Hắc Yến Anh nhìn đồng hồ trên tường, năm giờ rưỡi.
Bên ngoài trời đã tối, cách cửa sổ có thể thấy cành cây bàng với sắc đỏ và xanh xen lẫn.
Hắn đã ngủ được một lúc, cảm giác giống như thời gian đã trôi qua rất lâu, hắn trong cơn đau chìm vào giấc mộng của riêng mình. Nhưng viễn cảnh mà hắn được chứng kiến, nó đang dần biến mất. Hắn không còn nhớ nổi nữa rồi.
Hệt như hiện thực đang nhắc nhớ hắn rằng, mơ cũng chỉ là mơ, nhất là khi đó là một giấc mơ hão huyền.
Nhưng chỉ lần này thôi, hắn muốn xác nhận, chưa bao giờ hắn cảm thấy sự hiện diện của mặt trời nhỏ lại rõ ràng đến thế. Cho dù chỉ là một chút hi vọng nhỏ nhoi, hắn cũng đành phải bám víu vào nó. Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đến sáu giờ tối, bác sĩ dặn dò hắn cùng với người nhà lần cuối, sau đó, người hắn gọi là "ba" không quan tâm đến tâm trạng cùng với tình hình sức khỏe của hắn, dứt khoát cho hắn xuất viện.
Ngoài khung cửa kính là cảnh về đêm của xóm nhỏ. Gần mười một giờ tối, hắn mới từ bệnh viện lên xe về nhà. Lúc này, đèn điện đã được thắp sáng, bên đường cây bạch đằng thẳng tắp, cơn gió thu lùa từ khe hở của cửa tạt vào khuôn mặt Hắc Yến Anh làm mái tóc vàng kim của hắn rối bời. Bởi vì hoạt động ở bệnh viện nên hiện giờ cơ thể hắn có chút nóng, hai má hắn hơi ửng hồng, khóe mắt hắn lấp lánh, không biết là vì phản chiếu ánh sáng của đèn điện hay do được bao phủ bởi màn nước mỏng.
Hắn chẳng muốn về nhà chút nào.
Nơi đó như một lồng giam, cưỡng bức tinh thần lẫn thể chất của hắn.
Ba đã từng trải qua cuộc sống do một tay ông nội sắp xếp, ngay cả hôn nhân, hạnh phúc cũng đều được định sẵn, cho nên có phải ông ấy cũng muốn hắn trở nên như vậy.
Ai mở miệng ra cũng đều nói "Tất cả đều là vì muốn tốt cho con." Nhưng bọn họ thực sự đã một lần quan tâm đến cảm nhận của hắn chưa? Hắn mệt mỏi, hắn bị chính những người thân của mình bào mòn đến cái dạng này, vẫn chưa thỏa đáng đúng không?
Hắn cũng không muốn trở thành gắng nặng, hắn cũng muốn chính mình có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống như người khác. Mỗi ngày đến trường được cười nói với bạn học, cùng nhau trải qua quãng thời gian thiếu niên, mỗi lúc về nhà được người thân niềm nở chào đón, thoải mái nghịch ngợm...
Khao khát của hắn có gì là vô lí? Tại sao ai cũng có được nó? Hắn lại không?
Niềm mong mỏi của hắn lại là thứ tầm thường trong mắt người khác...
Khi còn là đứa trẻ vô tâm vô phế, các bạn học đều cười chê hắn. Hắn không biết mình sai ở đâu? Bởi vì bọn họ có gia đình, có điều hắn không có, cho nên có thể cười nhạo hắn ngu dốt?
"Không tệ chút nào!"
"Tớ cũng muốn sau này có thể cưới một người vợ vừa xinh đẹp lại biết nấu ăn ngon."
"Tớ sẽ yêu thương vợ của mình như ba tớ yêu mẹ."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng nha Yến nhỏ?"
Hắc Yến Anh rũ mắt xuống, cong môi khẽ cười, áp xuống tất cả lệ ý, hung ác nham hiểm ở đáy mắt. Bọn họ đều không biết tiểu yêu chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi lại u ám của hắn. Thậm chí ngay cả mạng sống hắn còn có thể bằng lòng đưa cho cậu, những thứ còn lại thì đã tính là cái gì?
Cậu là mặt trời nhỏ của riêng hắn.
Hắn muốn làm vợ của tiểu yêu tử.
---------------------------------------------
Trên sân thể dục vô cùng yên tĩnh.
Đầu của Tư Hạ mơ mơ màng màng. Cậu ngồi ở bên ghế dài, âm thanh ồn ào của bạn học chơi đùa ở đó không lọt vào tai. Cậu đột nhiên nghĩ, Hắc Yến Anh nghỉ học gần một tuần, cậu lại chẳng có chút tin tức gì về hắn, tuy rằng cậu rất thích hắn, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Bỗng nhiên trên lưng bị vỗ một cái đau điếng, Tư Hạ mới bừng từng, tức giận quay đầu lại.
"Đi chơi bóng không? Cậu lên rổ được ba lần thì tôi bao kem?"
Xuất hiện trong tầm mắt của cậu là Hi Dương cầm quả bóng, từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt của cậu ta, áo thun dài đã thấm mồ hôi, hai má có chút ửng đỏ vì hoạt động mạnh.
"Không chơi."
Lần nào chơi với cậu ta cũng đều thua. Là người ở trong đội bóng rổ của trường, còn là thành viên chủ chốt, ngày nào cũng đều gạ gẫm tên mọt sách như cậu. Vinh quang lắm sao?
Tư Hạ bị cậu ta làm phiền đến phát bực, cuối cùng mặc kệ Hi Dương bị Cố Quân xách đi, một mình trở về lớp học. Hiện giờ là giờ học, ở hành lang vô cùng vắng vẻ, cậu mang theo áo khoác mà Hắc Yến Anh để quên bước đi chậm rãi.
Tư Hạ vẫn luôn mang theo nó ở bên người, cậu sợ lúc nào đó gặp được hắn lại không có đồ trả lại.
Sau khi được giặt xong, trên áo khoác lại tản ra một mùi hương quen thuộc, là mùi thơm thoang thoảng của nước xả vải thường dùng trong nhà. Hai má Tư Hạ không hiểu sao có hơi đỏ lên, thầm nghĩ, không biết đây có được xem như là bám đầy mùi hương của mình hay không?
Cậu đã giặt lại giúp hắn, còn rất chu đáo dùng máy ủi phẳng giúp hắn.
Cậu hi vọng mình có thể giúp đỡ hắn, dù chỉ là một việc nhỏ.
"Giống hệt như cô vợ nhỏ của Hắc Yến Anh ấy."
Lời nói của Hi Dương tự động hiện lên, cậu ho khan hai tiếng, lặng lẽ đỏ mặt.
Bước cũng nhanh hơn về phía trước. Cửa phòng học mở ra, Tư Hạ đứng ở trước cửa, ngơ ngác. Trên khuôn mặt cậu xuất hiện một rạng mây hồng.
"Hắc Yến Anh!"
Hắn đang đứng ở bên cửa sổ nhìn về phía xa, nghe thấy tiếng người khác gọi tên mình, chưa kịp phản ứng lại đã thấy một bóng người lao đến ôm lấy mình. Ôm chặt đến mức giống như muốn khảm hắn lên người. Hơi thở đặc biệt, cũng với mùi đào từ quần áo truyền đến mũi hắn, rất quen thuộc. Hắn vô thức cũng ôm lại người ta.
Hai mắt của hắn nhắm lại, cằm để dựa lên vai Tư Hạ, cả người đè lên cậu. Hắn cảm thấy mình đang ôm cục bông nhỏ, vừa ấm áp lại dễ ngửi.
Đến khi cả chân có chút mỏi, Tư Hạ nuốt ngụm nước miếng, cố gắng khiến cho trái tim đang đập loạn xạ của mình bình tĩnh trở lại, giả vờ như không có việc gì, thiếu tự nhiên mở miệng nói:
"Cậu... nếu mệt mỏi có thể đến phòng y tế."
Người còn đang mải mê tận hưởng chút hơi ấm quen thuộc bỗng tỉnh táo hẳn. Con ngươi của Hắc Yến Anh lóe lên.
Cơ thể của cậu mềm mại hơn so với hắn, cũng nhỏ hơn so với hắn, vì thế khi ôm như vậy có cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến nỗi Hắc Yến Anh hoàn toàn không muốn buông ra.
Nhưng Tư Hạ lại nói như vậy, có phải là muốn đuổi hắn đi đúng không?
Từ góc độ của hắn nhìn qua, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng đến nỗi khiến cho người ta không thể rời mắt được, lại tựa như có chút mê mang cùng hoảng sợ.
Hắc Yến Anh rũ mắt xuống, yết hầu hơi cử động, kiềm chế lại dục vọng đang điên cuồng gào thét trong lòng mình, hắn nhẹ nhàng buông tay ra.
Không có cơ sở hoàn chỉnh, nhưng linh cảm mách bảo hắn, Tư Hạ chính là tiểu yêu mà hắn tìm kiếm.
Hắn sẽ không hối hận, bởi vì, hắn hiểu được trái tim mình muốn điều gì.
Con gấu nhỏ trong cặp sách của cậu, không phải là trùng hợp đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT