Diêm Thiên Thuỵ lùi lại vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt thận trọng hơn.

Cảnh tượng vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Chẳng ai ngờ được Diêm Thiên Thuỵ - người chưa chuẩn bị kịp để Lâm Nhất cướp mất cơ hội quyết định sẽ rơi vào thế bị động, liên tục chịu đòn.

Nhưng khi nghe thấy lời của Lâm Nhất thì bỗng dưng giật mình, trình độ này rồi vẫn được coi là chưa làm nóng người?

“Ta đã coi thường ngươi, chắc ngươi không phải người của quận Thanh Dương đúng không?”

Trông Diêm Thiên Thuỵ rất bình tĩnh, không hề tỏ ra căng thẳng vì sự thất bại trước đó.

“Ta mới đến”.



Lâm Nhất hờ hững đáp.

“Ta đoán không sai mà, thế nào, có hứng thú gia nhập Huyết Vân Môn của ta không? Sau này theo ta, bảo đảm ngươi sẽ có một vị trí trong Huyết Vân Môn!”

Diêm Thiên Thuỵ toét miệng cười tươi rói.

Các võ giả Khổng gia lập tức nhíu chặt mày, làm gì vậy... Không ngờ hắn ta lại chiêu mộ Lâm Nhất.

Nhưng nghĩ lại, Lâm Nhất mới Tiên Thiên nhất khiếu đã có thực lực như thế, quả thật có giá trị chiêu mộ.



“Không có hứng thú”.

“Thật sao? Vậy thì ngại quá, ta chỉ có thể giết ngươi thôi, khặc khặc”.

Diêm Thiên Thuỵ vẫn đang cười, nhưng nụ cười của hắn ta lúc này khiến người khác lạnh cả sống lưng.

Vèo!

Dứt lời, mọi người chưa được thấy khí thế phát ra từ Diêm Thiên Thuỵ mạnh hơn bao nhiêu thì hắn ta đã nhún chân biến mất như dịch chuyển tức thời.

Khi xuất hiện lần nữa, hắn ta đã đứng trước mặt Lâm Nhất.

Cước khiếu!

Vạn Thu Dã thầm giật mình, không ngờ lúc nãy Diêm Thiên Thuỵ đã đả thông tam khiếu gồm Nhĩ, Thủ, Cước lại áp chế nhất khiếu.

Lâm Nhất khẽ biến sắc, nhanh chóng lùi lại rồi tung một chưởng vào vị trí hắn đứng trước đó.

Đối phương tấn công ở cự li gần khiến Hàn Vân thương trong tay Lâm Nhất hoàn toàn không thể phát huy tác dụng.

Sau khi lùi lại vài bước, Lâm Nhất đành phải vứt Hàn Vân thương, nếu không bỏ nó thì hắn không tài nào phòng thủ được.

Diêm Thiên Thuỵ cười lớn: “Quá chậm, quá chậm, quá chậm!”

Tốc độ hoàn toàn không theo kịp đối phương, Lâm Nhất chỉ có thể thụ động phòng thủ, bị buộc lùi từng bước một.

Quá nhanh!

Thân pháp của Diêm Thiên Thuỵ đã đả thông Cước khiếu hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Lâm Nhất, hắn chỉ đánh trả được vài lần, nhưng tất cả đều bị Diêm Thiên Thuỵ né một cách dễ dàng, ngược lại hắn phải cố đỡ hầu hết mọi chiêu của hắn ta.

Lâm Nhất đang lùi nhanh về sau bỗng run chân, thân pháp lập tức rối loạn.

Diêm Thiên Thuỵ cười khẩy: “Còn lùi được nữa không?”

Sau đó hắn ta tung một chưởng như cuốn theo cơn gió máu, trong đó ngầm ẩn tiếng rít thê lương.

Huyết Ảnh Như Phong!

Một đòn mãnh liệt kì dị với uy thế đáng sợ, nếu đánh trúng Lâm Nhất, với tu vi Tiên Thiên nhất khiếu của hắn thì không chết cũng sẽ bị thương nặng, quan trọng hơn là hắn không thể tránh.

Khổng Nguyên cười gằn, biết đã sắp kết thúc, chung quy cũng chỉ là một tên vô dụng mới đả thông nhất khiếu thôi.

Nhưng trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Lâm Nhất đột nhiên bay vút lên, toát ra một hơi thở nóng rực đầy cuồng bạo, hơi nóng toả ra, nơi đây như biến thành vùng đất dung nham.

“Viêm Ma Chi Khu!”

“Trời ạ, đây không phải Viêm Ma Chi Khu của Vạn gia ta sao?”

“Không ngờ mới năm ngày hắn đã luyện thành!”

Người Vạn gia thốt lên kinh ngạc, vừa nhìn là nhận ra Viêm Ma Chi Khu của Lâm Nhất ngay, đó là Lôi Viêm Chiến Thể - công pháp Tiên Thiên của Vạn gia.

Với sự trợ giúp của Viêm Ma Chi Khu, Lâm Nhất giận dữ thét lên, năm ngón tay siết chặt, Ngàn Cân Chi Lực tụ lại, mạnh mẽ đỡ lấy một chưởng đáng sợ của đối phương.

Bùm!

Quyền chưởng chạm nhau phát ra tiếng nổ rung trời, gió tanh thổi loạn, mặt đất nứt ra tạo thành khe hở rất sâu.

Một đòn quyết định cứ thế đã bị Lâm Nhất dùng Viêm Ma Chi Khu đỡ lấy!

Diêm Thiên Thuỵ bị đánh văng, trong mắt loé lên vẻ ác độc, hắn ta đột nhiên thay đổi chiêu thức ngay trên không rồi tiếp tục ra đòn.

Dựa vào ưu thế thân pháp, Diêm Thiên Thuỵ chưởng thẳng vào đầu Lâm Nhất, không hề cho hắn một cơ hội thở dốc.

“Huyết Vân Trảm!”

Diêm Thiên Thuỵ hét lớn, hai mắt trở nên đỏ ngầu, mơ hồ có huyết lệ thấm ra, huyết quang toả ra từ trên người hắn ta.

Một chưởng tung ra, ngưng tụ thành tia đao quang dài nửa trượng.

Lại là võ kỹ Tiên Thiên trung phẩm, mạnh hơn cả Huyết Ảnh Như Phong trước đó!

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Nhìn lưỡi đao máu đáng sợ phía trên đầu, Lâm Nhất cũng không dám sơ suất, hai tay tạo thành kết ấn kì quái.

Khi lưỡi đao máu sắp rơi xuống, hắn hét lớn một tiếng rồi đẩy mạnh.

Bất Diệt Kim Cương Ấn toả ra kim quang óng ánh, mạnh mẽ thô bạo, va chạm vào lưỡi đao máu ngay trước mắt mọi người.

Sau một tiếng nổ vang như sấm, dư âm đáng sợ vọng ra bốn phía, các võ giả hai bên lần lượt lùi nhanh lại.

Oành oành oành!

l.ần lượt từng cây đại thụ chọc trời bị nghiền nát thành gỗ vụn dưới sự càn quét của dư âm.

Cảnh tượng đáng sợ khiến người xem đều kinh hãi, nhưng ánh mắt của họ vẫn nhìn theo hai người đứng trong bụi gỗ mịt mù.

Trong làn bụi, hai người vừa ra một đòn lập tức lao vào đánh nhau, quần áo của Diêm Thiên Thuỵ đã rách vì cú nổ, loáng thoáng thấy được vết máu trên cánh tay hắn ta.

“Huyết Vân Chưởng cũng không thể áp chế hắn sao?”

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Khổng Nguyên, chiêu thức mà Lâm Nhất thi triển chỉ là Mãnh Hổ Quyền bình thường không thể bình thường hơn nữa.

Nhưng Mãnh Hổ Quyền trong tay hắn đã đạt tới viên mãn đỉnh phong từ lâu, Lâm Nhất thi triển chiêu này rất có cảm giác độc nhất vô nhị. Dựa vào sự trợ giúp của Bất Diệt Kim Cương Ấn, hắn đã hoàn toàn áp chế chưởng pháp Tiên Thiên của đối phương.

“Tốt lắm!”

Vạn Thu Dã không nhịn được lên tiếng, mắt loé lên niềm vui sướng.

Lâm Nhất có Viêm Ma Chi Khu đã thu hẹp chênh lệch về cảnh giới, không ngờ hắn có thể giành được ưu thế dựa vào sự hiểu biết độc đáo của mình về Mãnh Hổ Quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play