Mãnh Hổ Quyền ít nhất còn có Bất Diệt Kim Cương Ấn gia trì, Lưu Phong kiếm pháp thì lại hoàn toàn không được hỗ trợ.

Lấy ra một bình ngọc, mở nắp bình, linh nhũ Tiên Thiên lưu động tản phát ra mùi thơm dịu cực kỳ thuần túy.

So với linh nhũ Tiên Thiên hòa loãng trong hồ nước thì mạnh hơn hàng trăm lần.

Thậm chí căn bản còn không giống như cùng một loại linh vật.

Bản thân tu vi của Lâm Nhất đã đạt đến bình cảnh Tiên Thiên nhất khiếu, có linh nhũ Tiên Thiên này chỉ cần tốn chút thời gian là có thể đột phá nước chảy thành sông rồi.

Mây cuốn mây trôi, mặt trời mọc rồi lại lặn.

Sau bảy ngày, Lâm Nhất cải trang ăn mặc một lượt, đầu đội nón, khoác áo choàng vào thành lần nữa.

Cảm nhận sự phồn hoa của Tử Viêm thành, bước đi chậm rãi, tâm trạng Lâm Nhất rất tốt.



Hắn đã thành công tấn thăng lên Tiên Thiên nhị khiếu, kế ngay sau Nhãn khiếu hắn lựa chọn mở ra Nhĩ khiếu.

Hiện tại trong vòng năm mét, tiếng gió thổi ngọn cỏ lay động, các loại tiếng động hắn đều có thể lập tức nghe thấy rất rõ.

Hôm đó khi Diêm Thiên Thụy dùng tai nghe gió, phán đoán ra phương hướng xuất thương của Vạn Phong, đối với hắn mà nói lúc này chỉ là việc cỏn con.

Chỉ là có chút cảm khái, Tiên Thiên thất khiếu, mỗi khi mở ra một khiếu thì lại cách người phàm xa hơn một bậc.



Đến khi mở ra Khẩu khiếu, trong lúc hít thở cũng có thể dùng không khí làm thức ăn, chỉ e không thể tiếp tục thưởng thức những khổ não của người phàm nữa.

"Vạn Bảo Các?"

Lâm Nhất đang đi dạo trong thành, bước chân chợt dừng lại.

Trong Tử Viêm thành mà cũng có Vạn Bảo Các.

Nhớ tới vài trải nghiệm tại Vạn Bảo Các ở nước Thiên Thủy trước đây, sắc mặt Lâm Nhất lộ vẻ do dự, khẽ cắn môi nhưng vẫn đi vào trong.

Vạn Bảo Các trong Tử Viêm thành so với chi nhánh ở Bạch Thủy thành thì xa hoa rộng lớn hơn rất nhiều.

Tất cả những bảo vật được bày bán la liệt đủ loại muôn màu, khiến người xem hoa cả mắt.

Chỉ mỗi tầng một thôi đã có hàng trăm võ giả đang xem hàng rồi.

Lâm Nhất vào sâu hơn, mặc dù ăn mặc quái gở nhưng không hề chói mắt chút nào.

"Vị công tử này có phải họ Lâm tên Nhất?"

Đang đi loanh quanh thì một thằng nhóc sai vặt của Vạn Bảo Các ngoan ngoãn cười híp mắt lại hỏi.

Trong lòng Lâm Nhất thấy kỳ quái, nhưng vẫn cười nói: "Là ta".

Thằng nhóc chạy vặt lập tức mắt sáng ngời, khom lưng nói: "Lâm công tử, mong công tử nể mặt, ông chủ của chúng tôi tìm người ạ".

"Ta không quen ông chủ của các ngươi".

"Không sao, ông chủ của chúng tôi quen người là đủ".

Bị thằng nhóc gần như quấn lấy, kéo đến tầng trên cùng của Vạn Bảo Các Tử Viêm thành, khoảnh khắc Lâm Nhất mở cửa ra thì hơi sững lại.

Nhìn thấy một người không ngờ được đến, chính là ông chủ Đồng Hổ của Vạn Bảo Các thành Bạch Thủy, đối phương cười toe toét nói: "Lâm huynh đệ, đúng là ngươi thật, ha ha ha, quá trùng hợp rồi!"

Nhưng ai biết được Lâm Nhất lại chẳng vui mừng chút nào khi gặp lại người bạn cũ này, bèn quay người bỏ đi.

"Ai yo, chạy cái gì chứ..."

Đồng Hổ thấy vậy vội vàng bước nhanh vài bước, ngăn Lâm Nhất lại, cười hi hi nói: "Lâm huynh đệ, tại sao vừa gặp lại ông chủ Đồng ta đây lại quay người bỏ đi, cũng phải hơn nửa năm ta không gặp ngươi rồi..."

Không đợi cho đối phương nói xong, sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống, liếc nhìn một cái rồi buông ra hai chữ: "Gian thương".

Nụ cười trên mặt Đồng Hổ lập tức trở nên xấu hổ, cười ngượng ngùng nói: "Lần này không gian dối nữa, lần này đảm bảo không gian trá!"

Mặc dù nói phi thương bất phú, nhưng tiếc rằng Lâm Nhất lại bị thiệt quá nhiều trong tay đối phương.

Đồ nhận lại qua tay đã bị bán ra với giá gấp đôi.

Nhìn thấy ba chữ Vạn Bảo Các là Lâm Nhất lại nhớ ngay đến việc đã trải qua ở nước Thiên Thủy, do dự hồi lâu mới bước vào cũng là vì vậy.

Có điều Vạn Bảo Các chung quy lại vẫn khá hấp dẫn, đồ tốt quả thực không ít, cho nên Lâm Nhất mới quyết định vào trong xem một lượt.

Không ngờ, lại vừa khéo gặp đúng chưởng quản Đồng Hổ trong Vạn Bảo Các này.

"Ha ha, Lâm huynh đệ chớ tức giận, chớ tức giận, đến đây ngồi đi, ngồi đây đi, ta rót trà mời ngươi".

Đồng Hổ vừa nói vừa cười, kéo Lâm Nhất tới ngồi, chủ động pha trà rót nước cho hắn.

"Lần này Lâm huynh đệ tới quận Thanh Dương có lẽ là vì những di tích cổ xưa của Thanh Dương Giới đúng không?", Đồng Hổ mang trà tới, cười nói dò hỏi.

Nhấp miệng một ngụm, Lâm Nhất đặt tách trà xuống, nhướn mày hỏi: "Lẽ nào ông cũng vậy à?"

"Có thể nói như vậy, Thanh Dương Giới mười năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần phong ấn mở ra đều sẽ có vô số võ giả Tiên Thiên tới nghe nghóng rồi hành động. Người đông thì việc buôn bán đương nhiên cũng tới, vậy Lâm huynh đệ muốn mua gì không?"

Đồng Hổ nói được ba câu lại quay đến đúng nghề chính, cười híp mắt lại nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất không vội vã, lấy ra Hàn Vân Thương, trầm ngâm nói: "Ông xem thanh thương này trước đã".

"Thương tốt, huyền khí thuộc tính hàn băng, cực kỳ hiếm thấy. Huyền khí hàn băng đỉnh cấp lại càng là vật hiếm có, chỉ cần tìm đúng người cần mua thì có thể bán được bộn tiền".

Tiện tay xem qua một lượt, Đồng Hổ liền đưa ra đánh giá, nhìn về phía Lâm Nhất hỏi: "Ngươi muốn bán hay là muốn lấy vật đổi vật?"

Ông ta có thể cảm nhận được Lâm Nhất đến Vạn Bảo Các không đơn giản chỉ để mua bán.

Lâm Nhất cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng: "Chỗ ông có kiếm pháp, kiếm pháp Tiên Thiên, hoặc tốt nhất là kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm không?"

"Kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm?"

Đồng Hổ nhíu mày, quan sát một lượt Lâm Nhất: "Với tu vi này của ngươi thì vẫn chưa tới bước tu luyện võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm nhỉ. Võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm ít nhất phải mở được tứ khiếu mới có tư cách tu luyện, bằng không cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi".

"Vậy sao?"

Dứt lời, chỉ thấy hai tay Lâm Nhất đột nhiên ngưng kết thành một ấn kết kỳ quái, nở rộ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Ầm ầm ầm!

Đồ vật trang trí trên đỉnh lầu, những bình sứ Thanh Hoa trên giá dưới uy áp của Bất Diệt Kim Cương Ấn chợt kịch liệt run lên.

Tâm niệm khẽ động, hai tay Lâm Nhất mở ra, Kim Cương Ấn vừa nãy vẫn còn uy mãnh vô cùng nháy mắt đã tan biến như vô hình.

Thể hiện được mức độ thuần thục cực cao của hắn, Bất Diệt Kim Cương Ấn chỉ còn cách đại thành một sợi dây mỏng nữa thôi.

Thần sắc Đồng Hổ dao động thất thường, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc nồng đậm, Bất Diệt Kim Cương Ấn trong tay Lâm Nhất thật sự đã khiến ông ta thất kinh.

Lâm Nhất cười như không cười, nhìn về phía đối phương nói: "Ông chủ Đồng còn thấy ta không thể tu luyện võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm nữa không?"

"Không dám, không dám".

Đồng Hổ bừng tỉnh lại, cười ngại ngùng nói: "Lâm huynh đệ không hổ là người ngay đến Bạch thành chủ cũng phải nhìn bằng con mắt khác, nửa năm không gặp mà phong thái lại càng thâm sâu hơn rồi".

Đang nói lại dừng lại một chút, vẻ mặt Đồng Hổ tỏ ra khó xử, thở dài: "Nhưng người huynh đệ à, nếu như ngươi muốn kiếm pháp Tiên Thiên trung phẩm ta còn có thể nói, để ngươi tùy ý lựa chọn. Nhưng kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm thì không dễ rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play