiều.

Anh Tần không biết suy nghĩ của Tô Bối vào giờ phút này, xuyên thấu qua gương chiếu hậu, nhìn con gái mình ôm hai tấm thẻ chứng minh nhân dân vào lòng giống như của báu, khóe miệng của anh Tần cũng nhoẻn cười.

“Về nhà rồi ngắm tiếp.” Đọc chữ trên xe cũng không sợ ảnh hưởng tới thị lực à?

Anh Tần mở miệng nhắc nhở.

“Dạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play