*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không được

Vệ Kiêu nhanh chóng gạt ý tưởng này ra khỏi đầu.

Khó khăn lắm FTW mới có được một buổi đấu tập, làm sao để một người ngoài cuộc vào đấu được!

Đây là cơ hội tuyệt vời để mài giũa của đội, dù có thất bại thảm hại cũng được lợi rất nhiều!

Áp lực là con dao hai lưỡi, một khi sử dụng tốt, Ninh Triết Hàm và người đi đường trên mới sẽ tiến bộ rất nhanh.

Nhìn Việt Văn Nhạc là biết.

Một năm trước còn bị Vệ Kiêu đè xuống đất dập cho tím tái, bây giờ lại dùng thợ săn hệ băng gây nên cơn ác mộng cho nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp.

Sau ba trận đấu tập này, Ninh Triết Hàm sẽ trưởng thành nhanh hơn nữa, chưa đầy một tháng nữa, Vệ Kiêu cũng khó mà solo thắng nhóc hết như hôm trước đó.

Còn có người đi đường trên chưa biết mặt kia, tên may mắn đó không biết chạy đâu ra, trải qua trận chiến này, nhất định sẽ được mở rộng hiểu biết, bay thẳng lên trời.

Vệ Kiêu nghĩ tới đây, liền cảm thấy bánh mì trong tay không ngon tí nào.

“Cái đm, hết hạn rồi à!” Sao lại chua đến thế?

Đậu Tương muốn ăn lắm, chạy nhảy tung tăng.

Vệ Kiêu vỗ đầu nó: “Ăn thức ăn cho chó của con đi!”

Đậu Tương: “Gâu gâu.”

Vệ Kiêu không để ý tới nó, quăng bánh mì vào thùng rác sau đó mở tủ lạnh trống rỗng ra: “Mẹ bố nó, ông đây cả thức ăn cho chó cũng không có mà ăn!”

Vệ Kiêu vẫn hơi đói bụng, gọi một phần tôm hùm đất xong, ngồi xếp bằng trên ghế sofa chờ.

Điện thoại của cậu có thông báo.

Bạch Tài: [???]

Vệ Kiêu làm như không thấy.

Bạch Tài gửi tới một ảnh chụp màn hình, hỏi một mạch 3 câu: “Cmm, mày có coi tao là anh em nữa không vậy? Đã sắp ra mắt đến nơi rồi còn lừa tao? Muốn để đến khi còn của hai người biết đi mua xì dầu rồi mới nói với tao là hai bọn mày ngủ với nhau à?”

Nội dung ảnh chụp màn hình hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vệ Kiêu.

Đại Sư: “Hay là chúng ta Solo một trận đi?

Close: “Được thôi”

Đại Sư (nóng lòng muốn thử

): “Đi!”

Close(cười): “Chờ em đến trụ sở đã.”

Có người thêm phụ đề vào đoạn đối thoại giữa cậu và Lục Phong, người làm phụ đề rất tri kỉ, còn cho thêm trạng thái cảm xúc trong dấu ngoặc đơn!

Phía dưới bình luận khí thế ngất trời: [Chứng cứ! Thật choáng! Chờ thông báo chính thức!]

[Có thêm vị đại tướng này, FTW của tôi ngon rồi]

[Khu thi đấu Trung Quốc năm nay quá trâu bò, sao Hoàng Đế hết người này đến người khác tranh nhau tỏa sáng rực rỡ]

[Đáng xem, đáng xem, tôi bắt đầu mong chờ trận chung kết toàn quốc!]

Bạch Tài tiếp tục chất vấn: “Không phải có đánh chết mày cũng không đánh chuyên nghiệp sao? Không phải mày có chết già cũng không đến FTW sao? Không phải mày có chết đói cũng không làm đồng đội của tao sao!”

Vệ Kiêu túm tóc: “Mày hiểu lầm rồi.”

Bạch Tài: “Bản ghi âm đây, có muốn tao đến dưới nhà mày mở không?”

Vệ Kiêu thở dài: “Đúng là tao muốn đến FTW thật, nhưng chỉ là đến xem bọn mày đấu tập thôi”

Bạch Tài: “Hả?”

Vệ Kiêu kể cho Bạch Tài nghe toàn bộ.

Bạch Tài hoang mang: “Vậy là… mày chỉ đến để tham quan FTW?”

Vệ Kiêu: “Đúng.”

Bạch Tài: “Thế bọn mày…”

Làm lớn chuyện đến mức này, trên mạng cũng đã vỡ tổ rồi, thế mà bây giờ mày bảo không đến nữa?

Chờ chút, Bạch Tài bỗng hiểu được cái gì đó.

Vệ Kiêu đang có nỗi buồn trong lòng, giả bộ không để ý lắm, hỏi Bạch Tài: “Trước đây mày có nói là Lục Phong đang nhắm một người đi đường trên?”

Bạch Tài im lặng: “Ừ”

Vệ Kiêu hỏi tới: “Ai vậy?”

Là mày đó!

Bạch Tài không hổ danh là người đàn ông hiểu biết nhất giới Vinh Quang, sóng não chạy rất nhanh, càng ngày càng gần hơn với chân tướng.

Bạch Tài: “Bí mật”

Vệ Kiêu cắt ngang: “Chờ đến khi tao xem đấu tập, kiểu gì cũng biết”

Bạch Tài: “Chuyện đó không liên quan đến tao, dù sao cũng không phải do tao nói.”

Vệ Kiêu cảm thấy khó chịu: “Cải hẹp hòi”

Bạch Tài cố ý kích thích cậu: “Mày biết thì đã sao? Người ta cũng không tìm mày luyện cùng đâu, có Close đây rồi, cần gì solo với mày”

Vệ Kiêu: “…”

Bạch Tài: “Rồi sau đó, nhóc Ninh cũng không tìm mày Solo nữa, Close gần đây khá là quan tâm nó đó.”

Vệ Kiêu: “… …”

Bạch Tài: “Gần quan được ban lộc thôi, nếu không mày năm đó cũng đâu được solo với Lục thần lâu như vậy, đội trưởng bọn tao tuy lúc nói chuyện ở ngoài thì hơi lạnh nhạt, nhưng rất thân thiện với bọn tao à nha” Đcm, mấy lời nói dối này nghe giả quá giả luôn

Vệ Kiêu nghe không nổi nữa: “Có việc thì nói, không có thì cúp đi!”

Bạch Tài: “Không có gì đâu, bye bye, ngày mai gặp.”

Vệ Kiêu cúp điện thoại, càng tức.

Nếu hai năm trước cậu…

Nếu cậu ở trong FTW, Close cần gì phải đi tìm người khác!

Trụ sở FTW.

Đúng là buổi chiều hôm đó không có buổi tập, Lục Phong chỉ đánh một trận không phải chỉ vì để Vệ Kiêu ăn cơm, mà là hắn có việc phải làm.

Trong phòng họp huấn luyện viên ở tầng 4

Huấn luyện viên trưởng Thần Phong đang nhìn chằm chằm vào màn hình xem lại trận đấu.

Thang Thần sau khi giải nghệ cũng ở lại trong đội làm phó huấn luyện viên, bình thường chỉ dẫn cho đội hai.

Lục Phong đẩy cửa tiến vào, đúng lúc Thần Phong vừa xem xong video quay lại của trận đấu.

Thang Thần: “Muốn Vệ Kiêu đi đường trên cũng không thành vấn đề, sau khi vào đội thì cứ giao cho tôi, tôi sẽ đặc huấn cho cậu ấy”

Ai nhìn thấy hạt giống tốt như vậy cũng sẽ ngứa tay muốn dạy.

Thần Phong không lên tiếng, anh tua video đến góc nhìn của đạo tặc.

Lục Phong liếc mắt nói: “Phong cách đi rừng của em ấy rất rõ ràng”

Thần Phong: “Quá ngang tàng”

Lục Phong: “Cũng không phải chuyện xấu.”

Thần Phong nhẹ nhàng thở dài: “Quả thật, lối đánh hoang dã ngang ngược của Vệ Kiêu rất dễ làm khó đối thủ, nhưng rủi ro cũng cao.”

Lục Phong: “Lợi ích và nguy hiểm luôn đi đôi với nhau.”

Thang Thần bị chậm hơn hai nhịp, lúc sau mới nhận ra: “Fuck! Hai người muốn cho nhóc này đi rừng?”

Thần Phong lườm anh ta một cái.

Thang Thần trợn mắt ngoác mồm: “Không được… Thế lão Lục thì sao? Cậu ấy đi đường trên à? Hai người đang nói đùa hả? Từ khi Lục Phong vào nghề đến nay đều đi rừng, đã được 4 năm rồi, anh muốn cho cậu ấy đổi tuyến đường á?”

Thần Phong tức giận nói: “Tôi không bảo cậu ấy đổi tuyến đường!”

Trong mắt Lục Phong chỉ dán vào đạo tặc bóng đêm trên màn hình: “Vệ Kiêu rất thích hợp với vị trí đi rừng.”

Vẻ mặt Thang Thần vô cùng khó tin: “Khắp khu thi đấu Trung Quốc này, không ai phù hợp hơn cậu”

Lục Phong 17 tuổi bắt đầu đánh chuyên nghiệp, từ ngày đầu tiên vào FTW, hắn chính là người đi rừng duy nhất.

Năm 2017 là năm đỉnh cao nhất của FTW, câu lạc bộ không chỉ phát hiện được chàng trai thiên tài Close mà còn quy tụ được người đi đường trên mạnh nhất, người đi đường giữa mạnh nhất lúc bấy giờ, cùng với người vô địch kép ADC đến từ Hàn Quốc và vị chỉ đánh phụ trợ mà trèo lên được đỉnh cao của giới Vinh Quang kia.

Năm đó, FTW lọt vào vòng chung kết toàn cầu và giành chức vô địch đồng đội đầu tiên của Trung Quốc, đồng thời là quán quân giải đấu đơn và á quân giải đấu đôi

Đây là năm đỉnh cao, năm huy hoàng và cũng là năm vinh dự nhất.

2017.

Vinh Quang thuộc về FTW, thuộc về Trung Quốc, thuộc về hàng ngàn người chơi Trung Quốc!

Vừa ra mắt đã đạt tới đỉnh cao, đó là Close.

Đáng tiếc là vào cuối năm 2017, FTW tan rã, những người duy nhất còn lại trong đội là Close mới tròn 18 tuổi cùng với Thần Phong đã giải nghệ và Thang Thần lúc đó còn là dự bị.

Từ trên mây rơi xuống, nếu không phải là người từng đi qua chông gai đó, thì không hiểu được bọn họ đã trải qua những gì.

Nhưng ngay cả khi rơi vào vũng lầy, dù phải chịu áp lực nặng nề, Close vẫn giành được ba chức vô địch giải đấu đơn!

Dù cho anti-fan có chửi hắn như thế nào.

Dù cho bọn họ chuyên môn chửi tục dùng lời lẽ nhục mạ hắn như nào.

Có một việc không thể nào phủ nhận ——

3 năm này, ở khu thi đấu Trung Quốc rời rạc này, Close là cây cột chống trời duy nhất!

Thần Phong cảm thấy hơi hụt hẫng: “Cậu không đi rừng, fan sẽ phát điên mất!”

Thang Thần cũng nói: “Đi đường trên rất khó điều khiển trận đấu”

Lục Phong dời tầm mắt nhìn về phía bọn họ: “Đây không phải là Vinh Quang của mình em.”

Thang Thần sững sờ.

Thần Phong nói: “Đúng, đây là một game đồng đội, sức mạnh của cả năm người phải cùng tăng lên, nhưng về thực lực cá nhân không ai mạnh hơn cậu cả”

Lục Phong nhìn đạo tặc bên trong màn ảnh, trong con ngươi thâm thúy có ánh sáng nhàn nhạt.

Thần Phong thở dài: “Vệ Kiêu rất mạnh, nhưng cậu ấy thiếu hụt kinh nghiệm thi đấu giải, đặc biệt là thiếu hụt kinh nghiệm thi đấu đoàn đội, vị trí đi rừng này quan trọng như thế nào thì anh không cần nhiều lời nữa, bị cậu giao cho nhiệm vụ này cậu ấy sao chịu nổi?”

Thang Thần cũng nói: “Tôi cũng thấy nhóc điên này thích hợp đi đường trên hơn, nhìn cái độ tàn nhẫn này đi, thả cậu ấy ra có thể tạo nên một trận sóng gió, khiến đối thủ sầu hói đầu”

Thần Phong không ngừng cố gắng: “Đúng vậy, năng lực cá nhân của Vệ Kiêu rất mạnh, trong nước không ai đè ép được cậu ấy”

Lục Phong lắc đầu: “Em phù hợp đi đường trên hơn em ấy”

Thần Phong cùng Thang Thần dừng lại.

Lục Phong nói: “Không chỉ ở Trung Quốc, mà ở khắp 16 khu vực thi đấu, không ai có thể áp đảo được em.”

Câu này…

E là người chơi khắp thế giới không ai bật lại nổi.

Nhưng nếu ngài đi đường trên thì đi rừng phải làm sao bây giờ!

Con tôm tít Vệ Kiêu Kiêu này có khiêng nổi lá cờ lớn này không!

Lục Phong nhìn thời gian: “Em ra ngoài chút.”

Thang Thần vẫn còn đang hoảng hốt, Thần Phong thì vẫn đang đứng hoang mang trong gió: “Nhóc điên Vệ kia đồng ý gia nhập à?”

Lục Phong: “Chưa.”

Thần Phong đột nhiên ngồi thẳng: “Ủa, chưa thuyết phục được cậu ấy à?”

Lục Phong cầm áo khoác lên mặc vào:”Em đến nhà em ấy”

Thần Phong chớp mắt: “Gia đình thật sự không đồng ý? “

Với mức độ coi trọng Vệ Kiêu của Lục Phong, tiền kí hợp đồng có khi phải lên đến 8 chữ số, từng ấy tiền mà không đồng ý, nhà nhóc điên này cũng lắm tiền thật.

Lục Phong không nói gì.

Hắn tìm lại tư liệu hai năm trước, tìm được địa chỉ nhà của Vệ Kiêu, tin tức đầu tiên hắn hỏi thăm được là ——

Hai năm trước, bà nội Vệ Kiêu qua đời.

Vệ Kiêu khi đó có chết cũng không cho cha mình vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play