Khí thế mạnh mẽ của võ đạo tầng bảy lại gia tăng, tim Lâm Nhất đập mạnh giống như bị sét đánh trúng.
Hai chân không ngừng run lên, trước tu vi lớn mạnh của đối phương, Lâm Nhất cảm thấy bản thân nhỏ bé như một con kiến.
Vô cùng yếu đuối, không chịu nổi một đòn.
“Cút! Cuộc đời này của ta chỉ quỳ trước trời, trước đất, trước cha mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ trước Chu Vân ngươi đâu!”
Áp lực cực lớn khiến toàn thân Lâm Nhất cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng áp lực khủng khiếp đó cũng đã kích thích sự mạnh mẽ trỗi dậy trong Lâm Nhất.
Hắn nghiến chặt răng, ngũ quan thanh tú gần như bị méo mó hết, nhưng ánh mắt thì vẫn đầy vẻ bất khuất.
Các đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Đối với bọn họ mà nói thì Chu Vân giống như ông trời, chỉ búng ngón tay thôi thì cũng đã có thể khiến cho bọn họ vạn kiếp bất phục rồi.
Rõ ràng biết Trần Tiêu không thừa nhận mình thua nên Lâm Nhất mới phải ra tay với hắn ta nhưng họ cũng không dám nói lời nào.
“Không quỳ sao? Vậy ta sẽ đánh vỡ đầu gối của ngươi, sau đó phế đi tu vi của ngươi!”
Vẻ mặt Chu Vân lạnh lùng, không có bất cứ biểu cảm gì, hắn ta từ từ tiến về phía trước.
Trần Tiêu đứng bên cạnh, không ngừng cười nham hiểm, có Chu Vân ra tay thì hôm nay tên Kiếm Nô này sẽ chết chắc.
Chu Vân càng tiến lại gần thì áp lực trên người Lâm Nhất lại càng nặng nề hơn, hắn gần như kiệt sức.
Hắn gần như không thể chống đỡ thêm được nữa, tu vi cách nhau ba tầng, khoảng cách thật sự quá xa, giống như khoảng cách giữa mây trên trời và bùn dưới đất.
Nhưng đột nhiên, Lâm Nhất cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm, áp lực bỗng dưng biến mất.
Mặt Chu Vân biến sắc, hắn ta nhìn sang Tô Hàm Nguyệt, ánh mắt thoáng qua tia khó hiểu.
Tô Hàm Nguyệt vốn dĩ luôn lạnh lùng đứng ngoài xem đã đột nhiên ra tay, đỡ lấy khí thế đến từ Chu Vân.
“Tô sư tỷ, đây là ân oán riêng tư của ta và hắn…”
“Cút!”
Chu Vân còn muốn giải thích nhưng hắn ta vẫn chưa nói hết câu thì Tô Hàm Nguyệt liền cắt ngang lời với vẻ mặt lạnh như băng.
Mặt Chu Vân bỗng tối sầm lại, cực kỳ khó coi.
Tô Hàm Nguyệt là nhân tài nội môn, là con cưng của cả Thanh Vân Môn, là nhân tài đếm trên đầu ngón tay của cả nước Thiên Thủy.
Nếu như nàng muốn ra tay thì Chu Vân vốn dĩ không dám có bất cứ lời gì oán than.
“Còn không mau cút đi? Dù cho đánh chó thì cũng phải nhìn thử chủ nó là ai chứ. Chu Vân, ngươi chán sống rồi sao?”
Vương Ninh ở bên cạnh Tô Hàm Nguyệt nở nụ cười khinh bỉ, nhìn Chu Vân bằng ánh mắt châm biếm.
Ngoài mặt, những lời đó như đang nhắm vào Chu Vân, nhưng trên thực tế thì lại là đang nói móc Lâm Nhất. Vương Ninh nói một câu hai ý, một lần mắng cả hai người họ.
“Ta cút ngay, cút ngay đây!”
Mặt Chu Vân tái xanh, ánh mắt thoáng qua vẻ tủi nhục nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
“Khoan đã!”
Nhưng lúc hắn ta đang định đi thì Lâm Nhất với sắc mặt trắng bệch lại lên tiếng gọi lại.
“Tiểu Kiếm Nô, ngươi muốn làm gì?”
Chu Vân bị hai đệ tử nội môn sỉ nhục nên chỉ muốn đi khỏi đó ngay, vì vậy, khi nghe thấy tiếng gọi đó thì trong lòng lập tức nổi điên lên.
“Hai tháng sau, ta sẽ hẹn ngươi đánh một trận, ta nhất định phải trả lại nỗi nhục ngày hôm nay!”
Lâm Nhất nói rõ ràng từng chữ với ánh mắt kiên định.
Chu Vân nghe thấy vậy thì bật cười, nhìn Lâm Nhất như đang nhìn một tên ngốc rồi lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn chết thì ta sẽ bằng lòng phụng bồi bất cứ lúc nào!”
Hắn ta nói xong thì không quan tâ m đến Lâm Nhất nữa mà bỏ đi ngay.
Rõ ràng tên này không xem Lâm Nhất ra gì nên cũng không thèm quan tâ m đến việc hẹn ngày chiến đấu gì đó.
Trận xung đột đã kết thúc tại đó.
Việc Tô Hàm Nguyệt đột nhiên ra tay khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt họ nhìn Lâm Nhất cũng mang nhiều ẩn ý.
Hèn gì cái tên này lại không biết sợ là gì, thì ra thật sự có Tô Hàm Nguyệt chống lưng.
Mặc dù Tô Hàm Nguyệt chỉ nói một chữ “cút” nhưng chữ “cút” đó lại có trọng lượng gấp mười lần so với tất cả bọn họ cộng lại.
“Đa tạ sư tỷ đã ra tay tương trợ!”
Đối mặt với Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất có cảm giác hơi phức tạp và rất nhiều sự không cam tâm.
Nếu như đổi lại là trước đây, với tính cách của hắn thì nhất định sẽ không hẹn ngày đánh nhau với Chu Vân mà chỉ nhẫn nhịn tu luyện, đợi đến khi thực lực lớn mạnh thì sẽ trực tiếp đi báo thù.
Nhưng không biết tại sao, khi bị sỉ nhục trước mặt Tô Hàm Nguyệt thì tận sâu trong lòng hắn lại không chấp nhận nỗi cục tức đó.
“Tự liệu mà làm đi!”
Tô Hàm Nguyệt không nhìn Lâm Nhất, lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi.
Trong lòng Lâm Nhất lẫn lộn nhiều cảm xúc, Tô Hàm Nguyệt nàng cao cao tại thượng đến vậy sao?
Người trước giờ luôn bình tĩnh như hắn cũng không thể kiềm chế nỗi mà cảm thấy rối ren, phiền muộn.
Nắm đấm tay phải không ngừng run lên, dường như móng tay đều đâm vào trong lòng bàn tay.
“Cứng đấy. Nhưng ngươi tưởng như vậy thì có thể khiến Tô Hàm Nguyệt xem trọng ngươi sao? Đừng nằm mơ nữa. Hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi, tiểu Kiếm Nô, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Vương Ninh nhìn Lâm Nhất, ánh mắt thoáng qua vẻ chán ghét, hắn ta hạ giọng uy hiếp.
Hắn ta vừa dứt lời thì vội vã đuổi theo Tô Hàm Nguyệt đã đi xa.
Trông biểu hiện của hắn ta thì rõ ràng là một con chó theo đuôi. Lâm Nhất mỉm cười chế giễu rồi quay người bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT