Chủ quán trái cây dầm tận mắt nhìn thấy cảnh sắc mặt người đàn ông kia dần trở nên tái xanh.
Khoác một tầng mưa lạnh trở về nhà, Diệp Sầm đẩy cửa ra. Người mở cửa là dì Lệ, bà mỉm cười, nhận trái cây từ tay Diệp Sầm rồi khẽ nói, “Con đứng bên ngoài một lúc đã, dì lấy khăn lông cho, con lau khô người xong hẵng vào.”
Dì Lệ quay người đi vào trong, miệng còn nói: “Chớ để hơi ẩm trên người con lây sang Kiều Kiều.”
“…”
Trẻ con biết quấy khóc có kẹo ăn. Trên thực tế, từ khi lên tiểu học Diệp Lệnh Úy không đòi hỏi gì nữa, cũng không chạy đi mách dì Lệ chuyện anh hai mới đẩy mình. Nhưng vì sức khỏe cậu không tốt nên trong mắt dì Lệ cậu vẫn luôn là một chú mèo con chưa dứt sữa. Vả lại hai anh em Diệp Sầm, Diệp Huyến vốn rất cao lớn, Diệp Lệnh Úy không tài nào bì kịp bọn họ, thành thử ra dì Lệ càng thiên vị hơn, như sắp lệch hẳn về cực Bắc.
Ngày ấy, dì Lệ từng rất thích một Khương Huệ thuỳ mị nhã nhặn. Một bà chủ ăn nói nhỏ nhẹ nhu mì, không hề kênh kiệu, càn rỡ, ai mà không ưng chứ?
Khi phát hiện Khương Huệ lén uống thuốc giảm cân, dì Lệ đã cực kỳ sốc. Nếu Khương Huệ không nhiều lần phân bua đó là thuốc được bác sĩ kê đơn, không có tác dụng phụ thì bà chắc chắn sẽ không cho phép Khương Huệ tiếp tục hành vi nguy hiểm này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT