Lôi Cuồng kiếm pháp này của ta lại bị hắn nhẹ nhàng phá vỡ chỉ bằng một kích.
Tinh thần không khỏi rơi xuống đáy vực, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lan ra.
Thiếu môn chủ còn mong chờ vào ta, ít nhất có thể chống đỡ được hai lần khiêu chiến.
Lúc này không những không thể đứng vững trước một làn dao động, thậm chí đến đả thương đối phương cũng không được, thất bại một cách thê thảm.
Đáng giận!
Cho dù có liều mạng phải chết, ta cũng phải khiến Liễu Vân Phi trọng thương!
Trương Nhạc mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nội kình điên cuồng tiêu hao, gầm lên một tiếng.
Kiếm trong tay phải đổi sang tay trái với thế như sấm sét.
Trang phục điên cuồng tung bay, hắn ta như phát điên, từ bỏ phòng thủ.
Quyết định một kiếm liều mạng!
Bộ dạng đó cực kỳ dọa người, hai mắt phủ đầy tia máu, nhìn như một con dã thú.
Trường bào trên người không chịu nổi khí thế cuồn cuộn này mà rách toạc ra.
"Trương... Trương Nhạc này muốn đồng quy vu tận sao?"
Toàn trường một phen xôn xao, tất cả những đệ tử đang quan sát trận đấu đều sợ hãi vì cảnh tượng này.
Cho dù có là vì tông môn thì cũng không đến mức phải liều mạng như vậy chứ.
"Trương sư đệ!"
Bạch Vũ Phàm trước đó thần sắc vẫn luôn giữ vẻ chừng mực thấy vậy cũng không kiềm chế được, lần đầu tiên bị kích động trong Tứ tông tranh tài đến mức đứng bật dậy.
Liễu Vân Phi trên đài đấu võ mặt lại tỏ ra khinh miệt.
Hắn ta gặp nguy không loạn, quạt giấy khép lại, với tốc độ như tia chớp vẽ ra một đường cong như trường kiếm.
Vừa hay đánh lên bên trên vào đúng khoảnh khắc Trương Nhạc đổi sang cầm kiếm tay trái.
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, trường kiếm còn chưa kịp cầm chắc đã trực tiếp bị đánh bay đi.
Không cho Trương Nhạc thời gian phản ứng, quạt giấy của Liễu Vân Phi như một cái bạt tai giáng lên mặt Trương Nhạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT