Đứng bên ngoài quán bar, Tần Thanh Trác vẫn chưa nguôi giận, sao mình lại đột nhiên lòng tốt trào dâng muốn trả hết nợ giúp một tên lưu manh chứ?
Buồn cười là lên lưu manh kia chẳng hề cảm kích… Từ giây phút nhận được bức ảnh và lời đe dọa kia, lẽ ra mình phải nhìn rõ bộ mặt của cậu ta, giao cho Chu Tụng xử lý mọi chuyện. Rốt cuộc tại sao lại mềm lòng đến mức độ này?
Ngón tay bị bỏng, Tần Thanh Trác cúi đầu nhìn, nửa điếu thuốc lá vừa rồi cướp khỏi tay Giang Ngập đã cháy đến cuối cùng, một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống đất, lập tức tan ra.
Tần Thanh Trác đi đến bên cạnh thùng rác, cố sức dụi tắt điếu thuốc rồi vứt đầu lọc thuốc vào.
Anh đi tới bên cạnh xe mình, mở cửa ra ngồi vào.
Lên xe, Tần Thanh Trác hơi mệt mỏi dựa vào ghế sau: “Về nhà.”
Chiếc xe lao nhanh suốt quãng đường, điện thoại cầm trong tay rung lên, chắc là Quý Trì gửi tin nhắn đến.
Tần Thanh Trác nhắm mắt không đọc tin nhắn, anh định lát nữa về đến nhà sẽ gọi điện cho Quý Trì, bàn bạc cách xử lý chuyện này với Chu Tụng.
Xe dừng trước biệt thự, Tần Thanh Trác đẩy cửa xuống xe, đóng cửa lại rồi gọi điện cho Quý Trì.
“Thanh Trác à,” Quý Trì bắt máy rất nhanh, “Ghi hình xong rồi hả?”
“Ừ,” Tần Thanh Trác nói, “Đêm anh không có cảnh đêm à?”
“Tối nay không xếp cảnh đêm của anh, sao rồi, ghi hình có suôn sẻ không?”
“Cũng ổn,” Đi đến bậc thang trước biệt thự, Tần Thanh Trác giơ tay quét vân tay, “Không có sự cố gì, nhưng cũng không tính là thuận lợi lắm.”
“Là vì nhạc công kia?” Quý Trì hỏi, “Em có chọn cậu ta không?”
“Không,” Đẩy cửa ra, đèn trần trong phòng khách sáng lên, Tần Thanh Trác thay giày trước cửa, “Em vẫn không thể bước qua cửa ải của mình.”
Quý Trì ở bên kia điện thoại im lặng mấy giây: “Bức ảnh kia…”
“Tối nay em có nói chuyện với cậu ta.” Tần Thanh Trác đi vào phòng khách, rót cho mình cốc nước, đang tính nói với Quý Trì để Chu Tụng tham gia chuyện này thì chuông cửa vang lên, “Em đi mở cửa đã, lát nữa nói rõ việc này với anh.”
Quý Trì ở đầu kia đáp một tiếng, Tần Thanh Trác đặt điện thoại lên bàn trà, đi về phía cửa.
Trên màn hình điện tử hiển thị tài xế đang đứng bên ngoài, Tần Thanh Trác đẩy cửa ra, tài xế đưa hai tờ giấy: “Cậu Tần, cậu đánh rơi cái gì ở ghế lái phụ này, sợ cậu cần dùng nên tôi đưa tới.”
Tần Thanh Trác nhận lấy tờ giấy trắng tài xế đưa tới, đó là hai bản nhạc anh nhặt được trước cửa phòng Giang Ngập. Vốn định sau khi đến bệnh viện sẽ trả lại cho cậu, nhưng sau đó lại quên mất việc này.
“Cảm ơn chú.” Đóng cửa lại, Tần Thanh Trác mở hai bản nhạc kia ra.
Trên bản nhạc có nhiều dấu vết gạch bỏ, sửa lại và bổ sung, có thể nhìn ra đây là một tác phẩm được đối xử nghiêm túc.
Lời bài hát tương ứng bên dưới nốt nhạc, nét chữ thon dài, viết hơi ngoáy nhưng kiểu chữ rất đẹp, cũng không khó nhận ra.
Vốn chỉ tùy ý liếc nhìn hai bản nhạc kia, nhưng trong mấy bước đi về phía bàn trà, biểu cảm của Tần Thanh Trác ngày càng trở nên nghiêm túc. Cuối cùng anh đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi lướt xuống theo những nốt nhạc và lời bài hát kia…
“Đứng trên con phố cũ này lúc hai giờ sáng
Nhìn ngọn đèn trước mặt dần tắt
Tôi bước vào màn đêm dài
Hướng về cuộc hẹn không thời gian và địa điểm
Gió lạnh phần phật ngoài tầng mười bảy tòa cao tầng
Bóng đêm đằng đẵng như không biên giới
Cậu thả mình xuống
Nói lời tạm biệt kiên quyết nhất trong cuộc đời này
Lá cây chuyển động rì rào
Phải chăng biết được cảm giác gió lạnh thổi qua thân thể
Mặt trời và ánh trăng nép mình sau tầng mây kia
Có từng nhớ nói lời tạm biệt với cậu không
Cớ sao vận mệnh trên thế gian này luôn khác biệt
Có người trải qua cuộc đời đầy sôi nổi
Lại có người sống một kiếp quá hèn hạ
Có người cả đời đong đầy những chi tiết rung động cõi lòng
Lại có người kết thúc sinh mệnh trong tháng Chạp lạnh giá
Tôi nguyện ước thế giới hoàn hảo này
Sẽ sụp đổ trong đêm dài lặng im
Để những sinh mệnh mục nát kia
Phủ kín lên lớp tuyết trắng ngần
Tôi nguyện ước thế giới xán lạn này
Biến mất trong năm tháng sa đọa
Hủy diệt mọi dấu vết của vạn vật
Chỉ để lại những dòng chữ nhạt nhòa.”
Nếu ca khúc “Trạm xe lửa” mà Mây Tận Thế biểu diễn ở vòng đầu tiên cuộc thi khiến người ta cảm nhận được sự ưu thương nhè nhẹ, thì ca khúc “Đêm dài khôn cùng” này lại truyền tải nỗi buồn nặng nề, mãnh liệt, không chút che giấu.
Rốt cuộc một người đã trải qua những gì mới có thể viết ra bài hát thẳng thừng đến mức gần như tuyệt vọng này?
Hơn nữa, cho dù là giai điệu hay ca từ thì bài hát này cũng hay hơn gấp nhiều lần so với ca khúc pop khô khan và không hề có cảm xúc mà Mây Tận Thế đã biểu diễn trong cuộc thi hôm nay.
Tần Thanh Trác nhìn góc trên bên phải của bản nhạc đầu tiên, ở đó viết ngày sáng tác bản nhạc này – ngày 9 tháng 8, không lâu sau khi kết thúc ghi hình vòng đầu tiên trận đấu.
Nói cách khác, trước đó Giang Ngập đã viết xong bài hát này, vậy tại sao mấy ngày sau đó cậu không luyện tập với ban nhạc? Thật sự chỉ vì không coi trọng cuộc thi này?
Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, Tần Thanh Trác hoàn hồn lại từ bản nhạc. Có lẽ anh đã xem bản nhạc quá lâu, không biết Quý Trì cúp điện thoại lúc nào, rồi lại gọi đến lần nữa.
Tần Thanh Trác nghe máy, Quý Trì nói: “Anh nghe bên em không có tiếng gì cả, sao thế?”
“Không sao,” Tần Thanh Trác đáp, “Có đồ rơi trên xe, tài xế đưa cho em.”
“Vừa nãy em bảo đã nói chuyện với nhạc công kia rồi, sau đó thì sao? Bàn bạc thế nào?”
Nhìn bản nhạc trong tay, Tần Thanh Trác rơi vào im lặng. Lúc ở trên xe anh đã nghĩ kỹ nên thương lượng chuyện này với Quý Trì như thế nào, nhưng bây giờ đối diện với bản nhạc trước mắt, dường như những ý nghĩ kia đều trở nên vô tác dụng.
Không nghe thấy Tần Thanh Trác trả lời, Quý Trì nói tiếp: “Trao đổi không suôn sẻ hả? Thanh Trác này, hay chúng ta gọi cho Chu Tụng, em kể đầu đuôi câu chuyện cho anh ta, để anh ta xem nên xử lý thế nào?”
Rõ ràng ở cửa quán bar đã quyết định ném chuyện này cho Chu Tụng giải quyết, nhưng có lẽ vì nỗi buồn xen lẫn trong bản nhạc này quá lớn, nghĩ đến cảnh tượng mình chứng kiến trên tầng hai quán bar, Tần Thanh Trác không thể không xúc động, cũng không có cách nào thuyết phục mình giữ vững ý kiến ban đầu. Lại là một hồi im lặng ngắn ngủi, anh lên tiếng: “Tạm thời đừng để Chu Tụng tham gia, cứ để em xử lý đi.”
“Được rồi,” Vẫn có thể nghe ra sự lo lắng trong giọng Quý Trì, hắn dừng một lát lại nói, “Em chắc chắn không cần hả? Chuyện này nên giải quyết càng sớm càng tốt, kéo dài lâu quá khó tránh khỏi sẽ xuất hiện biến số. Dù sao Chu Tụng cũng là người đại diện chuyên nghiệp, có kinh nghiệm xử lý chuyện này hơn.”
“Ừm.” Tần Thanh Trác đáp, “Em hiểu rõ.”
Cúp điện thoại, Tần Thanh Trác ngồi xuống sofa, lại lật xem hai bản nhạc nhiều lần.
Mấy phút sau, anh cầm lấy điện thoại của mình, tìm số Hạ Ỷ trong danh bạ rồi gọi đi.
Điện thoại kết nối, Tần Thanh Trác đứng lên khỏi ghế sofa, bước đến bên cửa sổ: “Alo, Hạ Ỷ, về nhà chưa? Nếu bây giờ em có thời gian, anh muốn nói chuyện với em về Giang Ngập.”
*
Lúc Giang Ngập đi lên tầng hai, Giang Bắc đang nằm trên sofa, dùng chiếc điện thoại tồi tàn như từ mấy thế kỷ trước của em chơi trò rắn tham ăn.
Thấy Giang Ngập quay về, Giang Bắc rời mắt khỏi màn hình điện thoại trong chốc lát, nhìn cậu một cái, tò mò hỏi: “Người kia là ngôi sao thật ạ? Sao anh lại quen biết ngôi sao?”
Giang Ngập không để ý tới em, ngồi xuống bên kia sofa, ném điện thoại sang: “Gọi đồ ăn đi.”
Giang Bắc lập tức ném điện thoại cục gạch của mình sang một bên, hai giây sau “con rắn” trên màn hình đã đâm thẳng vào khung trò chơi, chữ “game over” nhảy ra chiếm hết màn hình, nhấp nháy với tần suất cao.
Ngồi dậy cầm lấy điện thoại của Giang Ngập, cô bé thành thạo mở mật khẩu, mở phần mềm đặt hàng ra. Em vuốt ngón tay trên màn hình cực nhanh, lại hỏi: “Tại sao vừa rồi không cho chú ấy mời bọn mình ăn cơm?”
Không nhận được câu trả lời của Giang Ngập, em tự nói tiếp: “Trông chú ấy rất giàu, chắc chắn sẽ mời chúng ra một bữa ngon.”
Giang Ngập rút một điếu trong hộp thuốc lá ra, dùng bật lửa đốt cháy, lúc này mới lên tiếng, thái độ chẳng tốt chút nào: “Em là ăn mày xin cơm à?”
Khoảnh khắc đầu lọc thuốc lá chạm vào môi, trong đầu cậu hiện lên vẻ mặt Tần Thanh Trác khi rút điếu thuốc ra khỏi kẽ ngón tay cậu. Cau mày, thoạt nhìn rất tức giận, nhưng vì khoảng cách gần nên cậu có thể thấy rõ sự thương hại chợt lóe lên trong ánh mắt kia.
Sự bực bội trong lòng sâu hơn, Giang Ngập gần như rít mạnh một hơi thuốc.
“Ăn chùa thì ngu sao không ăn.” Giang Bắc bĩu môi, “Với lại chú ấy muốn mời anh mà.”
Giang Ngập vẫn phớt lờ em, Giang Bắc không nhận được đáp án, sau khi đặt thức ăn xong thì cầm điện thoại anh trai mình bắt đầu chơi Vương giả vinh diệu.
Giang Ngập chống cùi chỏ lên đùi, nửa người trên nghiêng về phía trước, im lặng rít từng hơi thuốc, từ đầu tới cuối không gạt đi được nỗi bực bội trong lòng.
Đúng rồi, một bữa cơm thôi mà, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, tại sao không nhận?
Ngoài ra, bức ảnh kia, rõ ràng mục đích ban đầu là lừa một khoản từ Tần Thanh Trác, nhưng tại sao khi Tần Thanh Trác bảo mình tăng giá cho bức ảnh đó, mình lại không nhận?
Giang Ngập kéo gạt tàn thuốc ở giữa bàn trà tới, gõ tàn thuốc, ngay chính bản thân cậu cũng không biết đáp án của câu hỏi này.
Cậu dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại muốn yên tĩnh một lúc, nhưng đôi mắt kia lại chớp thời cơ hiện lên trong tâm trí.
Trong đó chứa đựng điều gì nhỉ, dường như dùng “thương hại” để miêu tả lại không đúng cho lắm. Đó là một cảm xúc rất gần với thương hại, nhưng lại quá xa lạ, khiến cậu cực kỳ bài xích và kháng cự ngay khi nhìn rõ.
Đó rốt cuộc là cảm xúc gì? Tại sao lại khiến mình chán ghét như thế? Trong một thoáng, sâu thẳm tâm trí cậu chợt xuất hiện rất nhiều đôi mắt như bóng hình vụt qua…
Đó là chuyện cách đây bao lâu rồi? Trong nhà bừa bộn khắp nơi như một bãi chiến trường vừa bị cướp sạch, hàng xóm tầng trên tầng dưới vừa rồi còn đóng chặt cửa, không biết đã đẩy cửa ra vây xung quanh từ khi nào.
“Đáng thương quá.”
“Mẹ góa con côi, đứa trẻ còn nhỏ như thế…”
“Đám khốn nạn này, mất lương tâm rồi.”
Khi chống đất đứng lên, khập khiễng bước tới đóng cửa, Giang Ngập đã nhìn ra cảm xúc trong mắt những người kia, cậu biết nó gọi là “thương hại”.
Nhưng vừa nãy Tần Thanh Trác nhìn chằm chằm vào mình, cảm xúc trong đôi mắt kia có vẻ không giống lắm. Đó không phải là sự thương hại của kẻ nhìn từ trên cao, không liên quan đến bản thân, mà là…
Cảm thông… ư?
Khoảnh khắc từ này nảy ra trong đầu, Giang Ngập đã mở mắt ra, hệt như ngơ ngác nhìn chằm chằm lớp da tường sắp sửa tróc ra, lung lay gần rơi trên trần nhà.
Mấy giây sau, cậu cảm thấy mình có vẻ buồn cười. Học sinh tiểu học à, mất nhiều thời gian như vậy, lại chỉ để tìm một từ gần nghĩa cho từ “thương hại” này? Điên rồi đúng không, rảnh quá phải không?
Hút hết một điếu thuốc, nỗi bực bội lại không mảy may được xoa dịu, Giang Ngập phiền lòng dụi tắt điếu thuốc, lại lấy điếu còn sót lại trong hộp thuốc lá ra. Lần này chẳng những đôi mắt Tần Thanh Trác hiện lên trong đầu, mà ngay cả giọng nói của anh cũng vang lên bên tai…
“Không ai nói với cậu rằng loại thuốc lá chất lượng kém này sẽ phá hỏng giọng cậu sao?”
Đệt, trúng tà rồi hả? Giang Ngập đánh bật lửa, châm thuốc lá, rồi rít mạnh một hơi.
Điện thoại trong tay Giang Bắc đột nhiên rung lên, em ghét bị gián đoạn quá trình chơi game nên cúp luôn.
Giang Ngập liếc nhìn em một cái, vì đang cắn điếu thuốc mà giọng cậu hơi không rõ: “Anh gọi?”
“Không biết.” Giang Bắc nhìn chằm chằm điện thoại, cau mày, ngón tay nhanh như bay.
Một lát sau, điện thoại lại rung lên, lần này không chờ Giang Bắc cúp máy, Giang Ngập đã duỗi tay cầm lấy điện thoại của mình.
“Này!” Giang Bắc đang chơi high, tức giận ngước mắt nhìn cậu chòng chọc.
Giang Ngập nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình – là Kính Mắt gọi điện tới. Đoán chừng vẫn vì bức ảnh kia.
Giờ nên xử lý bức ảnh kia thế nào, chính Giang Ngập cũng không thể đưa ra một đáp án khiến mình hài lòng. Cậu cúp điện thoại, Giang Bắc duỗi tay về phía cậu muốn lấy lại điện thoại tiếp tục chơi game, nhưng Giang Ngập đã cất điện thoại, không để ý tới em.
Kinh Mắt kiên nhẫn gọi lần thứ ba, điện thoại rung liên tục, Giang Ngập hơi bực bội nghe máy: “Alo?”
“Chú em, là anh, lão Hoàng đây.” Giọng điệu của Kính Mắt rất thân thiện, “Cậu cân nhắc chuyện bức ảnh kia thế nào rồi?”
“Chưa cân nhắc.” Giang Ngập nói với giọng lạnh lùng.
“Cảm thấy anh ra giá thấp quá đúng không? Nếu không cậu đưa ra một cái giá mong muốn đi, chúng ta thương lượng thêm?”
Nghe thấy thái độ của Kính Mắt rõ ràng ôn hòa hơn lần trước, Giang Ngập không nhịn được mỉa mai một câu: “Không phải trong tay anh có nhiều ảnh kiểu này, không thiếu bức của tôi sao?”
“Haiz, nói thật với cậu vậy, đúng là anh có rất nhiều ảnh tương tự, nhưng góc chụp thực sự không bằng bức của cậu. Đứng trên góc độ bạn bè, anh cảm thấy cậu tùy tiện bán đi thì tiếc lắm.”
Đứng trên góc độ bạn bè? Giang Ngập cười khẩy trong lòng. Giọng điệu giả dối và kinh tởm này của Kính Mắt khiến cậu cảm thấy hơi buồn nôn.
“Vả lại, mặc dù bức ảnh của cậu có góc chụp đẹp, nhưng độ phân giải hơn mờ, cầm bức ảnh này đi đàm phán với người của Quý Trì, căng hết cỡ cũng chỉ được mấy chục nghìn. Nhưng nếu bức ảnh trong tay hai chúng ta đặt chung với nhau thì có thể trực tiếp moi trực tiếp chuyện yêu đương của Quý Trì và trợ lý của hắn. Cầm đống ảnh này đi đàm phán với Quý Trì, chắc chắn có thể thương lượng được một khoản lớn. Tôi đảm bảo chia phần cuối cùng cậu sẽ không chịu thiệt đâu. Thế nào, gặp nhau nói chuyện chứ?”
“Tôi không rảnh.” Nói xong Giang Ngập chuẩn bị tắt điện thoại.
“Này, tôi đã hỏi nhân viên quán bar của cậu rồi, cậu đang trên tầng hai còn gì? Tôi đang ở tầng một quán bar, xuống nói chuyện đi. Nếu cậu không xuống, tôi sẽ lên tầng tìm cậu đấy?”
“Khỏi.” Giang Ngập nhíu mày, “Đợi dưới đó đi.”
Cúp điện thoại, Giang Ngập tiếp tục bực bội hút điếu thuốc trong tay.
Ngay từ đầu cậu chưa từng nghĩ đến việc hợp tác với Kính Mắt, đến bây giờ cậu cũng không muốn bán bức ảnh trong tay cho y.
Ảnh chụp của Quý Trì và trợ lý đã có thể khiến Kính Mắt vọng tưởng “thương lượng được một khoản lớn”, nếu bị y phát hiện bức ảnh trong tay mình là Quý Trì và Tần Thanh Trác, y không mừng như điên mới lạ?
Hút xong thuốc, Giang Ngập cất điện thoại, dụi tắt đốm lửa trong gạt tàn thuốc rồi đứng dậy đi xuống tầng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT