Camera chụp được người vào văn phòng hắn mặc một chiếc áo khoác thùng thình, đội mũ trùm đầu, đeo cả khẩu trang, suốt quá trình không lộ mặt. Đây không phải nhân viên trong phòng làm việc, tra xét hồi lâu vẫn chưa ra thông tin.
Phó Nhược Ngôn xem đi xem lại video theo dõi kia rất nhiều lần, cảm thấy vóc dáng quen thuộc đến khó hình dung, vậy mà nghĩ mãi không ra.
Tuy nhiên hắn vẫn còn lối khác.
Trong quá trình thẩm tra xử lý hai ngôi sao nhỏ, họ nói ra một chuyện. Về sau Phó Nhược Ngôn đi thăm, đối phương cũng đề cập qua với anh.
"... Em có lỗi lớn với đoàn làm phim và các fan, đặc biệt là anh, anh Phó. Em không nghe lời anh, hay chạy ra ngoài chơi, rượu bị người ta bỏ đồ, nghiện xong còn muốn lừa dối, nghĩ rằng không ai biết đâu, sai lại càng sai." Ngôi sao nhỏ trông tiều tụy đi rất nhiều: "Sau khi vào đây, có người khích em báo cáo anh, báo lên có công sẽ được giảm hình phạt, chờ em ra rồi thì sắp xếp lại công việc cho em, nhưng em không qua được ải lương tâm này nên nói với cảnh sát là có người hãm hại anh, anh thực sự không liên quan đến chuyện đó.
Em rơi vào tình trạng hiện giờ là do bản thân vênh váo quên mình, bị người ta đẩy vào hố một cách dễ dàng, em chịu trừng phạt đúng tội, gieo gió gặt bão. Anh Phó là người tốt, ở ngoài hãy cẩn thận chút, đừng để bị người ta hại tiếp."
Cậu ta miêu tả cho Phó Nhược Ngôn dáng dấp của người nọ. Đối phương hứa hẹn sau khi ra tù sẽ cho cậu ta quay lại giới làm bên hậu trường, vậy thì ắt hẳn cũng là người trong giới.
Có thêm manh mối này, Phó Nhược Ngôn càng rõ ràng hơn. Hắn tìm thêm được chút dấu tích, vậy mà lại tra tới tận nhà mình.
Do đó, hắn nhanh chóng nhớ ra mình thấy người nọ ở đâu.
Đây là người bên cạnh mẹ kế, Phó Nhược Ngôn từng gặp gã ở bữa tiệc gia đình tổ chức rồi. Người nọ trò chuyện với mẹ kế trong góc, hắn nhìn thoáng qua, khi ấy chỉ thấy hơi là lạ chứ chưa nghĩ nhiều.
Phát hiện này khiến Phó Nhược Ngôn không chỉ phẫn nộ mà phần nhiều là khiếp sợ.
Hắn luôn cho rằng trong số các gia đình chắp ghép, mối quan hệ ở nhà họ đã được coi là hòa thuận lắm rồi, những ân oán lộn xộn giới nhà giàu đó tuyệt đối sẽ không xảy ra ở nhà mình.
Mẹ đẻ của Phó Nhược Ngôn đi sớm. Sau khi vợ quá cố mất một năm, Phó Tông Lâm quen mẹ kế Trần Linh Nguyệt khi đi công tác, ba năm sau thì kết hôn.
Gia đình chắp ghép này không liên quan đến ngoại tình mà khá là hợp tình hợp lý. Lúc ấy Phó Nhược Ngôn từng náo loạn tỏ thái độ chút nhưng chưa làm ra chuyện gì quá đáng.
Trái lại Trần Linh Nguyệt là một người có tính tình rất hiền hòa, ít nhất ngoài mặt là như thế, luôn đối xử rất tốt với hắn, chưa từng nổi nóng bao giờ. Về sau em trai ra đời rất đáng yêu và thông minh, cũng rất tôn trọng hắn nên Phó Nhược Ngôn đã từ từ tiếp nhận.
Lên cấp ba, hắn đã lễ phép gọi mẹ kế là dì Trần, xem như chấp nhận bà ta.
Hắn hoàn toàn không ngờ, dưới lớp vỏ bọc, mẹ kế lại là người độc ác như vậy.
Từ đầu Phó Nhược Ngôn đã không nhúng tay vào việc kinh doanh của Phó Thị, thay vào đó tự mình mở phòng làm việc, hơn nữa chỉ số hiếm người mới biết hoàn cảnh của hắn, rất nhiều đối tác cũng không thể biết. Phó Nhược Ngôn nghĩ mãi không ra, tại sao bà ta lại phải làm vậy?
Muốn quét dọn chướng ngại vật là hắn để nhường đường cho em trai sao?
Dĩ nhiên Trần Linh Nguyệt không nhận, chết cũng không nhận.
Chỉ với những phán đoán, ký ức và chứng cứ mơ hồ này của hắn thì không thể phán tội Trần Linh Nguyệt. Người nhét đồ vào bàn làm việc của hắn và lén truyền tin cho ngôi sao nhỏ kia bị bắt nhưng lại khăng khăng là thù riêng, không liên quan tới ai khác.
Chẳng qua Phó Nhược Ngôn không tin.
Hắn tới tìm cha, nói ra chuyện mình tra được.
Việc trong nhà có một người như vậy, sử dụng thủ đoạn phá giới hạn như vậy khiến hắn cảm thấy rất khủng khiếp. Hắn sống chung với người này trong một căn nhà, càng cảm thấy không thể chịu thêm một phút một giây nào nữa.
Khoảnh khắc bị hắn kéo đến trước mặt Phó Tông Lâm, Trần Linh Nguyệt hoảng loạn thật nhưng nhất quyết không nhận liên quan tới mình, nói là do Phó Nhược Ngôn nghi ngờ vô căn cứ.
Lúc bà ta khóc lóc đầy yếu đuối trông có vẻ rất dễ lừa gạt người khác.
Khi hắn kể những chuyện khó tưởng tượng nổi này, vẻ mặt Phó Tông Lâm bình tĩnh đến lạ thường.
"Buông dì Trần của con ra đi, con cũng bình tĩnh lại chút." Ông ta nói: "Những việc này khó chứng minh được gì. Nhìn chung không xảy ra việc gì đã tốt lắm rồi, đừng nên trách tội lên người khác."
Phó Nhược Ngôn còn chưa kịp tranh luận vài câu vì bản thân, câu kế tiếp của Phó Tông Lâm đã khiến hắn thực sự khó mà tin nổi.
"Huống hồ xem đến giờ thì đây cũng không phải chuyện gì xấu."
Chẳng mấy chốc, Phó Nhược Ngôn đã hiểu vì sao ông ta nói vậy.
Diễn viên đóng vai nam phụ bị bắt vào tù, bộ phim cậu ta diễn bị ảnh hưởng lớn, muốn chiếu thì phải sửa rất nhiều, do đó bỏ lỡ thời kỳ vàng ban đầu. Điện ảnh Phó Thị hưởng lợi lây, độc chiếm khoảng thời gian vàng đó, đạt doanh số phòng vé cao nhất năm ấy. Danh tiếng của nam nữ chính vang dội, cả hai đều là nghệ sĩ Phó Thị ký hợp đồng.
Phó Thị trở thành bên được lợi duy nhất trong vụ việc này.
Vì vậy việc phòng làm việc nhỏ kia của Phó Nhược Ngôn bị đóng cửa chẳng tính là gì. Hai người trẻ hắn vất vả lắm mới bồi dưỡng được bị người xấu dụ dỗ, hủy hoại toàn bộ cuộc đời, thậm chí chính Phó Nhược Ngôn cũng suýt bị cuốn vào. Vậy mà trước mặt ông ta đều chẳng tính là gì cả.
"Không phải chưa có vấn đề gì xảy ra sao? Cha đã trao đổi với cánh truyền thông rồi, bọn họ sẽ không nói bừa, con cứ yên tâm, đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi mấy hôm là ổn rồi." Thấy cảm xúc của hắn khác thường, Phó Tông Lâm còn an ủi vài câu: "Lúc đó cha cũng lo cho con lắm, nhưng Nhược Ngôn à, con phải biết rằng chuyện chỉ cần xem kết quả, thực ra quá trình không quan trọng đâu. Lần này bồi thường thì bồi thường, cha cho con thêm tiền, con lập một phòng làm việc khác là được rồi."
Quả thực trong vụ việc này, cánh truyền thông và công chúng chủ yếu tập trung vào hai ngôi sao, phòng làm việc của ông chủ Phó Nhược Ngôn này chưa từng hoạt động dưới danh nghĩa Phó Thị. Chưa nói đến ngoài kia nhiều bên truyền thông đưa tin, đến vô số người trong giới cũng không biết thì ra việc này còn liên quan đến cậu con trai nhà họ Phó.
Ông ta vỗ vỗ vai Phó Nhược Ngôn như cha hiền con thảo trước kia, nói với hắn rằng "Tái Ông mất ngựa, biết đâu họa phúc", đồng thời im bặt về chuyện Trần Linh Nguyệt.
Nghe được những lời này, Phó Nhược Ngôn nhanh chóng hiểu ra rằng Phó Tông Lâm thực sự sẽ không cắt đứt với Trần Linh Nguyệt vì chuyện này.
Không phải vì Phó Tông Lâm tin tưởng hay yêu bà ta đến nhường nào. Mặc dù Trần Linh Nguyệt không nổi tiếng và xinh đẹp mấy nhưng cha bà ta là hội trưởng hiệp hội đạo diễn, giám khảo cố định của các liên hoan phim lớn trong nước và thậm chí ở nước ngoài, là một nhân vật tai to mặt lớn có uy tín và danh dự trong giới.
Khi ấy Phó Tông Lâm cưới bà ta cũng vì việc này, Phó Thị vẫn cần cha vợ trợ giúp rất nhiều chuyện.
Phó Tông Lâm cũng không dừng lại tại đó. Mấy thứ Phó Nhược Ngôn tra ra được tuy không thể coi là chứng cứ đứng đắn nhưng ông ta đã nắm chúng trong tay khiến Trần Linh Nguyệt không dám tiếp tục quậy nữa, nghe ông ta răm rắp. Cha vợ ông ta biết chút ít nên cũng có phần hổ thẹn với ông ta, tự động giúp đỡ kha khá chuyện.
Phó Nhược Ngôn không ngu, hắn nhanh chóng hiểu được chuỗi lợi ích ẩn giấu đằng sau nó, nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận.
Người cha hắn luôn tôn kính đã lợi dụng nỗi đau và thất bại của hắn.
"... Hồi nhỏ tôi đã từng rất ngưỡng mộ cha tôi. Ông ấy thông minh, quyết đoán, phát triển một công ty giải trí nhỏ trở thành như hiện giờ. Ai ai cũng khen ông ấy, ông ấy còn dạy tôi rất nhiều kiến thức kinh doanh quản lý." Phó Nhược Ngôn kể những điều này với Khương Tiêu, lúc nhắc lại, hắn vẫn khó mà tin được: "... không phải con người làm việc gì cũng nên có giới hạn sao?"
Hồi nhỏ Phó Nhược Ngôn được mẹ chăm sóc. Mẹ hắn là ngôi sao điện ảnh thời đại cũ, bà cho Phó Nhược Ngôn xem những bộ phim mình diễn. Thời còn là nhi đồng, Phó Nhược Ngôn xem không hiểu hết, song những bộ phim đã nói với hắn rằng thiện hay ác cũng đều có nhân quả, con người phải mang trong mình trái tim thiện lương thì kết cục mới tốt đẹp.
Mẹ phác họa dáng hình chuyện cũ cho hắn, khi phát hiện sức khỏe mình không ổn, bà đã chuẩn bị cho hắn mọi thứ để sử dụng đến rất nhiều năm về sau. Phó Nhược Ngôn trưởng thành dưới sự ảnh hưởng của bà, ký ức về bà luôn khắc sâu, mẹ trong hồi ức cũng rất sống động. Vậy nên khi mối quan hệ giữa hắn và Trần Linh Nguyệt tốt nhất, hắn vẫn chỉ gọi bà ta là dì Trần.
Hắn biết chuyện cũ năm xưa cha mẹ gặp và yêu nhau, nhớ rõ mẹ miêu tả Phó Tông Lâm ra sao. Bà ấy rất ngưỡng mộ chồng mình, sẵn sàng trả giả tất cả để ủng hộ sự nghiệp của ông ta.
Tuy nhiên từ sau sự kiện đó, Phó Nhược Ngôn tra kỹ hơn về người mẹ kế này, hắn mới bỗng phát hiện ra tình cảm của Phó Tông Lâm dành cho mẹ mình cũng không sâu nặng như hắn tưởng.
Ông ta đã thông đồng với Trần Linh Nguyệt từ rất lâu rồi, vốn chẳng phải quen sau khi mẹ mất. Lúc ấy Phó Thị phát triển tới mức vậy, một ngôi sao thời đại cũ không giúp ích được gì cho ông ta nữa, lùi thời gian kết hôn lần hai cũng chỉ để giải thích với người ngoài rằng ông ta không ngoại tình, chẳng qua sự thật lại khác vậy.
Từ nhỏ đến lớn, sở dĩ Phó Nhược Ngôn luôn nỗ lực như thế phần nhiều là vì mẹ mong hắn trở thành một người lớn giống như cha, cha cũng mong hắn kiên cường, thông minh và thành công.
Vậy mà Phó Tông Lâm vốn chẳng phải người như vậy.
Ông ta là một kẻ tiểu nhân trong mắt chỉ có lợi ích, ai ông ta cũng lợi dụng được, bao gồm cả vợ con của mình.
Đúng là một thương gia khá xuất sắc.
Ấn tượng của hắn về cha mình đã bị đảo lộn từ đấy, phòng làm việc nỗ lực gây dựng bao năm mất rồi, trong nhà cũng như vũng bùn. Mẹ kế hắn tôn trọng tựa một con rắn độc, người em trai cùng cha khác mẹ ngoan ngoãn cũng bộc lộ bản tính. Hắn hoàn toàn không muốn trở về.
"... Tôi không biết nên hình dung ra sao." Phó Nhược Ngôn nói: "Tôi nghĩ những gì mình kiên trì theo đuổi trước kia đều vô nghĩa. Mục tiêu của tôi là gì đây? Người nhà của tôi trở nên thật xa lạ. Khương Tiêu à, tôi nảy sinh... nghi ngờ rất sâu đậm với cuộc đời mình."
Dường như làm gì cũng vô nghĩa, hắn không biết tiếp theo nên làm sao.
Trước kia hắn nghỉ học ở trường vì chuyện này, lẽ ra định xử lý xong chuyện phòng làm việc rồi về học tiếp, song Phó Nhược Ngôn lúc đó đã cảm thấy Nam Liên không còn ý nghĩa nữa.
Hắn thi vào trường chính vì đây là trường cũ của Phó Tông Lâm.
Dù sao cũng nghỉ rồi nên hắn dứt khoát không về luôn. Sau khi hắn trắng tay rời khỏi nhà, Phó Tông Lâm cho rằng sớm muộn gì hắn cũng không kiên trì nổi và sẽ quay lại thôi.
Thế nhưng nhờ vào năng lực và vẻ ngoài của mình, Phó Nhược Ngôn làm gì cũng khá giỏi, có vài công việc làm một cách tùy tiện còn kiếm được kha khá, chẳng hạn như công việc ca sĩ hát tại quán bar, được bo rất nhiều, nói chung là sống tiếp được.
Qua ba năm như vậy, hắn vẫn mê man.
Mãi cho đến khi gặp được Khương Tiêu.
Nghĩ tới đây, hắn cười khổ một tiếng, nói: "Có lẽ cậu sẽ rất khó hiểu được tâm cảnh của tôi khi đó, Khương Tiêu à, may mắn thay, cậu chưa từng trải qua thời điểm như vậy."
Đó là một cảm giác rất khốn khổ, tựa hồ phủ định một phần cuộc đời của bản thân trong quá khứ.
Trong mắt Phó Nhược Ngôn, Khương Tiêu là một người cực kỳ kiên định. Cậu ấy biết rõ bản thân muốn gì, dưới vẻ ngoài ấm áp là một trái tim khá kiên cường. Cậu ấy tuyệt đối sẽ không có lúc nghi ngờ sâu sắc về cuộc đời của mình như vậy.
Chính vì gặp được Khương Tiêu, hắn mới thoát khỏi trạng thái này.
Bởi vì gương mặt của mình, bình thường Phó Nhược Ngôn đã được chú ý khá nhiều, cũng có vô số người đối tốt với hắn. Ban đầu việc hắn tới cửa hàng của Khương Tiêu vốn là kết quả của một lần chán chết đi được, nào ngờ mình sẽ ở luôn tại đây, hoàn toàn không muốn rời khỏi.
Không phải vì Khương Tiêu đối xử tốt với hắn mà bản thân Khương Tiêu đã vô cùng tốt rồi.
Cả người cậu ấy tỏa ra nguồn năng lượng tích cực hướng về phía trước. Cậu ấy có ý tưởng, có chừng mực, những việc muốn làm cậu ấy đều làm thành công. Cậu ấy có sự nhận biết tỉnh táo với cuộc đời mình, nỗ lực phụ trách với những người xung quanh...
Ưu điểm đếm mãi không hết, một người hiếm gặp biết bao.
Nhưng Khương Tiêu nghe đến đó lại không trả lời ngay, chỉ cười khẽ với Phó Nhược Ngôn. Anh cong khóe môi như đang nghĩ tới gì đó.
Khi ấy Phó Nhược Ngôn đang đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, tuy nhiên nụ cười kia của Khương Tiêu đã kéo hắn ra khỏi loại cảm xúc này phần nào.
Hắn nhớ mãi nụ cười trên mặt Khương Tiêu lúc ấy, rõ ràng là cười mà trong đó lại chẳng có chút vui thích nào.
"Sao anh biết là... tôi không có?"
Khương Tiêu trả lời hắn như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT