Điều kỳ diệu trong bức họa này chính là có một bộ kiếm pháp bị ẩn giấu, thế nhưng dù hắn có cố hết sức hồi tưởng, song vẫn không thể nhớ rõ được bộ kiếm pháp kia, chỉ có thể nhớ được mỗi câu “Hoa mọc từ chốn nào”.  

Soạt soạt soạt…  

Lâm Nhất cất kỹ bức tranh, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ. Trong đêm tối, hắn không nói tiếng nào mà bắt đầu tập luyện theo những chiêu thức mình còn nhớ.  

“Hoa mọc từ chốn nào? Hoa mọc từ chốn nào!”  



Ánh kiếm xoay chuyển, trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, cứ như đã trúng phải bùa chú nào đó.  



Hoa mọc từ chốn nào?  

Suốt cả đêm đó, Lâm Nhất đều chìm đắm vào việc luyện kiếm, trong đầu cứ nghĩ mãi về câu “Hoa mọc từ chốn nào” kia.  

Bộ kiếm pháp mà người áo xanh trong bức vẽ phô diễn đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, khiến hắn đắm chìm cứ như bị ma nhập.  

Không biết hắn đã lặp đi lặp lại như thế bao nhiêu lần, cũng chẳng biết đã thất bại bao nhiêu lượt.  

Cho đến tận lúc trời tờ mờ sáng, mặt trời bắt đầu nhô lên, Lâm Nhất vẫn không tìm ra được chút đầu mối nào cả.  

Nhìn mặt trời nhô lên từ phía đông, Lâm Nhất thở dài thật dài, vẻ mặt rõ ràng mang theo chút cảm xúc mất mát.  

Từ trước tới nay hắn vẫn luôn vô cùng tự tin về tốc độ lĩnh ngộ của chính mình.  

Nhưng mà bộ kiếm pháp mà đêm qua người áo xanh trong bức họa đã thể hiện, tạm chưa nói tới việc hắn chỉ nhớ đúng một chiêu, chẳng ngờ đến tận giờ phút này ngay cả chiêu thức ấy hắn vẫn chưa thể nào nắm vững được.  

Lơ đãng đảo mắt một vòng xung quanh, cuối cùng tầm mắt Lâm Nhất dừng lại ở ven đường, trên một đóa hoa dại vẫn còn vương lại sương đêm.  

Chẳng ngờ đóa hoa mềm mại non nớt ấy lại đang ngập tràn sức sống dưới ánh mặt trời.  

Lâm Nhất chậm rãi bước tới gần, sau đó hái đóa hoa dại đó xuống, đặt nó trong lòng bàn tay và chìm vào suy tư.  

Thế rồi trong đầu nhớ lại động tác của người áo xanh kia.  

Lâm Nhất vận chuyển nội lực khiến cho đóa hoa trong lòng bàn tay nhẹ nhàng rung lên, rồi bay xuống dưới.  

Tay phải của hắn nắm lấy thanh kiếm, chỉ về phía đóa hoa đang bay trong không trung, hoa rơi chạm mũi kiếm…  

Tư thế gần như giống hệt người áo xanh trong bức vẽ, nhưng lại chẳng có chút xíu lực sát thương nào, mà chỉ là vẻ ngoài mà thôi.  

“Mình đúng là đồ ngốc!”  

Lâm Nhất thầm nhiếc mắng chính mình một câu, sau đó lắc đầu, mũi kiếm rung lên, khiến đóa hoa dại kia chịu ảnh hưởng mà nát vụn từng mảnh.  

Rốt cuộc mình sai ở đâu nhỉ?  

Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi…  

Trong đầu Lâm Nhất đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn lại nhớ đến câu nói kia một lần nữa.  

“Hóa ra là vậy!”  

Lâm Nhất đột nhiên ngộ ra, không phải cứ thấy trên tay người áo xanh kia có hoa tường vi thì chắc chắn hắn cũng phải đi hái hoa.  

“Hoa” này không phải là chỉ đóa hoa, mà là một loại ý cảnh, vốn dĩ không phải đồ vật trong thực tế.  

Uỳnh! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play