Rơi vào tuyệt vọng, Khổng Nguyên đành dùng một chưởng đánh vào đầu mình, tự sát.

Sau nửa nén hương, có hai người nhảy xuống nóc nhà.

Theo thứ tự là Hướng lão – đà chủ phân đà Huyết Vân Môn cùng một võ giả mặc hoàng y.

Hai người đứng bên cạnh Diêm Đằng mà trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, vô cùng căng thẳng.

“Diêm trưởng lão, đã giết sạch từ trên xuống dưới Khổng gia, không chừa bất kỳ ai!”

Hướng lão nhìn về phía Diêm Đằng, khẽ nói. Giết nhiều người như vậy nhưng trong lòng ông ta cũng không cảm thấy bất an.

Điều khiến ông ta thật sự sợ hãi chính là người trước mắt – Diêm Đằng.

Đối phương đã mất đi đứa con duy nhất của mình nên rất khó đoán được ngay một khắc sau sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.



Diêm Đằng bỗng nhiên quay người, mặt ông ta tối sầm, lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi nói rõ tất cả chân tướng chuyện này cho ta, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào!”

“Hôm đó, Diêm công tử có đến phân đà điều động một ít nhân thủ, ta cũng không nắm rõ chi tiết cụ thể, và cũng không dám hỏi nhiều. Sau đó, chúng ta điều tra ra được công tử muốn giết một người tên Lâm Nhất, trong trận đấu tranh đoạt linh hồ, công tử đã thất bại trong tay kẻ đó một cách thảm hại…”

Giọng của người mặc hoàng y có hơi run, hắn ta lần lượt trình bày toàn bộ kết quả điều tra.

“Ngươi không hề phái cao thủ đi theo, cứ thế bỏ mặc nó một mình ư?”

Soạt!

Khí thế kh ủng bố thuộc về cảnh giới Huyền Võ từ trên người Diêm Đằng bộc phát, đè ép người mặc hoàng y đến mức không thở nổi.



“Thuộc hạ biết sai, vì khi đó... khi đó Diêm công tử có nói, nếu ai dám lén lút đi theo chính là muốn đối nghịch với ngài ấy, cho nên chúng ta không dám!”

Người mặc hoàng y đổ mồ hôi lạnh, cuống quít giải thích.

Hướng lão đúng lúc lên tiếng: “Ta có thể làm chứng việc đó, có vẻ như công tử vừa mắt thứ bảo bối gì đó trên người Lâm Nhất, nếu không, ngài ấy sẽ không kỳ lạ đến vậy!”

Diêm Đằng thu hồi ánh mắt, lúc này, người mặc hoàng y mới thở hắt ra một hơi. Vừa rồi, trong một khoảnh khắc, hắn ta có cảm giác mình vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan.

“Thân phận của tên Lâm Nhất đó là gì?”

Diêm Đằng lạnh lùng hỏi.

Hướng lão nói cụ thể: “Tin tức quá ít, chỉ biết là người đến từ bên ngoài, được Vạn gia mời đến tham dự trận tranh đoạt linh hồ”.

“Vạn gia? Gia tộc của Vạn Thu Dã ư? Ha ha, mấy năm nay Vạn gia có vẻ thoải mái quá nhỉ. Triệu tập nhân mã, ta muốn huyết tẩy Vạn gia. Tất cả dòng chính, không phân biệt nam nữ, đều áp giải về tông môn luyện thành huyết nô!”

Khổng gia chỉ có chút liên quan đã bị giết sạch.

Vạn gia có quan hệ trực tiếp, đương nhiên Diêm Đằng sẽ không bỏ qua.

Hướng lão há miệng muốn nói gì đó, Vạn gia không giống với Khổng gia, thực lực của bọn họ mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng nghĩ đến việc Diêm Đằng đang nổi nóng, tất nhiên sẽ không nghe vào tai, nên ông ta cũng không muốn nhiều lời.

“Thuộc hạ đi xử lý ngay lập tức!”

Người mặc hoàng y hoảng hốt, không dám qua loa, vội nhảy xuống sân, đi triệu tập nhân thủ.

Sưu sưu sưu!

Một lát sau, có hơn một ngàn võ giả hắc y rời khỏi đại viện Khổng gia, đằng đằng sát khí lao về phía Vạn gia Tử Viêm thành.

Phút chốc, phong ba nổi lên khắp Tử Viêm thành khiến lòng người bàng hoàng.

Nhìn thấy thế trận kia, có không ít người bị dọa choáng váng, không hiểu vì sao Huyết Vân Môn lại kích động như vậy.

Vạn phủ.

“Cha, không ổn rồi!”

Vạn Phong hấp tấp chạy vào thư phòng, gần như sắp khóc lên: “Cha, có chuyện lớn rồi. Trên dưới Khổng gia, bất kể già trẻ đều bị người của phân đà Huyết Vân Môn giết sạch rồi… toàn bộ… toàn bộ đều chết…”

Nói đến câu cuối, đầu lưỡi hắn ta gần như cứng lại.

Sắc mặt Vạn Thu Dã thoáng thay đổi, ông ta thả quyển sách trong tay ra, trầm ngâm nói: “Con đừng sợ, từ từ nói!”

“Ừm!”

Sau khi trấn tĩnh lại, Vạn Phong mới nói: “Việc này vừa mới xảy ra đây thôi, không hề có dấu hiệu báo trước, phân đà Huyết Vân Môn xuất động toàn bộ lực lượng xông vào Khổng gia, gặp người liền giết, không hề nói gì cả… Khổng Nguyên thì… không dám phản kháng, trực tiếp tự vẫn. Hiện tại đám người này đang tập kết lại một chỗ, xông về phía Vạn gia của chúng ta”.

“Có biết nguyên nhân là gì không?”

Sắc mặt Vạn Phong trắng bệch, có hơi bối rối nói: “Hình như là… hình như là vì Lâm Nhất. Diêm Thiên Thụy đã chết trong tay Lâm Nhất, hiện tại đối phương muốn đến báo thù”.

Đó chính là lý do khiến Vạn Phong sợ hãi, bởi vì Lâm Nhất là người do hắn ta giới thiệu.

Hắn ta cẩn thận nhìn về phía Vạn Thu Dã, lòng thấp thỏm không yên, càng lúc càng cảm thấy hoang mang lo sợ. Nếu Vạn gia gặp phải tai họa ngập đầu vì hắn ta, há chẳng phải hắn ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?

Vừa nghĩ đến kết cục bi thảm của Khổng gia, Vạn Phong liền cảm thấy lo sợ không thôi.

Nhưng dường như cha của hắn ta lại không hoảng hốt như trong tưởng tượng, vẻ mặt ông ấy chỉ có hơi nghiêm túc mà thôi.

“Phong nhi, con có biết trong một trăm thành trì ở quận Thanh Dương này, hàng năm đều có những gia tộc giống như Khổng gia bị diệt không?”

“Con…”

Vạn Phong cảm thấy hơi khó hiểu, sao cha lại hỏi hắn như vậy.

“Vạn gia có thể xưng bá ở Tử Viêm Thành, mặc dù chúng ta không diệt môn, nhưng số lượng người chết bởi chúng ta e là con khó mà tưởng tượng nổi”.

Gương mặt có phần nho nhã của Vạn Thu Dã lúc này khiến người ta cảm thấy không rét mà run, nhưng bất giác lại có tác dụng trấn an cảm xúc của Vạn Phong.

“Ở quận Thanh Dương không có phải trái đúng sai, chỉ có mạnh được yếu thua, con không làm sai gì cả, chỉ là con không đủ mạnh mà thôi”.

Vạn Thu Dã tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho Vạn Phong rồi nói: “Cầm nhẫn của ta đi đến phân đà Quang Minh Các, nói rõ tình hình cho bọn họ, ắt sẽ có người tìm đến con”.

“Cha!”

Vạn Phong nắm chặt chiếc nhẫn, bất giác cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Đi nhanh về nhanh, một tên Diêm Đằng mà thôi, muốn diệt Vạn gia ta ư? Không đơn giản vậy đâu!”

Vừa dứt lời, Vạn Thu Dã đột ngột đứng dậy, giữa hai đầu lông mày ông ta bỗng lóe lên tia sắc bén.

Cạch!

Ông ta bước đến mở cửa thư phòng, bên ngoài, toàn bộ trưởng bối của Vạn gia đã tụ tập đông đủ.

“Đại ca, đệ đã sớm nói với huynh, đừng để tên Lâm Nhất kia tham gia tranh đoạt linh hồ, giờ thì hay rồi, huynh không nghe đệ, Vạn gia ta sắp bị diệt rồi!”

Vạn Thiên ôm một bụng tức, vừa nhìn thấy Vạn Thu Dã liền nghiêm giọng quát lên.

Rầm!

Vạn Thu Dã hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng khiến Vạn Thiên ngã lăn ra đất.

Trên người ông ta bộc phát khí thế mạnh mẽ thuộc về Tiên Thiên thất khiếu, khiến cho rất nhiều trưởng bối Vạn gia phải kinh ngạc.

“Gia chủ, ngươi đột phá Tiên Thiên thất khiếu rồi?”

Vạn Thu Dã bình tĩnh gật đầu, lạnh lùng nhìn về phía Vạn Thiên và nói: “Hiện tại tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng, nếu ai dám nhiễu loạn quân tâm, giết không tha!”

“Gia chủ, phải làm sao bây giờ? Không bao lâu nữa người của Huyết Vân Môn sẽ đến!”

“Mở Binh Khí các, lấy ra tất cả huyền binh, đem Nhiên Huyết đan phân phát cho mỗi người một viên, thuận tiện thông báo với lão tổ, mong người có thể xuất quan khi cần. Ở Tử Viêm thành, Vạn gia ta không phải ai muốn giết cũng có thể giết!”

Vẻ mặt Vạn Thu Dã tràn đầy sát khí, lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play