Biên tập:.--. -.

Hiệu đính: Tao là bố mày

023

Lâm Ngộ chưa bao giờ nghĩ rằng đời này mình sẽ gặp Diệp Nhiên sớm như vậy.

Vào cuối tuần, Lâm Thương Tuân cùng cậu đi đến chùa lễ Phật, trên đường trở về, Lâm Ngộ cảm thấy khát nước, nhìn thấy có một quán trà sữa bên đường, cậu liền nhờ Lâm Thương Tuân tấp vào lề rồi tự mình mua một ly nước trái cây.

Ở trong khu vực gọi đồ nhìn thấy Diệp Nhiên.

Lâm Ngộ vô thức liếc nhìn bảng tên nhân viên được ghim trên ngực người nọ, thực sự là Diệp Nhiên.

Tâm trạng của Lâm Ngộ có chút phức tạp.

Cậu đối với Diệp Nhiên quả thực có những cảm xúc phức tạp.

Cậu ghen ghét với Diệp Nhiên.

Lại cảm thấy có lỗi với Diệp Nhiên.

Sau khi Diệp Nhiên tích điểm xong, anh bắt đầu đẩy mạnh giá trị tiêu thụ được lưu trữ trong cửa hàng, Lâm Ngộ nhìn anh mà há hốc mồm, nghĩ rằng Diệp Nhiên hẳn là vừa mới thi xong đại học.

Ở đời trước, cậu đã cố gắng hết sức để không cho phép mình hỏi về tình nhân của Lâm Thương Tuân, nhưng sau một thời gian dài, cậu sẽ luôn hiểu ra một điều gì đó.

Ví dụ, Diệp Nhiên là con của một gia đình đơn thân, sống với mẹ, làm việc bán thời gian ở trường đại học và làm rất nhiều công việc khác, quen biết Lâm Thương Tuân nhờ vào công việc bán thời gian.

Bây giờ Lâm Ngộ biết càng nhiều. Tỷ như Diệp Nhiên cùng họ với mẹ, anh trai cùng họ với bố là Thẩm Quy. Thẩm Quy sẽ trở lại Trung Quốc hai năm sau đó, khi về nước liền nhận được tin về cái chết của em trai từ mẹ mình.

Anh ta phát hiện ra cái chết của em trai mình có điểm đáng ngờ nên đã che giấu danh tính để tiếp cận cậu... Suy nghĩ của Lâm Ngộ trôi đi khá xa, chợt nghe thấy Diệp Nhiên hỏi: "Đồ uống của bạn đã sẵn sàng. Bạn muốn mang đi hay uống ngay bây giờ?".

"Uống bây giờ."

Diệp Nhiên cắm ống hút vào ly nước cam rồi đưa cho Lâm Ngộ, Lâm Ngộ đưa tay ra nhận lấy, ánh mắt rơi vào thẻ tích điểm được cất bên cạnh máy gọi đồ.

Diệp Nhiên lại vội vàng khuyến mãi: "Có muốn mua một cái không? Giảm giá 10% cho mọi cơ sở, hiện có bán ở các chuỗi cửa hàng trên toàn quốc".

Lâm Ngộ tự hỏi rằng liệu có tiền hoa hồng khi bán tấm thẻ này không.

Cậu không để ý câu hỏi liền thốt ra ngoài miệng.

Diệp Nhiên khẽ đỏ mặt, thành thật gật đầu: "Có".

024

Lâm Ngộ gửi tin nhắn cho Lâm Thương Tuân, nói với hắn rằng cậu có thứ cần mua nên sẽ ra trễ một chút, và bảo Lâm Thương Tuân đợi mình ở trong xe.

Gửi tin xong liền liếc qua máy tính, cậu hất cằm nhìn tấm thẻ trả trước mà Diệp Nhiên lấy ra: "Chỉ vậy thôi sao?".

Diệp Nhiên vội vàng gật đầu.

"Tôi muốn tất cả."

Diệp Nhiên lắp bắp nói: "Muốn hết, tất cả?".

Cậu ấm Lâm "Ừ" một tiếng, nói: "Anh tính hết bao nhiêu tiền?".

Ngoài Diệp Nhiên ra, trong cửa hàng còn có hai nhân viên khác, nghe vậy đều nhìn về phía Diệp Nhiên và Lâm Ngộ.

Diệp Nhiên lấy máy tính ra bắt đầu bấm, bấm xong một con số lại nhẩm tính: "Chín mươi hai nghìn lẻ ba".

"121 thẻ 300 nhân dân tệ, 152 thẻ 200 nhân dân tệ và 256 thẻ 100 nhân dân tệ, tổng cộng là 92.300 nhân dân tệ."

Lâm Ngộ gật đầu, cậu không mang thẻ theo, vì vậy liền lấy điện thoại di động ra để quét mã QR trên tường.

Có giới hạn cho một lần thanh toán, Lâm Ngộ phải trả mười lần mới thanh toán xong toàn bộ số tiền. Một nhân viên đã tìm thấy một chiếc túi lớn rồi giúp Lâm Ngộ đóng gói những chiếc thẻ và đồ uống lại với nhau.

Lâm Ngộ nhấc nó lên, có vẻ khá nặng.

Cậu nói với Diệp Nhiên: "Thêm WeChat đi, khi nào muốn mua thẻ tôi sẽ tìm anh sau".

Diệp Nhiên vội vàng lấy điện thoại ra, thêm WeChat với cậu.

Sau khi thêm WeChat, Lâm Ngộ nhét điện thoại vào túi. Một tay cầm ly nước cam, một tay cầm tấm danh thiếp, cậu bước ra khỏi quán trà sữa với âm thanh vang lên ba lần "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ và hẹn gặp lại lần sau".

Xe của Lâm Thương Tuân đậu ở bên đường, thấy Lâm Ngộ hai tay đều đang cầm đồ, liền xuống xe mở cửa cho cậu.

Lâm Ngộ đặt thẻ sang một bên. Lâm Thương Tuân khởi động xe rồi hỏi cậu đã mua gì.

Nghe thấy Lâm Ngộ mua hơn 500 thẻ tích điểm, ngay cả Lâm Thương Tuân cũng bị làm cho ngây ngẩn cả người.

"Mua nhiều thẻ tích điểm như vậy để làm gì?"

Lâm Ngộ không thể nói với hắn rằng đây là để bù đắp cho Diệp Nhiên, vì vậy cậu chỉ có thể nói: "Đột nhiên muốn mua nó".

Cậu đổi chủ đề: "Khó trách mẹ tâm tình không tốt đều sẽ quẹt thẻ. Em mới mua mấy cái thẻ này, cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn".

Lâm Thương Tuân nhìn kính chiếu hậu: "Em tâm trạng không tốt?".

"Không có". Hôm nay Lâm Thương Tuân đi cùng cậu đến đền, dĩ nhiên tâm trạng cậu rất tốt. Lâm Ngộ theo bản năng trả lời, nói xong cậu mới nhận ra điều này khá mâu thuẫn, suy nghĩ một lúc, cậu mới nói: "Tối hôm qua em gặp ác mộng, lúc đi mua nước cam em mới nhớ ra".

Lâm Thương Tuân cũng không đi sâu vào nó.

Đối với hắn mà nói, Lâm Ngộ mới là điều quan trọng nhất.

Nếu mua hàng trăm thẻ tích điểm có thể khiến tâm trạng Lâm Ngộ vui vẻ, hắn muốn đưa Lâm Ngộ đi mua thẻ mỗi ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play