Thế nhưng đúng lúc này, trên quảng trường yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
“Ai?”
Ngay khi mọi người cảm thấy nghi hoặc không thôi, cùng tìm kiếm người vừa lên tiếng thì một bóng người đột ngột chắn ở trước mặt Liễu Vân Phi.
Người vừa đến từ từ đứng dậy, trên người là trường sam với hai màu xanh trắng giao nhau của tông môn.
Tóc dài bị gió cuốn bay để lộ một khuôn mặt điển trai có hơi non nớt. Thế nhưng ánh mắt lại trong vắt, dường như có ánh sáng lấp lánh bên trong, tựa như một làn thu thủy.
“Lâm Nhất, ngươi không phải đối thủ của hắn, mau đi đi!”
Phía sau lưng, khi nhìn thấy bóng người vừa đến, vẻ mặt Bạch Vũ Phàm thoáng trở nên căng thẳng, hắn ta cao giọng nói.
“Một tuyển thủ dự bị mà cũng muốn nghịch thiên cải mệnh à? Cút!”
Liễu Vân Phi cười lạnh, thân thể tựa như một làn khói, ra tay nhanh như chớp, quạt thép trên tay hắn ta như một lưỡi dao sắc bén đánh tới.
Nghe thấy tiếng của Bạch Vũ Phàm, Lâm Nhất thoáng phân tâm, hắn đang định lên tiếng trấn an đối phương nhưng không ngờ lúc này Liễu Vân Phi lại đột ngột ra tay.
Thế công mạnh mẽ sắt bén lập tức được triển khai, chỉ trong vài hơi thở, quạt xếp tựa như hoa nở hoa tàn hơn mười lần.
Mỗi một lần đều vô cùng hung hiểm, một khi bị đánh trúng e là sẽ bị gọt sạch một nửa đầu.
Do quá bất ngờ, không kịp đề phòng nên hắn phải cố sức tránh đi chỗ hiểm, miễn cưỡng xuất chiêu ba lần.
Lui ra sau hơn mười bước, Lâm Nhất mới đứng vững được, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện khăn trùm đầu trên trán đã bị đối phương tháo xuống.
Nhìn thấy ấn ký ở mi tâm Lâm Nhất, Liễu Vân Phi cười nhạo: “Thanh Vân Môn đã suy bại đến mức cần một tên Kiếm Nô đứng ra thay đổi cục diện à?”
Một ngày làm nô, cả đời khắc ấn.
Toàn trường lập tức bàn luận xôn xao, không chỉ những người đang xem cuộc chiến, thậm chí trên đài cao, tất cả thành viên của tông môn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Kế đó, bọn họ liên tục lắc đầu cảm thán, quả thực Thanh Vân Môn đã suy bại đến mức không hợp với lẽ thường.
Lâm Nhất lơ đễnh mân mê cúc áo được chế bằng ngọc trên tay.
Hắn khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Đệ tử Tử Viêm Môn đều không có thói quen mặc quần à?”
Sắc mặt Liễu Vân Phi thoáng thay đổi, lúc này hắn ta chợt cảm thấy bên dưới mát lạnh.
Đai lưng của trường sam bị mất cúc lập tức tuột ra, quần cứ thế mà rơi xuống.
Liễu Vân Phi vốn đang đong đưa quạt xếp bỗng chốc đờ người ra, từ trước đến nay hắn ta vốn tự xưng là phong lưu, hiện tại muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Trở tay không kịp, hắn ta chỉ có thể vội vàng nắm quần kéo lên.
Víu!
Nhưng đúng lúc này, hàn quang chợt lóe, cúc áo trong tay Lâm Nhất hóa thành ám khí trí mạng lao đến.
Ngay lập tức, Liễu Vân Phi gặp phải nan đề khó giải nhất kể từ lúc chào đời cho đến nay: Cái quần này muốn mặc hay không mặc?
Nếu mặc thì chắc chắn sẽ bị cúc áo đánh trúng, nhẹ thì tổn thương da thịt, nặng thì bị chấn nát nội tạng.
Còn nếu không mặc thì chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
“Chớ khinh Thanh Vân ta không người!”
Lâm Nhất lại không cho hắn ta có cơ hội suy nghĩ, hắn nhảy vọt lên, hóa thành mãnh hổ vồ tới.
Mãnh Hổ Quy Sơn, Bách Thú Triều Bái!
Lâm Nhất nhảy lên không trung, thể hiện được rất rõ chân ý của hổ vồ, tựa như mãnh hổ đang giận dữ nhào đến.
Lúc này đây, mặt Liễu Vân Phi đỏ bừng, vẫn còn đang bối rối tự hỏi: Mặc hay không mặc?
E là hiện tại tất cả võ giả đang có mặt xem chiến đều cảm thấy sốt ruột thay hắn.
Trước có ám khí như tên bay đến, sau có Lâm Nhất vồ tới, thế như mãnh hổ.
Khi thấy cảnh tượng này, hầu hết mọi người đều nghĩ: Theo ta thấy cái quần này vẫn nên không mặc thì tốt hơn, ít nhất cũng giữ được mạng.
Nhưng Liễu Vân Phi không hổ là Liễu Vân Phi.
Trong tình huống xấu hổ khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã có một hành động mà không ai ngờ đến.
Hắn ta tựa như một con lười lăn lộn tại chỗ, né tránh thế công của cúc áo.
Trong lúc lăn, hắn ta đã nhanh tay thắt một cái nút thắt trên đai lưng.
Có câu nói, dưới hông có gió, thắt lưng không yên.
Khoảnh khắc đai lưng được thắt lại, Liễu Vân Phi tựa như vừa uống linh đan diệu dược, thắt lưng lập tức đứng thẳng lên.
Hắn ta cảm thấy rất tức giận, hận không thể làm thịt Lâm Nhất ngay tại chỗ.
“Thiếu môn chủ, vậy mới tốt chứ!”
Đệ tử Tử Viêm Môn nín thở quan sát, khi nhìn thấy hành động mây trôi nước chảy của Liễu Vân Phi, cả đám liền hô to lên.
Nhưng trên đài luận võ, ngay khi Liễu Vân Phi vừa đứng dậy, còn chưa kịp xả hết lửa giận trong lòng thì một bóng người đã nhào đến.
Lâm Nhất đã đoán trúng vị trí hắn ta đứng lên, hắn nhảy vọt lên không, hai chân vừa khéo đặt ngay trước ngực Liễu Vân Phi.
Ở vị trí cao hơn, Lâm Nhất chiếm hết ưu thế, hai chân chuyển động như gió, không ngừng đá vào ngực hắn ta.
Mỗi một cước đều ẩn chứa nội kình cứng rắn và dồi dào của Thuần Dương Công, tựa như sắt thép mạnh mẽ.
Bịch bịch bịch!
Một loạt tiếng nổ mạnh như sét đánh quanh quẩn trên đài luận võ to lớn, giữa không trung, có thể nói Lâm Nhất không chút nào lưu tình.
Sau khi đá mấy chục cước, cú nhảy vọt lên sắp hết đà, hắn bèn tung một cú đá cực mạnh đánh bay đối phương.
Phụt!
Liễu Vân Phi phun ra một ngụm máu tươi, sau khi hạ xuống, ánh mắt hắn ta lộ vẻ khó có thể tin được.
Hắn ta lại bị một tên Kiếm Nô đá đến mức trở tay không kịp.
Bạch Vũ Phàm cùng Hồ Tử Phong liên thủ cũng chỉ khiến hắn bị thương nhẹ mà thôi.
“Được lắm, để ta xem tên Kiếm Nô nhà ngươi còn có bản lĩnh gì”.
Vẻ mặt Liễu Vân Phi thay đổi, không bao lâu sau đã khôi phục bình thường, hắn ta chỉ cho rằng là do bản thân chủ quan.
Vèo!
Thân ảnh lóe lên, vung ra một chưởng, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng lưu ly màu tím nhạt.
Phối hợp với Yên Vân Quyết của hắn, hệt như lúc đánh bại Phùng Đạo Vũ, xuất chưởng như gió giết về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, dưới sự hỗ trợ của Tiên Thiên Thuần Dương Công dùng Mãnh Hổ Quyền viên mãn đỉnh phong nghênh đón.
Ầm!
Phút chốc quyền chưởng giao nhau phát ra một tiếng nổ mạnh như sấm rền, khiến cho mặt đất vốn đã bị hư hại lại xuất hiện thêm khe nứt.
Đối mặt với một chưởng dùng toàn lực của đối phương, Lâm Nhất chỉ lui về sau một bước, đấu ngang tài ngang sức.
Toàn trường kinh hãi, bàn luận xôn xao.
Trước đó, Lâm Nhất điên cuồng đá Liễu Vân Phi có thể xem là chiếm được lợi nhờ vào mưu mô, đi đường tà, là do Liễu Vân Phi chủ quan nên mới vậy.
Thế nhưng ngay lúc này, tên Kiếm Nô võ đạo tầng bảy kia lại có thể ngăn được một chưởng toàn lực của Liễu Vân Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT