Việt Ca mặt đầy chấm hỏi, hoài nghi bản thân mình bị ảo giác.
Theo đuổi lại vợ? Em trai à mau tỉnh lại đi, em với anh cùng là một giuộc, đều là FA, ở đâu ra vợ?
Mà khoan đã, Việt Sạn khựng lại.... Không phải em trai đang nói đến tiểu hoàng tử chứ?
"Em làm gì tiểu hoàng tử sao?" Việt Ca khiếp sợ hỏi.
Việt Sạn: "......"
"Không có gì." Giọng hắn bỗng dưng hạ nhẹ, sau đó khẽ ho một cái rồi nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ... Bỗng nhiên thấy suy đoán hôm qua của anh có vài phần đạo lí."
Khi nói lời này quả thật Việt Sạn cảm thấy chột dạ vô cùng.
Sao không chột dạ cho được? Hắn hiện tại thích người ta rồi, như vậy...
Việt Sạn khó có được mà xuất hiện tia quẫn bách, giơ tay vuốt mặt vô thức chạm trúng vết cào, không khỏi 'aishhh' một tiếng.
Tiểu hoàng tử sau khi biết thành nhân ngư, móng vuốt quả thật vô cùng lợi hại.
Việt Sạn cảm thấy may mắn vô cùng vì Việt Ca không video call.
Việt Ca nghe thấy thanh âm, theo bản năng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, đá đến chân." Việt Sạn nhanh chóng tìm lí do, giọng điệu làm bộ không có chuyện gì.
Việt Ca không nghĩ nhiều, tiếp theo lời em trai rồi nói: "Cái này cũng chỉ là suy đoán của em, hay là biết rõ người ta trọng sinh? Đừng nói anh em tin thật nha? Ha ha, tuy rằng tình huống của tiểu hoàng tử có chút kì quái, nhưng cái chuyện trọng sinh gì đó, quả thật huyền huyễn, hôm qua anh chỉ tùy ý nói..."
Việt Sạn: "Ừm, em cũng chỉ tùy tiện ngẫm lại."
Việt Ca: "......" Vậy em còn nói cái theo đuổi lại vợ làm gì? Đùa nhau sao?
Việt Sạn đương nhiên không thể lộ ra tình huống của tiểu hoàng tử, trước đó hắn nghi tiểu hoàng tử có chứng ảo tưởng, nên mới có thể gọi Việt Ca nhờ cố vấn. Hiện tại, hắn xác nhận cái chứng ảo tưởng của tiểu hoàng tử là thật, nên không thể lộ ra.
Việt Ca dựa theo lời em trai mà chọc ghẹo: "Bất quá, nếu tiểu hoàng tử trọng sinh thật, vậy nhờ em hỏi ngài ấy một chuyện giùm anh, chính là vợ của anh dạo gần đây thế nào, ăn ngon ngủ yên không..."
Việt Sạn: "?" Không phải khi nãy vừa nói dứt mỏ bản thân không có vợ sao?
Việt Ca: "...... Nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, tên họ là gì, tụi anh khi nào mới gặp..."
Việt Sạn: "...... Hết hy vọng đi, anh không bao giờ có vợ được." Đúng là thiểu năng trí tuệ.
Việt Sạn mặt vô biểu tình muốn quẳng điện thoại, đồng thời thầm thề trong lòng, nếu lần sau hắn còn gọi nhờ Việt Ca tư vấn, hắn đem tên mình viết ngược lại liền.
Đoán được em trai bên kia muốn quăng điện thoại, Việt Ca cũng nhanh chóng nghiêm túc nói; "Nhưng mà nói thật, em cũng đừng nghĩ những chuyện đó không có. Cái tình huống theo đuổi lại vợ, à cái đó em nói... Cái gì mà cầm tù, cưỡng bức, tra tấn này nọ tiểu hoàng tử, nếu thật bị vậy mà có thể theo đuổi thành công, thì cái người được theo đuổi nên đi khám bác sĩ tâm lí. Đó chính là triệu chứng Stockolm nha."
Trong phòng tắm, không biết từ khi nào Eno đã tỉnh lại, vô tình nghe được vài câu, quả thật vảy cá cũng dựng ngược.
Cậu còn chưa kịp định thần chuyện bản thân bị phát hiện đuôi cá rồi cùng Việt Sạn 'bang bang'. Thì giờ phải nhận được một chuyện còn đáng sợ hơn.
Việt Sạn cư nhiên biết mấy cái kiểu cầm tù play, rồi còn muốn theo đuổi lại vợ?
Đây là tình huống gì? Không lẽ Việt Sạn cũng xuyên thư?
Eno thực khiếp sợ, cậu cứ ngỡ bản thân vừa thức tỉnh, trăm triệu cũng không nghĩ tới Việt Sạn cư nhiên cũng......
Không đúng không đúng, nếu Việt Sạn cùng cậu giống nhau, vậy thì như cốt truyện đã nói, nhất định hắn sẽ ghét 'cậu' người sẽ lợi dụng câu dẫn, rồi xài xong thì vứt này.
Hơn nữ đối phương nhất định sẽ giống cậu, chính là không muốn cái chuyện giống trong sách phát sinh, tuyệt đối không có chuyện gọi là 'theo đuổi lại vợ'.
Nhưng, trong sách thì 'Việt Sạn' nhất định sẽ làm vậy!
Eno bỗng nhiên nhớ lại, trong cốt truyện chính là 'Việt Sạn' trước tiên yêu 'cậu', sau đó mới hận, rồi mới cầm tù, rồi yêu hận đan xen, sau khi cầm tù một khoảng thời gian, thấy 'cậu' tử khí trầm trầm, lại bắt đầu hối hận,muốn làm lại từ đầu......
Cái này hình như chính là 'theo đuổi lại vợ' nha? Không lẽ, Việt Sạn trọng sinh?
Răng rắc!
Giống như có tia sét đánh ngang qua trí não, Eno sợ run người.
Khó trách, hiện tại Việt Sạn lại đối tốt với cậu như thế, còn tích cực giúp cậu tiễn Hỗ Dật Trần, rồi còn cứu Tạ Thanh Nhiên, nhưng lại không muốn cậu tiếp xúc quá gần với Tạ Thanh Nhiên, rồi khi nghe cậu giải thích thân phận của Chương Vực, lại ngăn cản không cho cậu tiếp xúc...
Nguyên lai, Việt Sạn đã sớm biết hết thảy, mà vẫn bên cạnh phối hợp diễn? Không xong, nhất định là khoảng thời gian cậu vừa đến căn cứ, Việt Sạn cũng vừa trọng sinh trở lại.
Không chỉ có như thế, Việt Sạn khẳng định còn biết cốt truyện, nói không chừng hắn cũng đang nghi ngờ cậu trọng sinh.
Quả thật cậu không nghĩ tới, cứ ngỡ bản thân là kẻ tay cầm kịch bản, dửng dưng quan sát mọi thứ, nhưng nào ngờ Việt Sạn lại biết còn nhiều hơn cậu.
Nhưng cũng không liên quan, Việt Sạn biết cốt truyện, nhưng hắn vẫn chưa nhận ra cậu cũng là người biết cốt truyện này...
A không được!
Eno vội lắc lắc đầu, cảm giác bản thân như đang rơi vào mê trận.
Cậu đếm đếm ngón tay mà lẩm bẩm: Hiện tại cậu vẫn là người biết nhiều hơn Việt Sạn một chút, Việt Sạn hiện tại còn đang cân nhắc cái việc 'theo đuổi lại vợ' cơ mà.
Bên ngoài Việt Sạn cũng kết thúc cuộc gọi, sau đó hướng về phía phòng tắm bên này mà đi.
Eno cả kinh, theo bản năng nhắm lại mắt, giả vờ ngủ, tự huyễn hoặc chính mình ——
【 tôi ngủ rồi, tôi ngủ rồi, hắn không phát hiện ra......】
Cậu vẫn chưa biết đối mặt với Việt Sạn như thế nào đâu, mới đây cả hai còn...
Nghĩ đến mấy hình ảnh đó, mặt Eno không khỏi từ từ ửng đỏ. Vây cá nửa trong suốt màu lam nhạt cũng từ từ đậm màu.
Việt Sạn vừa bước vào phòng tắm cùng lúc nghe tiếng lòng của Eno, nguyên bản hắn còn thấp thỏm thì không khỏi thở phào.
Ít nhất. Cũng có một cái tín hiệu, tiểu hoàng tử cũng không phải sợ hãi hắn.
Thấy nước trong bồn còn nhẹ đong đưa, tâm tình Việt Sạn không khỏi tốt môi cũng nhếch lên cong cong, hắn cũng không chọc thủng tâm tư của cậu,
Nhưng nhìn những dấu vết trên người Eno, hắn lại không khỏi đau lòng cùng ảo não, cúi người nhẹ gọi: "Điện hạ?"
Lông mi Eno khẽ rung, nhưng không dám mở mắt, vẫn một bộ dáng giả bộ ngủ.
Việt Sạn cũng không gọi nữa, trực tiếp cúi người bỗng Eno tu ừ bồn tắm lên, hướng phòng ngủ mà đi.
Eno chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xấu hổ như vậy sau lần bị té ngã ở bồn tắm trước đó. Nhưng lần này, cậu còn mắc cỡ hơn trăm ngàn lần, tuy nhắm mắt giả ngủ nhưng trong lòng đã không ngừ hò hét ——
【Việt Sạn khốn nạn, dù gì anh cũng phải trùm cho tôi cái khăn tắm chứ, cả người trần trụi rồi nè! Cố ý, nhất định là anh cố ý......】
Việt Sạn: "......"
Hai tai Việt Sạn hiện lên màu đỏ khả nghi, quả thật hắn không phải cố ý.
Ba bước thành hai, Việt Sạn nhanh chóng để Eno lên giường rồi kéo chăn đắp lại cho cậu.
Đứng dậy nhắm mắt nhẹ thư một hơi, xua tan trong lòng tạp niệm sau, Việt Sạn mới tìm ra thuốc, bình tĩnh mà giúp tiểu hoàng tử bôi.
Cái này quả thật chỉ là bôi thuốc, nhưng không khí lại có chút không đúng.
Ngay từ đầu, Eno còn cảm nhận được thuốc mỡ trên da, lạnh lạnh dính dính. Nhưng rất nhanh, cậu liền cảm thấy không thích hợp, cậu cảm giác như ngón tay Việt Sạn di chuyển đến đây thì nơi đó liền tê rần như có điện chạy qua.
Không chỉ như thế, cậu còn cảm nhận được có một nguồn nhiệt quen thuộc.
Eno nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng nhịn không được liền mở mắt ra, có chút ngập ngừng nói: "Anh làm gì đó?"
Động tác Việt Sạn khựng lại, ngẩng đầu nói: "Đang xoa để tiêu sưng..."
Lời còn chưa dứt, hắn nhanh chóng phát hiện sắc mặt tiểu hoàng tử có chút không thích hợp. Ngay sau đó, hắn liền ngửi được mùi hương ngọt ngào quen thuộc, so với trước còn nồng hơn.
Việt Sạn ngơ ra một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu chuyện gì.
Eno phản ứng so với hắn còn nghiêm trọng hơn, trong lòng liền nghĩ ——
【 nhất định là thuốc có vấn đề, Việt Sạn chính là cố ý, huhu, chó Việt Sạn chính là luôn muốn hại mình mà......】
Việt Sạn: "......"
Việt Sạn lấy thuốc mỡ tự xoa vào tay mình, ngoại trừ lành lạnh, thì không có cảm giác gì, hắn lại hít sâu một hơi...
"Điện hạ," Việt Sạn miễn cưỡng duy trì lý trí, hỏi: "Cậu có ngửi được cái mùi... Ừm, mùi ngọt ngào không?"
Eno hiện tại còn nghĩ được gì nữa, cậu nức nở mà chống tay ngồi dậy, nghiêng ngả mà muốn đứng lên.
Việt Sạn tay chân nhanh nhẹn, vội vàng bước đến mà đỡ cậu.
Eno ngã vào lồng ngực Việt Sạn,hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở tương giao.
Sau đó, Eno biến trở lại thành người, mọi chuyện sau đó chính là mất khống chế.
Ngày hôm sau, Quốc Tân Quán, Chương Vực thức dậy rất sớm, y liền đi đổi nước cho bể cá.
Bạch tuộc nhỏ ghé vào cạnh bể cá, run bần bật.
"Mới, mới một ngày thôi, ngài đừng nóng." Nó lên tiếng an ủi.
"Hửm?" Chương Vực khẽ cười, bình tĩnh nói: "Tôi sao phải nóng?"
Bạch tuộc nhỏ: "..." Không ạ! Ngài hiện tại đâu có nóng, ngài muốn xẹt lửa luôn rồi kìa. Chưa đầy nửa tiếng đã thay nước bể cá 8 lần, cá cũng muốn ngỏm tỏi với ngài.
"Cũng chỉ mới có một ngày thôi, hừ." Chương Vực lầm bầm lầu bầu, "Người bình thường ai mà chả làm được?"
Nhưng... lụ má nó, vẫn tức nha! Tiểu vương tử rõ ràng là một đôi với y!
Tất cả cũng lão rùa quốc sư kia, một hai muốn cùng gia tộc Mayne hợp tác, mẹ nó được việc thì ít, báo thì nhiều. Không được, một đấm cũng không hết tức, phải kêu thủ hạ đi trùm bao bố thêm vài chập.
Bạch tuộc nhỏ: "..." ở cạnh Quốc tướng quả thật nguy hiểm. Nó chỉ muốn trở về Hải quốc.
Eno thì hoàn toàn không biết gì, ngủ ngon một giấc đến tận trưa ngày hôm sau.
Tỉnh dậy, Việt Sạn không có bên cạnh, cậu ngơ ngác một chút, chớp chớp mắt. Sau đó ký ức như thác lũ tràn về, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhanh chóng đỏ hồng một cách bất ngờ.
Chuyện ngày hôm qua là sao? Sao cậu lại không khống chế được bản thân? Lần đầu còn có thể giải thích được, nhưng lần thứ hai... không lẽ trong thuốc mỡ có vấn đề?
Sau khi lý trí trở về, chỉ số thông mình cũng theo đó mà update. Eno cảm thấy có chút không đúng, không lẽ hôm qua Việt Sạn cũng bị thuốc mỡ ảnh hưởng... Khụ khụ, nhất định không phải mà.
Nên... sao hắn lại cùng cậu...?
Càng nghĩ cậu càng muốn phát điên, lấy chăn mà trùm cả người lăn lộn trên giường một chút, liền nhận ra dưới lưng có gì đó cộm cộm.
Xốc chăn lên thấy, bên dưới đều là trân châu.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, quả thật Eno chịu không nổi, cảm giác lúc đó như sắp chết, vì thế nước mắt như trân châu mà rơi... Không, không phải như, mà chính là trân châu.
Cậu lúc đó còn muốn bỏ chạy giống nhưu trong sách, nhưng liền bị Việt Sạn túm về.
Biến trở lại thành nhân ngư, đuôi cậu đau quá mà...
Quả thật tức hộc máu!
Tại sao làm một chập cậu đã nhũn ra như bún, còn Việt Sạn vẫn cứng như đá thế? Không lẽ ăn cơm hơn 9 năm thể lực liền khác nhau sao?
Mà cũng không đúng, cái này đâu phải trọng điểm, trọng điểm bây giờ chính là Việt Sạn không khác gì trong tiểu thuyết, hắn chính là cầm thú, là cái động cơ dập mãi không biết mệt.
Việt Sạn cầm hộp đồ ăn về, mở cửa phòng liền thấy khuôn mặt đỏ như cà chua chín của Eno, bộ dạng phẫn nộ đấm thùm thụp vào gối đầu.
Nhớ lại lúc tiểu hoàng tử hóa thành nhân ngư, lần da trở nên mềm mại, đặc biệt giữa kẽ tay còn có một cái màng mỏng trong suốt, hiện tại hành động như vậy rất dễ bị thương, Việt Sạn hoảng hồn nhanh chóng buông hộp đồ ăn, nhanh chóng bước tới ngăn lại.
"Điện hạ." Hắn nắm lấy tay tiểu hoàng tử, cảm nhận làn da mềm mại liền thả nhẹ, như nâng một vật quý giá: "Điện hạ có mệt không? Ăn một chút cháo nha."
Eno chính là đang xả giận, bỗng nhiên tay bị giữ, không khỏi ngơ ngác. Nhưng sau đó nghe giọng Việt Sạn hỏi "Mệt không', khuôn mặt liền bùm một cái đỏ bừng bốc khói như ấm nước đang sôi.
Đêm qua, Việt Sạn chính là hì hụi cày cấy trên người cậu, còn liên tục hỏi câu như vậy. Mẹ nó tại sức cậu không bằng hắn, nếu không...
Nghĩ đên chuyện vậy, cậu cắn răng mà nói: "Ăn!"
Ăn no mới có sức, sau đó áp... Phi, không phải áp mà là trùm bao bố dố cho hắn một trận nhớ đời.
Vì đuôi cá không biến mất, nên cậu hành động không được thuận tiện, Việt Sạn cũng biết toàn bộ nên Eno cũng chả có ý định che giấu, rửa mặt liền lăn lại lên giường, tính ở trên giường dùng bữa.
Dù sao giường cũng được Việt Sạn dọn dẹp sạch sẽ, với lại ăn có rơi bẩn cũng đâu phải giường cậu đâu mà lo.
Việt Sạn nhanh chóng đem hộp đồ ăn mở ra, bên trong chính là cháo táo đỏ.
Eno cầm muốn nhỏ, nhìn cháo một cái liền thất vọng hỏi: "Sao không có cá?"
Việt Sạn khựng một chút, nhẹ giọng an ủi: "Ăn cháo trước lót dạ. Buổi chiều liền mua cá cho em."
Từ hôm qua đến giờ, bọn họ cũng chưa ăn gì, đêm qua chỉ uống chút dịch dinh dưỡng.
Cha mẹ Việt Sạn đều là người Hoa, đặc biệt là mẹ hắn vô cùng thích thức ăn dưỡng sinh. Việt Sạn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng biết một chút, ví dụ như bao tử trống không thì phải lót chút cháo nhẹ, mà cháo táo đỏ... bổ máu.
Khụ.. ngoại trừ táo đỏ, hắn còn nói đầu bếp hầm một con gà mái...
Eno thì hoàn toàn không hiểu, nghe xong liền ngoan ngoãn cầm muỗng ăn cháo. Bởi vì giữa các khe tay có màng, nên khi ăn cậu chỉ có thể cầm muỗng bẳng năm ngón như một đứa con nít, vụng về mà múc cháo ăn.
Việt Sạn nhìn một lúc, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được liền nói: "Điện hạ, hay để tôi đút em ăn?"
Eno sửng sốt, còn chưa kịp load!
Sao Việt Sạn lại tốt với cậu thế này? Giờ còn muốn đút cậu ăn, sến quá rồi...
Nhưng Eno nhanh chóng nghĩ tới——
【 Việt Sạn muốn theo đuổi lại vợ! 】
Việt Sạn: "......" Tiểu hoàng tử làm sao mà biết được?
Eno nghiêng đầu nhìn móng vuốt, lại nhìn cái muỗng, sau đó đưa qua cho Việt Sạn, ý tứ vô cùng rõ ràng.
【 muốn theo đuổi liền theo đuổi đi, tôi biết bảy phần còn anh chỉ năm, hừ xem ai hơn ai?】
Việt Sạn: "???"
Lại cái gì nữa đây? Mới có một ngày vậy mà suy nghĩ của tiểu hoàng tử lại đến cái cảnh giới gì vậy?
Eno chả thèm quan tâm Việt Sạn có nghi ngờ hay không? Đưa muỗng cho hắn liền há miệng, cái bộ dạng chờ người đút.
Cậu nâng cằm, lén nhìn Việt Sạn một cái mà nghĩ thầm ——
【 hừ, cho anh thấy cái bộ dạng chảnh chọe của tôi, nhanh chóng sợ hãi rồi chạy đi còn kịp! 】
Mà hoàn toàn không nghĩ tới, trong mắt Việt Sạn bây giờ chính là một tiểu nhân ngư bộ dáng xinh đẹp đáng thương, há miệng chờ đút ăn.
Hắn bất động thanh sắc mà rũ mắt, múc muỗng cháo thổi nguội rồi đút qua.
Muỗng còn chưa đưa đến miệng, tiểu nhân ngư đã chồm tới, a ô một ngụm, ăn hết muỗng cháo.
Việt Sạn thấy Eno ăn xong, còn dùng cái lưỡi nhỏ khẽ liếm muỗng, ánh mắt không khỏi tối tăm vài phần.
Gian nan đút xong chén cháo, Eno liền bắt đầu làm kiêu.
Cậu muốn thăm dò xem Việt Sạn có hay không đang suy nghĩ 'theo đuổi lại vợ', nếu đúng là vậy nhất định Việt Sạn sẽ chiều theo cậu.
Nếu Việt Sạn dung túng cậu, vậy thì lần này trọng sinh Việt Sạn không đáng sợ.
Eno bẩt động thanh sắc mà nhìn bế cá xa hoa trong phòng khách, cố tình gây rối mà nói: "Tôi muốn bơi... trong bể cá của anh."
Việt Sạn: "???"
Hắn nhìn bể cá lại nhìn qua tiểu hoàng tử, biểu cảm có chút không thể nói.
"Tôi hiện tại không biến lại thành người được." Eno mím môi, làm bộ đáng thương nói: "Tôi phải ngâm nước, nhưng mà bồn tắm nhỏ quá, cuộn đuôi lại rất khó chịu, eo tôi đau, tất cả là tại anh...hinh..."
Cậu vốn dĩ đang giả vờ, nhưng vừa nói liền cảm thấy tủi thân. Đặc biệt là khi nghĩ đến cái đuôi tự nhiên không thể biến lại khiến di chuyển vô cùng khó khăn, cậu càng tủi thân vô cùng.
Không lẽ cả đời cậu phải như vậy ư? Có thể hay không bị người khác phát hiện, sau đó bị đưa đến phòng thí nghiệm? Nghe nói người Hải quốc diệt chủng cũng chính là vì nhân loại cùng thú nhân muốn có năng lực cường đại của họ, sau đó trộm bắt nhân ngư đi làm thí nghiệm, dẫn đến Hải quốc bạo loạn chiến tranh...
Trên mạng đều nói đến những thí nghiệm trên nhân ngư, chính là họ rất cường đại. Cậu hiện tại biến thành nhân ngư, ngoại trừ đám mây đen, cái năng lực gì cũng không thức tỉnh, chính là một cái cái nhỏ phế vật mà!!!!
Lỡ như xui rủi bị chộp đi làm thí nghiệm, lúc đó lấy cái gì để lí lẽ đây?
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hã lẫn tủi thân. Nước mắt lại giống... không, là trân châu lộp độp rơi đầy giường.
Khóc đến vậy, Việt Sạn sao còn chưa đồng ý nữa?
Trên thực tế, Việt Sạn chưa đồng ý chính là lo bể cá không sạch sẽ, vì thường ngày bên trong còn không ít cá. Dù mỗi ngày đều xử lý, nhưng đâu loại trừ khả năng... ừm, phân cá.
Nhưng tiểu hoàng tử nói cũng đúng, đâu thể để cậu tủi thân mà cuộn người trong cái bồn tắm bé tí kia.
Vì để tiểu hoàng tử kiêu ngạo được thoải mái, Việt Sạn ngay lập tức đem những con cá bảo bối vớt hết ra bồn tắm, sau đó xả nước cũ, rửa sạch tiêu độc một lần liền xả nước mới vào.
Chờ nước đầy bồn, mới ẵm bé nhân ngư tủi thân thả vào, nhìn cậu vui vẻ bơi qua bơi lại, Việt Sạn thỏa mãn cực kỳ.
Còn những con cá bị vớt ra kia, chút nữa tìm cho tụi nó cái bể khác là được.
Nhưng Eno lại không hài lòng cho lắm, cảm thấy trong cái bể lớn thế này mà có mỗi một con cá là cậu thì sinh thái không được ổn, nên liền ra lệnh cho Việt Sạn đem núi giả, thủy thảo bỏ vào lại, những con cá trong bồn tắm cũng được thả vào.
Việt Sạn ngoan ngoãn nghe lời, đem những thứ Eno nói bỏ vào, đám cá bị vớt ra rồi với vào một phen, thiếu chút nữa đứt bóng.
Hai tay Eno chống ở thành bể, nói: "Cá mè hoa năm con, cá hồi hai con, cá hề mười con, cá nhồng đen thôi bỏ đi, xấu rồi còn không thể ăn..."
Việt Sạn: "......" sao hắn có cảm giác giống như tiểu hoàng tử đang gọi món thế?
Cuối cùng xong xuôi, thì cũng đã chiều.
Việt Sạn đang định đến nhà bếp phân phó đầu bếplafm vài món cá cho tiểu hoàng tử, nhưng hắn vừa đứng dậy, đã ngửi được mùi hương ngọt ngào quen thuộc...
Hô hấp có chút khó khăn, Việt Sạn ngẩng đầu nhìn về phía bể cá, ách giọng hỏi: "Điện hạ, em... nóng hay không?"
- ----Còn tiếp----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT