Trịnh Hiểu hai tay ôm lấy đầu róng lên, máu từ khóe miệng trào ra không ngừng, dọc theo đôi má gầy gò mà chảy xuống đất, dường như hắn muốn cắn lưỡi tự sát. Bạch Vô Ảnh bò đến bóp lấy hàm ngăn không để hắn cắn trúng lưỡi, nhân lúc Yến Thanh chưa bừng tỉnh y dùng tay điểm mấy nguyệt đạo trên người Trịnh Hiểu sau đó ôm hắn vào ngực. Liễu Ngọc Phong ôm lấy Khả Nham dìu người đi đến chỗ Bạch Vô Ảnh.
"Bạch sư huynh, mau đưa hắn rời khỏi nơi này."
Bạch Vô Ảnh cúi đầu nhìn người đang hôn mê nằm trong ngực mình, không một chút kiêng dè xem xét vết thương trên người hắn, trên mặt, trên thân thể đều là những vết thương do roi quất. Bạch Vô Ảnh cởi y bào bao lấy thân thể của ái nhân, sau đó liền đem cả người Trịnh Hiểu một lần nữa ôm lấy, bế hắn lên. Người này tại sao lại vì y hết lần này đến lần khác mà khổ sở như vậy, đôi bàn tay ấm nóng của Bạch Vô Ảnh càng ôm chặt người trong lòng. Y nhớ thời khắc Yến Thanh muốn giết y, là Trịnh Hiểu cố trỗi dậy ngăn bàn tay Yếu Thanh lại. Là hắn lưu luyến y, từ trong cái chết tìm về để bảo vệ y. Phải, là Trịnh Hiểu, trái tim hắn luôn dành hết tình cảm cho y. Sớm nên hiểu được, hắn vốn đã động tâm với y từ lâu, chỉ là.. không thể nói ra. Hiện tại Bạch Vô Ảnh là toàn tâm toàn ý mong muốn có được hắn giữ lấy hắn. Y tự nhiên mà rơi lệ, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.. Ngươi thật là khờ, ngay cả hồn phách khó mà bảo toàn lại còn muốn bảo vệ cho ta. Tưởng rằng ta sẽ cảm tạ ngươi hay sao? Ngươi sai rồi, nếu ngươi có chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi.. Và ta.. Cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được.
Trên đời này chưa từng có thứ gì chân chính thuộc về y, hiện tại là Trịnh Hiểu, Trịnh Hiểu thuộc về y. Bước chân Bạch Vô Ảnh càng nhanh, đưa người rời khỏi Diêm Sơn điện.
Về đến An Lạc Cư, Bạch Vô Ảnh không ngừng đi tới đi lui ngoài cửa phòng, làm cho Khả Nham cả người đang đau ê ẩm ngồi trong sân không nhịn được mà hướng y lớn tiếng.
"Này, ngươi cứ đi đi lại lại như vậy không thấy mệt hả? Đến đây ngồi nghỉ, a Hiểu kiên cường lắm sẽ không sao đâu."
Bạch Vô Ảnh chậm rì rì bước đến bàn kéo ghế ngồi xuống. Liễu Ngọc Phong vào đó đã hơn hai canh giờ rồi mà chưa thấy động tĩnh gì. Trong lúc này, trên người Bạch Vô Ảnh ngoại trừ vết thương đang rỉ máu, còn lại những chuyện khác y đều không để ý tới! Bên trong có tiếng người mở cửa bước ra, tim y liền run lên vội vàng đứng dậy nhìn Liễu Ngọc Phong đang bước đến.
"Liễu sư đệ, hắn sao rồi?" Bạch Vô Ảnh hỏi.
Liễu Ngọc Phong thở dài đưa tay dai dai thái dương.
"Vừa nãy còn đang hôn mê bất tỉnh, rồi sau đó tỉnh lại, ánh mắt trong suốt được một chút lại biến đổi đằng đằng sát khí muốn giết người, chịu dày vò suốt hơn hai canh giờ như vậy, toàn thân đầy vết thương lại không hề kêu rên một tiếng nào, không thể tiếp tục cầm cự được nữa.. Lúc thì là Trịnh Hiểu lúc lại là Yến Thanh, hai hồn phách không thể tách rời được, ta chỉ còn cách cho uống dược an thần cho hắn ngủ.. Chúng ta phải tìm cách gì đó, nếu không khi tỉnh lại.. Là Trịnh Hiểu thì không sao, nếu là Yến Thanh thì nguy lắm, chỉ e hắn sẽ tìm giết Bạch sư huynh."
"Chẳng lẽ cứ cho a Hiểu ngủ ngoài như vậy sao?" Khả Nham ngồi một bên lo lắng hỏi.
Liễu Ngọc Phong đau đầu, "Chứ ta thật sự là không còn cách nào."
Bạch Vô Ảnh im lặng một lúc sau quay sang hỏi Liễu Ngọc Phong.
"Liễu sư đệ, trên đường đến đây sao ta lại không nhìn thấy đệ tử nào của Thanh Vân phái?"
Liễu Ngọc Phong liếc nhìn Khả Nham, "Là hắn dùng mê dược trên người các đồ đệ, đề phòng Tiêu Thừa Kính phát động chúng đệ tử truy bắt đánh giết, cũng chỉ có cách đó mới hạn chế tổn thương người vô tội." Y dừng một lại nói.
"Người nằm trong phòng một canh giờ nữa sẽ tỉnh lại.. Chúng ta có nên tiếp tục trói hắn lại không?"
"Nhưng nếu người tỉnh lại là a Hiểu thì sao?" Khả Nham nói.
Liễu Ngọc Phong, "Nhưng nếu là Yến Thanh thì sao?"
Bạch Vô Ảnh đứng lên, "Để ta vào xem chừng hắn."
Liễu Ngọc Phong kéo tay áo y lại, "Bạch sư huynh, huynh đang bị thương trước hết băng bó cầm máu lại đã."
Bạch Vô Ảnh không tình nguyện mà ngồi xuống lại. Khả Nham suy nghĩ một chút sau đó đưa tay vào ngực lấy ra lọ dược đưa sang cho y, nói:
"Cái này là khi ở Nam Cương a Hiểu chế ra, có hiệu quả tất thì, khi người vừa tỉnh lại nếu là a Hiểu người dừng dùng, còn là Yến Thanh thì nhanh chóng mở nắp cho hắn ngửi."
Bạch Vô Ảnh bất đắc dĩ nhận lấy lọ dược, y thật sự không muốn làm điều này với hắn, người vừa tỉnh rồi lại cứ như thế làm cho hôn mê.
"Cách này không thể dùng lâu dài, chúng ta phải tìm ra cách giúp a Hiểu trừ đi tâm ma của Yến Thanh triệt để mới được."
Cả ba người cùng ngồi trầm mặc thở dài.
* * *
Đằng Đông, Mặt Trời đã ló rạng, đem những tia nắng ấm áp phủ lên một vùng bão tố. Qua một đêm ảm đạm thì trời cũng đã bắt đầu sáng tỏa, màn đêm yên tĩnh lui nhanh, trên những cành cây đã có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít đón chào ánh bình minh, một ngày đẹp trời không mây. Thế nhưng, ở bên trong căn phòng cách đó không xa, một người đang nằm trên giường từ từ mở mắt. Con ngươi trong suốt đen huyền đảo một vòng nhìn xung quanh rồi dừng lại trên mặt người đang gối tay nằm cạnh đầu giường. Bạch Vô Ảnh đang ngủ say tựa đầu vào cánh tay hắn, Trịnh Hiểu định nâng tay sờ lên mặt y nhưng chợt nhận ra tay cùng chân mình đều bị trói lại, hắn cười khổ, thì ra vì sợ linh hồn Yến Thanh thức tỉnh nên mới dùng hạ sách này trói hắn lại. Vậy cũng tốt, chí ích cũng không làm thương tổn đến y.
Gương mặt ái nhân gần trong gang tấc nhưng xa tựa chân trời, muốn chạm lại không thể chạm muốn sờ lại không thể sờ. Đúng là ông trời trêu ngươi mà, hắn hình gương mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt, khi ngủ lâu lâu lại cau mày dường như đang mơ, môi mỏng hơi tái nhưng vẫn rất đẹp, người ta nói người môi mỏng rất bạc tình không biết có đúng không. Hắn đột nhiên nuốt xuống ngọt ngào trong miệng khi nhìn cánh môi của người đang ngủ, lại chợt thấy trên cổ y có dấu tay, trên cánh tay còn bị thương. Trịnh Hiểu ảo não, vì những thứ đó là do hắn gây ra.
"Liên Minh, xin lỗi.." Trịnh Hiểu lầm bầm trong miệng.
Người đang ngủ từ từ mở mắt, đôi con ngươi dịu dàng như nước nhìn hắn bất giác câu lên một nụ cười. Ánh mắt đó là cả một bầu trời yêu thương cùng ôn nhu lưu luyến dành cho hắn. Bạch Vô Ảnh trong yên lặng nâng tay lau đi những giọt mồ hôi, lấy đi sợi tóc bám trên trán hắn xuống. Sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, hơi thở điềm tĩnh hơn nên y liền nhận ra hắn là Trịnh Hiểu.
".. Liên Minh." Trịnh Hiểu một lúc sau mở miệng.
Bạch Vô Ảnh liền "Ừ" một tiếng, lại thấy hắn không nói tiếp y tiến gần hơn trên môi hắn đặt một nụ hôn thoáng quá. Trịnh Hiểu ngạc nhiên mở to mắt, sau đó lại có một bàn tay to lớn ấm áp sờ lên khuôn mặt của hắn, dịu dạng thanh âm, Bạch Vô Ảnh nói:
"Ngươi sẽ mãi ở lại đây với ta, không rời khỏi ta, không để ta một mình cô độc trên cõi đời này đúng không?"
Lời này của y làm tim hắn đau nhói, Trịnh Hiểu nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, những chuyện xảy ra trong suốt thời gian hắn xuyên đến đây liền hiện lên rõ mồn một, như là một giấc mộng hoang đường.. Có khi nào chỉ là giấc mộng không? Tỉnh mộng rồi, cái gì cũng không giữ lại.
Hắn cũng mong đó là giấc mộng nhưng không phải, khi hồn phách hắn tan đi có được xuống Hoàng Tuyền, hắn chắc chắn sẽ không uống Mạnh Bà than, không bước qua Nại Hà kiều. Hắn từng nghe kể, bên bờ Vong Xuyên đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là "Tam Sinh Thạch", trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn. Hắn sẽ đứng ở đó đợi y, đợi đến sơn cùng thuỷ tận, thiên hoang địa lão, đợi cho đến khi nhìn thấy y.
Trịnh Hiểu nhếch miệng cười khổ, đúng là người si nói mộng mà. Hắn một lần nữa mở mắt nhìn y, giọng nghèn nghẹn nơi cổ họng.
"Liên Minh.. Ta.. Ta xin lỗi. Ta không biết có thể chịu đựng được đến khi nào."
Bạch Vô Ảnh đưa tay lau đi giọt nước trong suốt từ đuôi mắt hắn. Bàn tay y trượt xuống nơi dây trói, Trịnh Hiểu liền phản ứng rút mạnh tay về.
"Liêm Minh, đừng.. Ta không muốn tổn thương ngươi.. Làm ơn đừng mở."
"Nhưng ta không thể nhìn thấy ngươi phải chịu đau khổ lớn như thế này, ta hy vọng người nên nằm đây là ta không phải ngươi, hoặc là, ít nhất có thể chia sẻ chút đau đớn với ngươi, nhưng ta.. Ta cái gì cũng không làm được, chỉ chơ mắt nhìn ngươi bị dày vò."
"Vậy thì mau hôn ta một cái," chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm ma cũng phong lưu "đúng không?"
Bạch Vô Ảnh đỏ mắt nhìn hắn, "Giờ phút này còn đùa được sao?"
Bạch Vô Ảnh đầu từ từ cúi xuống gần hơn, con ngươi Trịnh Hiểu bất chợt thay đổi, từ đen huyền trong suốt trở thành đỏ thẩm vương vãi những dây tơ máu. Hắn "A.." lên một tiếng thống khổ, cảm giác đau đớn khi hồn phách bị xâm chiếm, đau từ trong da thịt cốt tuỷ đến linh hồn làm hắn một lần nữa hôn mê rồi rất nhanh tỉnh táo lại. Hắn cau mày thở thều thào, đầu óc hỗn độn do hôn mê đang muốn kiếm tìm ký ức nào đó để nhớ, mở to mắt nhìn người trước mắt.
"Sư tôn.. Hahaha.. Lại gặp người rồi."
Yến Thanh toàn thân giãy giụa, "Thả ta ra, sư tôn, mau thả ta ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT