Chương 4:
Nguyễn Điềm vừa về nhà đã phát sốt, sau khi uống thuốc hạ sốt xong thì liền đi ngủ, bởi vậy liền bỏ lỡ tin nhắn của Giang Ly Ly, đại ý là thông báo sáng ngày mai tổ tiết mục "Biến Tinh Kế" sẽ đến nhà cô.
Đế Đô vào mùa đông, thời tiết cũng không tệ lắm.
Trời xanh mây trắng, không khí trong lành.
Tờ mờ sáng, đạo diễn cùng đoàn phim "Biến Tinh Kế" rẽ trái rẽ phải mới tìm được căn phòng thuê trong chung cư hẻo lánh của Nguyễn Điềm, gõ cửa phòng cô.
Nguyễn Điềm đầu óc choáng váng, bị tiếng chuông cửa quấy rầy giấc ngủ, tính khí lúc mới rời giường của cô liền phát tác, tức giận từ trên giường ngồi dậy, vừa mặc áo ngủ xong liền đi ra mở cửa.
Khuôn mặt cô không biểu tình gì, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người khiêng thiết bị.
Đạo diễn Lăng bị bộ dạng người sống chớ lại gần của cô dọa một trận, lớn giọng nói: "Cô Nguyễn Điềm phải không? Chúng tôi là tổ tiết mục "Biến Tinh Kế", mùa thứ 6 hiện tại liền bắt đầu quay, phiền cô nhanh chóng thu thập hành lý, chỉ được mang theo một vali, lập tức nhanh chóng xuất phát."
"Chúng ta hiện tại đang phát sóng trực tiếp, để tạo nhiệt cho chương trình."
Nguyễn Điềm ngây người trong chốc lát, đừng nhìn cô trưng ra bản mặt như chết cha chết mẹ, thực ra cô chỉ đang ngẩn người mà thôi.
Một lát sau cô giống như nhớ tới chính mình hình như có nhận một cái chương trình như vậy.
"Chờ một lát."
Nguyễn Điềm vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó đem cái vali ở dưới gầm giường kéo ra, bỏ vào mấy bộ quần áo thu đông, thêm mấy cái áo choàng lông, trừ những đồ này ra, không mang thêm gì khác.
Đạo diễn ngồi ở phòng khách, nhẫn nhịn tiếng chửi thề đến mức vất vả.
Nguyễn Điềm tốt xấu gì cũng là một minh tinh nhỏ, sao lại ở một nơi như này?! Bốn bức tường đơn, một phòng ngủ một phòng khách, đây là nghèo đến mức nào rồi?
Cô ta không phải là bà chủ của Hoàn Thế sao!? Thế này thì quá keo kiệt rồi.
Sau khi tận mắt chứng kiến, càng ngày càng cảm thấy lời đồn bên ngoài chính là sự thực.
Tình cảm vợ chồng giữa Nguyễn Điềm và ông chủ của Hoàn Thế xem ra thực sự không tốt.
Nói trắng ra, chính là vị Thẩm gia kia không thích cô, cho dù đã cưới cô về cũng không chịu giữ thể diện cho cô.
Đạo diễn hoàn toàn yên tâm, một diễn viên không có hậu trường không có bối cảnh, tiết mục của bọn họ có thể tùy ý lăn lộn cô! Dù sao người xem cũng đều thích xem minh tinh bị làm xấu mặt.
Đạo diễn đang vui vẻ nghĩ, Nguyễn Điềm đã kéo cái vali từ trong phòng ngủ ra.
Đạo diễn nghĩ thầm động tác của cô ta còn rất nhanh nhẹn, "Cô Nguyễn Điềm, điện thoại di động ví tiền đều phải giao ra."
Nguyễn Điềm rất thống khoái liền đem điện thoại và ví tiền giao cho ông.
"Xe ở dưới lầu?"
"Đúng vậy."
Chung cư xây đã lâu nên không có thang máy, nhà Nguyễn Điềm ở tầng 5, Đạo diễn lén liếc mắt với những người khác, ám chỉ bọn họ không được giúp Nguyễn Điềm bê hành lý, trong lúc cô không khênh được hành lý, sẽ khóc sướt mướt bộ dạng thê thảm muốn chết, đấy chính là hình ảnh bọn họ mong muốn.
Nhưng hiện thực cùng với tưởng tượng của ông có vẻ không quá giống nhau.
Giây tiếp theo Nguyễn Điềm, một tay cầm theo vali hành lý, biểu tình như không, thậm chí còn quay đầu nhìn cameraman đang mồ hôi đầy đầu, chỉ vào túi đựng camera trong tay anh ta, "Có cần tôi giúp không?"
Đạo diễn:?
Anh trai cầm camera:?
Nguyễn Điềm dùng tay không còn lại đoạt lấy túi đựng camera, "Nhà tôi ở lầu 5, mọi người khiêng những đồ vật nặng như vậy lên đây hẳn là rất mệt đi?" Cô thực sự cảm thấy rất ngượng ngùng, "Tôi giúp anh cầm xuống đi, không cần cảm ơn."
Anh trai cầm camera: o((﹏))o.
Cô thở đều đều không chút mệt mỏi nào, khiêng theo đồ vật một mạch đi xuống 5 tầng lầu.
Phát sóng trực tiếp vào lúc sáng sớm vốn dĩ nên là không có mấy người xem, nhưng Nguyễn Điềm đắc tội chính là fan bạn gái não tàn của Hứa Cảnh, bọn họ đã sớm ngồi vào trong phòng phát sóng trực tiếp, dùng đủ các từ ngữ trào phúng.
[ Chúa ơi, Nguyễn Điềm sống ở nơi này ư? ]
[ Thẩm Xá quả nhiên là bị cô ta ép kết hôn ]
[ Ai cưới phải loại độc phụ này là người đó xui xẻo, nhìn cô ta trưng cái mặt giống như cả thế giới đều thiếu nợ cô ta kìa, hù chết tui rồi]
[ tui muốn nhìn xem con gà rừng này tự thêm đất diễn cho mình kiểu gì.]
[ Đạo diễn của "Biến Tinh Kế" nổi tiếng là thích chỉnh khách mời, mỗi lần đều sẽ thu tiền và di động của bọn họ, để bọn họ tự nghĩ cách để đi đến đích, Nguyễn Điềm chờ chết đi, tôi thậm chí đã nghĩ đến bộ dáng Nguyễn Điềm gào khóc biết vậy đã chẳng tham gia.]
Những bình luận này, Nguyễn Điềm tất nhiên là không nhìn thấy.
Chờ dến khi cô một tay xách lên vali hành lý cùng với túi đựng camera, những bình luận trên phát sóng trực tiếp giống như đông lại, rồi hung hăng nổ tung như pháo hoa.
[ *m]
[ Tui không nhìn lầm đó chứ? Là Nguyễn Điềm? Đây thực sự là Nguyễn Điềm đúng không? Cô ta mạnh tới vậy ư? ]
[ Cô ta là quái vật mạnh mẽ sao? Tui thực sự sock.]
[ Ôi má ơi cứu con, Nguyễn Điềm thật trâu bò, dọa chết con rồi.]
[ Cô ta tốt nhất là tránh xa Cảnh gia một chút, tui sợ Cảnh gia bị cô ta đánh chớt!!!]
[ Nếu cô ta dám làm Cảnh gia bị thương, tui liền liều mạng với cô ta.]
[ Người phụ nữ này đáng sợ quá đi.]
Sau khi lên xe, đạo diễn hai mắt nhìn bình luận, tâm tình phức tạp.
Ngay sau đó, liền đem phát sóng trực tiếp tắt đi.
Chẳng qua, ông vẫn cho rằng chuyện này là ngoài ý muốn mà thôi, từ lúc bắt đầu phát sóng tới nay, chưa có một hách mời nào mà không khóc lóc từ "Biến Tinh Kế" trở về.
Suốt 4 giờ đi xe, Nguyễn Điềm ngủ cả một đường.
Nơi tổ tiết mục chọn chính là thành phố nhỏ ở Tây Bắc xa xôi, rất nghèo, thời tiết còn vừa lạnh vừa khô.
Xe vào tới thành phố, đạo diễn liền gọi Nguyễn Điềm dậy.
"Cô Nguyễn, chúng ta hiện tại đã tới trung tâm thành phố, đích đến cuối cùng là thôn Hiếu Bắc, cách nơi này hơn 30 km, cô tự mình nghĩ cách đi đến đó đi."
Nguyễn Điềm nói: "Tôi không có tiền."
Đạo diễn vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Cho nên cô phải tự mình nghĩ cách."
Nguyễn Điềm nhìn đạo diễn giống như đang nhìn kẻ ngốc, cuối cùng cũng có thể lí giải vì sao khách mời của "Biến Tinh Kế" không kém, mà ratings lại thấp tới vậy.
Bụng Nguyễn Điềm kêu lên hai tiếng, cô không ăn cơm sáng cũng không ăn cơm trưa, đã sớm đói bụng.
Xem bộ dạng như muốn lột da cô của đạo diễn, liền biết sẽ không chịu cho cô tiền.
"Cô Nguyễn đói bụng rồi? Muốn chúng tôi cho cô tiền cũng không phải là không được, chỉ là phiền toái cô Nguyễn viết cái giấy nợ, đến lúc đó trả chúng tôi gấp 10 lần tiền cơm liền có thể." Tổ tiết mục đều dùng cách như vậy để hố khách mời mùa trước.
Nguyễn Điềm trầm mặc rồi sau đó nói: "Đừng có nằm mơ hố được tiền của tôi."
Cô tuyệt đối không thể cho không bọn họ tiền.
Đạo diễn bị lời cô nói làm cho mộng bức.
Sau khi Nguyễn Điềm xuống xe, đứng tại chỗ tự hỏi trong chốc lát, sau đó quyết định làm theo nghề cũ, đi nhặt rác.
Đạo diễn vừa nhìn thấy cô đi tới thùng rác, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, ông đem người ta ép đến điên luôn rồi.
Một cô gái tốt đẹp như vậy sao lại điên rồi!?
Nguyễn Điềm không biết từ nơi nào lôi ra một cái kìm, cô dựa vào thùng rác, cũng không chê bẩn, mất hơn nửa ngày lôi từ bên trong ra mấy cái chai nhựa, sau đó cô liền mặt dày mày dạn canh ở bên cạnh thùng rác, chờ có người lại đây liền chai mặt xin cái chai trong tay họ.
Không bao lâu, Nguyễn Điềm liền có mười mấy cái chai, cô dùng số chai đó đổi lấy ít tiền, mua tạm cái màn thầu, ăn no bụng rồi.
Anh trai camera nhìn cô nàng đang ăn với vẻ mặt thỏa mãn, đi đến bên cạnh đạo diễn, gãi gãi đầu, "Đạo diễn, Nguyễn Điềm hình như cùng với những khách mời khác không quá giống nhau ha, kia, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Này hình như là tổ tiết mục một đường ăn mệt a?
Đạo diễn ngứa răng, "Tôi cũng không tin, cô ta có thể dựa vào hai chân đi đến thôn Hiếu Bắc!"
Sau khi Nguyễn Điềm ăn xong màn thầu, bắt đầu cân nhắc làm sao đi đến thôn Hiếu Bắc.
Cô theo thói quen định ngồi xổm ở góc tường phát ngốc, đột nhiên, một trận âm thanh kêu khóc từ xa truyền vào tai cô.
Thì ra là khách mời cùng kỳ với cô cũng đã tới rồi.
Nguyễn Điềm ngước mắt nhìn về hướng phía bên kia, vẫn là người quen.
Lưu lượng tiểu sinh mới nổi Tần Ngạn, em trai út của Tần gia, tiểu tổ tông hàng thật giá thật, anh trai của cậu ta là Tần Ngộ cùng với Thẩm Xá đã lớn lên bên nhau mười mấy năm, Tần gia Thẩm gia cũng đều là hào môn vọng tộc nổi tiếng khắp Đế đô.
"Tôi sắp chết đói rồi, tôi cũng không cần tự đi đến thôn Hiếu Bắc, tôi là tới quay tiết mục, không phải tới chịu tội."
Tần Ngạn nói tới mức miệng đều đau, cũng không ai cho cậu tiền, mời cậu lên xe.
Đạo diễn đưa Nguyễn Điềm tới trước mặt cậu ta, "Đây chính là Tần Ngạn."
"Còn đây là Nguyễn Điềm, hai người có thể hợp tác vơi nhau nghĩ xem làm sao có thể đi tới đích đến."
Tần Ngạn thấy gương mặt Nguyễn Điềm vào lúc này, da đầu tê dại.
Quan hệ giữa cậu và anh trai rất tốt, ít nhiều cũng nghe nói qua chuyện giữa Thẩm Xá và Nguyễn Điềm, đối với kẻ chẳng biết xấu hổ đi hạ thuốc để bò lên giường người khác như Nguyễn Điềm cậu ác cảm mười phần.
Cậu banh mặt, không nói một lời, không cho Nguyễn Điềm chút mặt mũi nào.
Nguyễn Điềm cũng lười phản ứng với cái tính tình đại thiếu gia của cậu ta.
Cô không nói lời nào, ngược lại Tần Ngạn liền phải mò qua làm cô không thoải mái.
"Cô quả thật là vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn, loại tiết mục này cũng tham gia." Tần Ngạn nhìn nhìn cô, nói tiếp: "Đều là một cha sinh mẹ đẻ, như thế nào chị Tiểu Kiều thiện lương đơn thuần như vậy, không giống như cô."
"Anh Thẩm Xá sẽ không thích cô, cô có so như thế nào cũng đều kém với chị Tiểu Kiều, dù có theo đuổi không bỏ cũng vô dụng, có biết không? Cho nên đừng uổng phí nhiều tâm cơ như vậy, làm một người lương thiện không tốt sao?"
Nguyễn Điềm xoa xoa giữa chân mày, quát một hơi: "Cậu câm miệng cho tôi, ồn muốn chết."
Đây là lần đầu tiên trong đời Tần Ngạn bị người khác quát, đáng sợ chính là hắn nhìn gương mặt trắng bệch thờ ơ của Nguyễn Điềm, thế nhưng cũng không có tức giận như vậy.
"Cô quát tôi cũng vô dụng, ở trong lòng anh Thẩm Xá cô chính là kém xa chị Tiểu Kiều."
Chu Tiểu Kiều quả nhiên là Mary Sue củ thế giới này, ai cũng đều bênh vực cô ta, ai cũng sẽ thích cô ta.
Mười mấy năm trước Nguyễn Điềm thường xuyên nghĩ cuộc sống của mình thật thất bại, không được ai thích cũng không có ai thổ lộ tình cảm.
Hiện tại đã biết rõ, tất cả những điều này đều là bởi vì cô không phải nữ chính.
Mịa nó, càng nghĩ càng tức.
Cô muốn cái gì đều phải tự mình đi tranh thủ, không có bàn tay vàng giúp cô dễ dàng đoạt được.
Khi cô đang trầm mặc, người theo dõi của Tần Ngạn đột nhiên đi tới chỗ bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Anh Tần, hôm nay buổi sáng anh rút thăm, được một cái máy kéo, nếu anh không muốn đi bộ, vậy chúng ta lấy máy kéo đi qua đi."
Tần Ngạn cười lạnh, "Máy kéo là cái quỷ gì? Các người định nhục nhã tôi?"
Nhìn mặt cậu giống biết lái máy kéo sao?
"Nếu anh không biết lái thì chỉ có thể nghĩ cách khác."
Nguyễn Điềm một bên trầm mặt không nói đột nhiên đưa tay lên, nói: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Do dự một lúc lâu sau, Trần pd mờ mịt đem chìa khóa máy kéo đưa cho cô.
Năm phút sau, Nguyễn Điềm quen thuộc khởi động máy kéo, ầm ầm chạy trên đường lớn.
Tần Ngạn nhìn khói xe đen xì, cùng bóng dáng tiêu sái của cô, có vài phần sửng sốt.
Đạo diễn, camera cùng những người liên quan vẫn đang đứng chờ thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đây, ngây ngốc nhìn cô.
Không lâu sau, Tần Ngạn nổi giận, " Nguyễn Điềm m* cô!!! Tôi còn ở đây này!!! Cô khốn nạn cướp máy kéo của ông đây đấy!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT