Chiếc máy bay vẽ đường khói dài trên nền trời xanh thẳm. Áng mây lặng lẽ trôi như tấm chân tình lạc lõng chốn đêm đông. Ngạn Thư hít một hơi dài, cô muốn trút bỏ mọi thứ để cõi lòng thanh thản.
Mấy chậu hoa khoe sắc trong nắng sớm. Chúng rực rỡ như mặt trời mùa hè vậy. Mỗi chậu cây đều do anh mang từ nhiều nơi về, chúng rất đẹp. Quan trọng là cô vô cùng yêu thích.
Bên phía cảnh sát chưa có tin tức gì, Ngạn Thư lòng dạ khó yên. Điều cô mong muốn bây giờ ngoại trừ nhìn thấy nụ cười của anh, ngoài ra không cần chi khác.
Bước vào trong xe, cô thở dài mệt mỏi. Vẫn phải đến công ty với tình trạng âu lo thế này. Dù chủ tịch đã về nhưng scandal của chồng cô như quả bom nổ chậm. Kẻ xấu cứ lợi dụng nó mà gây ảnh hưởng tập đoàn.
Đẩy cánh cửa kính trong suốt, cô chậm rãi vào sảnh lớn. Nhân viên có vẻ ái ngại, họ vờ không thấy, cố tỏ ra tự nhiên. Người đồng nghiệp thân thiết định bắt chuyện thì Ngạn Thư lắc đầu đi đến phòng chủ tịch.
Vũ Tín Long chờ cô không lâu. Ông ta có gương mặt nghiêm nghị, mái tóc điểm bạc và nụ cười hiếm khi xuất hiện. Vẻ tự tin luôn hiện hữu với người đối diện. Ông có sẵn bộ óc của một nhà lãnh đạo để giải quyết vấn đề.
- Thưa ba!
- Ngồi xuống đi! - Vũ Tín Long xoay ghế lại. Ông đối mặt con dâu một cách thân thiện và thông cảm.
- Chuyện Mạn Kỳ mất tích, ba sẽ có cách dàn xếp. Tuy nhiên, tình trạng hiện nay ba nghĩ con đang gặp áp lực lớn. Tạm thời, con cứ ở nhà nhé. Việc công ty, ba cho người hỗ trợ con.
Ngạn Thư chợt thấy ấm lòng. Ba chồng quả thật thấu hiểu những gì con dâu nghĩ. Cô cảm kích ông nhiều lắm. Những tưởng lời chân thành truyền đến trái tim ấm áp, không ngờ tiếng đẩy cửa làm cô sực tỉnh lại.
- Vào đi! - Chủ tịch ra hiệu cho một cô gái trẻ đang ngập ngừng bên ngoài.
Ngạn Thư từ từ nhìn lại, sự kinh ngạc trỗi dậy. Cô đâu ngờ, người phụ nữ đó xuất hiện thế này.
- Linh Di, các con biết nhau rồi, ngồi xuống cả đi!
Vũ Tín Long giãn đôi mày ra, ông ấy nhìn Ngạn Thư rồi ôn tồn bảo:
- Linh Di có nhiều kinh nghiệm nghiệp vụ, ba tin rằng con biết được điều đó. Tạm thời, con cứ ở nhà, công việc bàn giao lại cho Linh Di nhé.
- Dạ...
Ngạn Thư cúi đầu đồng ý như một phản xạ. Cô quá hiểu Vũ Tín Long. Ông ấy không đơn giản để chức giám đốc nghiệp vụ cho cô. Lần này, Linh Di về đây vốn là chuyện éo le lắm rồi. Rời khỏi chốn rắc rối âu cũng do ý cô thôi.
Nhanh chóng đi lấy xe, cô nhận ngay cuộc gọi từ người quản gia. Hôm nay, mẹ kế gọi cô về cùng dùng bữa tối. Nghe có vẻ đùa nhưng bà ấy bảo thật.
Ngạn Thư chạy ngang siêu thị, cô mua ít hoa quả tươi. Mặc dù cảm giác bây giờ đâu khác chi nằm trên đống lửa, người nhà họ Vũ trầm tĩnh đến kinh ngạc.
Chiếc ô tô dừng trước cổng, quản gia mở cửa lớn, cô lái xe vào trong. Hàng tử đằng quyến rũ, say mê lòng người. Gót chân cô gái ấy cứ chậm rãi từng bước một. Danh gia vọng tộc là đây, họ mang ánh hào quang chói lọi.
Cô lặng lẽ như chiếc bóng bên dinh thự lộng lẫy đó. Đàn bướm nhởn nhơ quanh mấy khóm hoa.
- Em à!
Ngạn Thư giật mình, ai đó đã nắm lấy bàn tay cô. Đâu phải tình cờ, cô vội rụt tay lại.
- An Hựu!
Ánh mắt si mê tưởng chừng quên mất, chợt nó xuất hiện như cơn ác mộng ập tới. Người đàn ông dong dỏng cao, vẻ ngoài hào hoa phong nhã. Anh ta có đủ mọi thứ trong tay, tiền bạc, địa vị, chẳng thiếu thứ gì. Cái duy nhất An Hựu không có, tiếc thay nó chỉ là món quà mà thượng đế trao tặng cho Mạn Kỳ.
- Em có khỏe không? Lâu lắm rồi không gặp, em vẫn xinh thế này!
Lời khen có cánh kia quả thực Ngạn Thư khó tiếp nhận. Anh ta vốn mang cả văn thơ vào trong câu nói. Giống y hệt người phụ nữ kia, từng lời thốt ra luôn làm kẻ khác thấy bản thân quá kém cỏi.
An Hựu mặc sơ mi xanh thả nút hờ hững, để lộ bờ ngực trắng của một công tử nhà giàu. Chiếc đồng hồ Thụy Sĩ đính kim cương sáng lóa. Anh ta chẳng rời mắt khỏi cô.
- Cảm ơn anh. Em vẫn ổn!
Cô nói một cách lạnh lùng rồi đi vào nhà. An Hựu nhướng nhẹ bên mày, anh ta cho tay vô túi quần. Người quản gia nhanh chóng đón lấy giỏ trái cây Ngạn Thư mua. Sự khách sáo đáp lại vẻ chào đón trịch thượng đó.
- Con chào dì! - Cô nói nhỏ nhẹ khi thấy mẹ kế của chồng ngồi trên sô pha. Bà ta mải mê cắm lọ hoa hướng dương yêu thích. Cái gật đầu không mấy nồng ấm, dù sao cô cũng quá quen thuộc.
Thu mình ngồi xuống ghế, chiếc đèn chùm rực rỡ giữa phòng khách sang trọng. Nó tô điểm cho ngôi nhà mang dáng dấp trâm anh thế phiệt.
- Dì ơi, con làm thế này được chưa ạ?
Giọng nói phụ nữ cất lên, Ngạn Thư cứ ngỡ nghe nhầm. Chỉ thấy mẹ kế quay đầu xuống bếp cười xòa.
- Thôi, con để đó đi!
Ngạn Thư hướng ánh nhìn ra xa, cô gái kia dần xuất hiện bên ánh đèn neon trầm ấm. Cái gì đó đọng lại trong lòng, có thể là cơn giông tố âm ỉ trỗi dậy giữa nỗi hờn ghen đố kị.
- Ôi, chị!
Linh Di vui vẻ cười, cô ta dính ít bột trên mặt. Mẹ kế lắc đầu lau nhẹ nó. Trông họ như hai mẹ con vậy, tình cảm vô cùng. Ngạn Thư bỗng chạnh lòng, cô thấy sống mũi cay cay.
Vì yêu anh, cô bỏ qua mặt cảm tự ti, cố gắng vươn lên, trở thành con người thành đạt. Song, trái tim người thân anh vốn là thỏi sắt lạnh vô tình. Họ thản nhiên sau quyết định đầy sóng gió kia.
Giờ đây, anh không rõ tung tích, họ cứ điềm nhiên ăn uống cười đùa. Vẻ giả tạo đó khiến cô buồn nôn và kinh tởm. Ba chồng cô, ông ấy khiến cô mệt mỏi vì không thể nào hiểu được. Ít nhất, ông ấy chưa từng phản đối việc cô và anh đến với nhau.
- Em định thăm hỏi gia đình, chuyện Mạn Kỳ...em cũng tường tận rồi ạ. - Linh Di ngồi kế bên, thái độ ân cần, hỏi han. Ngạn Thư chưa cảm giác vẻ chân thật nơi đó. Dù sự hiện hữu hiển nhiên xuất hiện qua dáng điệu cô ta nhưng cô thấy mình đang bị xem là người ngoài, không hơn không kém.
Ngọn lửa tình bùng cháy vào thời khắc xa xưa. Lúc anh và cô chưa quen nhau. Câu chuyện dĩ vãng như cái gai khó chịu. Cô phải đối mặt tất cả nỗi ám ảnh từ gia đình này. Mạn Kỳ mến thương, anh đâu biết lòng cô đang cuồn cuộn giông tố vì yêu anh.
- Vào dùng cơm thôi. Gọi bác trai xuống nào!
Mẹ kế hướng ánh nhìn sang Linh Di, cô ấy nhoẻn miệng cười. Ngạn Thư đưa hai tay về sau, một kẻ lạc loài bên mắt người thân chồng. Cô chỉ muốn ra xe để về nhà.
Tần Lệ Minh lãnh đạm đi trước. Bà ta hờ hững đến mức chưa bao giờ thay đổi. Cũng quá quen rồi, điều đó giờ đây có nghĩa lý chi. Ngạn Thư lắc đầu, mặc kệ thôi. Chỉ cần tìm được anh, chuyện khác không quan trọng.
An Hựu dúi điếu thuốc xuống gạt tàn. Anh ta nhìn cô một cách đắm say. Ngạn Thư vờ không để ý, cô ung dung tiến đến chiếc ghế trước đây mình từng ngồi. Không may, Linh Di lại ngồi chỗ đấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT