CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

"Tuổi?"

"22."

"Tốt nghiệp trường gì?"

Anh nghe thấy người ngồi đối diện nói: "Tôi và cậu cùng trường cùng khoa, khoa Quản lý Đại học liên kết Hoa Nam."

Khương Tiêu ngẩn ra, anh chưa từng nghĩ tới điều này.

Nếu đối phương học ở khoa Quản lý của Nam Liên thì anh lại có hứng thú tâm sự tiếp.

"Anh học khóa nào vậy?"

"Khóa 02, hơn cậu bốn khóa." Nói rồi, Phó Nhược Ngôn bổ sung câu: "Nhưng tôi đã nghỉ học vào kỳ I năm ba."

Nhắc tới chuyện này, hắn không bộc lộ ra biểu cảm gì bất thường, cứ như thể chuyện nghỉ học chỉ là tầm phào.

Đối với Khương Tiêu, việc kiểm tra xem người này có học ở Nam Liên hay không hết sức dễ dàng, bởi vì cùng khoa, chỉ cần hỏi thầy cô là sẽ rõ.

"Tại sao anh lại nghỉ học?"

Khương Tiêu quen một người nghỉ học ở Nam Liên là Lận Thành Duật có hoàn cảnh gia đình thay đổi lớn.

"Đây là chuyện riêng của tôi." Nét cười trên mặt đối phương phai đi chút: "Tôi không muốn nói."

Không muốn nói thì không nói thôi.

Xem bộ dạng chưa chuẩn bị gì cả này của anh ta đã đủ thấy không đáng tin rồi, khỏi cần phải để bụng thêm một chuyện như vậy.

Khương Tiêu cũng không nói rõ được tại sao mình còn phỏng vấn tiếp, có lẽ do đến giờ anh vẫn chưa tìm được cửa hàng trưởng phù hợp, có lẽ do tiếp theo chẳng còn gì để làm. Nếu người này nói thật thì lòng anh vẫn hơi hiếu kỳ.

"Kinh nghiệm làm việc?"

Tính ra anh ta đã nghỉ học hơn ba năm, không biết làm gì bên ngoài.

"Sau khi rời trường, việc gì cũng từng làm rồi." Phó Nhược Ngôn nói: "Từng làm phục vụ ở quán cà phê, bán đồ gia dụng một thời gian, cũng từng vận chuyển cho bên chuyển phát nhanh, làm tài xế xe vận tải, ngoài ra còn một số việc khác tôi không nhớ rõ. Hiện giờ đang đi hát tại một quán bar."

... Kinh nghiệm vào nghề lộn xộn thật.

Hiểu sơ qua cơ sở nền tảng rồi, Khương Tiêu gập sổ lại, nghiêm túc nhìn về phía hắn, hỏi một câu: "Vì sao anh muốn ứng tuyển chỗ chúng tôi?"

Anh thực sự vô cùng tò mò.

Phó Nhược Ngôn như một người đối lập với Khương Tiêu. Khương Tiêu thờ phụng cách làm việc đến nơi đến chốn, từng bước đều ăn chắc, có cả mục tiêu ngắn hạn và quy hoạch lâu dài cho cuộc đời mình, sắp xếp rõ ràng cho bản thân, còn Phó Nhược Ngôn thì lại toát ra vẻ được đến đâu hay đến đấy, sáng nay có rượu sáng nay say.

Phó Nhược Ngôn ngồi sát lại chút.

Khương Tiêu ngắm gương mặt hắn ở khoảng cách gần lại có thêm đôi lời cảm thán. Chỉ với gương mặt này thôi, anh ta đã có thể sống rất tốt ở mọi ngành nghề. Quả nhiên ông trời có sự thiên vị thật, đặc biệt trong ngành sale marketing, vẻ ngoài đẹp đến mức nhất định đúng là một năng lực sản xuất.

Song, chỉ xét gương mặt thôi chưa đủ thành lý do để Khương Tiêu thuê hắn.

"Cậu không nhớ tôi sao?"

Khương Tiêu nghe thấy hắn nói vậy.

Khương Tiêu: "?"

Trước kia bọn họ gặp nhau rồi ư?

Không thể nào. Khương Tiêu biết bản thân hơi cuồng sắc đẹp, anh mà từng thấy gương mặt này của hắn thì chắc chắn sẽ không bao giờ quên.

Phó Nhược Ngôn thấy anh có vẻ chẳng nhớ gì cả, bèn nhắc nhở một câu: "Đêm ngày mưa to đó, cậu cứu tôi."

Ồ ồ, thì ra anh ta chính là "cô gái nhỏ" xui xẻo kia.

"Có duyên phết." Nghe xong câu này, Khương Tiêu vẫn chưa thể hiện ra sự nhiệt tình. Anh đan hai tay để trước người, bắt đầu đưa ra quyết định: "Nhưng tôi thấy khả năng anh không phù hợp với cương vị này của bên tôi."

Phó Nhược Ngôn vẫn chưa đứng dậy rời khỏi. Hắn chỉ chỉ ly cà phê trước mặt Khương Tiêu, đáp một câu rất lệch tông: "Không uống cà phê sao? Đặc biệt mang cho cậu đấy."

Khương Tiêu vô thức nhìn thoáng qua ly cà phê kia, nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không thích uống cà phê, đắng lắm."

"Ly này vị ngọt, đã thêm đường sữa, bên trên còn có một lớp kem bông, không đắng." Phó Nhược Ngôn nói: "Chắc cậu cũng biết quán cà phê này nhỉ, ở ngay dưới tầng."

Khương Tiêu xem kỹ nhãn hiệu trên vỏ. Quán cà phê này nằm ở tầng một của trung tâm mua sắm. Mặc dù chung tuyến phố nhưng vị trí không đắc địa, cùng tầng còn có một quán cà phê của thương hiệu nổi tiếng nhiều chi nhánh, vậy mà kỳ lạ ở chỗ quán cà phê thuộc chuỗi quán của thương hiệu nổi tiếng kia lại làm ăn thua xa một thương hiệu vô danh như thế này.

Khương Tiêu thường xuyên đi ngang qua hai nơi trong lúc xem xét trang trí cửa hàng mặt tiền. Rất nhiều lúc quán đó kín người hết chỗ, cao điểm còn có vô số khách xếp hàng. Đây là một trong những nơi có doanh số ổn nhất tại trung tâm mua sắm.

... Vậy nên?

Đưa cho anh thứ này là để chúc anh buôn may bán đắt ư?

Khương Tiêu không hiểu lắm.

"Ba năm trước, lúc mới khai trường, doanh số quán này rất bình thường. Tôi tới đó làm nửa năm, từ phục vụ lên cửa hàng phó, tình hình kinh doanh đã tốt hơn." Phó Nhược Ngôn nói: "Cà phê của quán họ không tệ lắm, khởi đầu tốt nên sau khi tôi rời khỏi, doanh số ở đó vẫn khá ổn, tôi thì luôn giữ mối quan hệ rất tốt với chủ quán."

Hắn chỉ vào ly cà phê kia rồi nói tiếp: "Chắc cậu chưa đến quán cà phê kia bao giờ, đây là một trong số những quán bán chạy nhất thuộc chuỗi, và chuỗi đó tên Nhược Ngôn."

Hắn không nói thêm gì nữa, để lại cho Khương Tiêu một dãy số điện thoại.

"Thấy hứng thú thì có thể tìm tôi." Hắn nói: "Khương Tiêu, tôi tin cậu sẽ tìm đến tôi."

Thực tế, Khương Tiêu đã hơi dao động bởi những lời hắn nói trước khi đi.

Anh uống một ngụm cà phê. Không đắng thật, còn siêu dễ uống. Khương Tiêu chỉ chấp nhận được loại cà phê đã thêm đường thêm sữa này.

Hơn nữa sau khi Phó Nhược Ngôn rời khỏi, anh thực sự đã đến quán cà phê kia kiểm chứng.

Quán cà phê vẫn rất đông khách, sắp kín chỗ tới nơi.

Tên của chuỗi nằm trên cùng quả thực là "Nhược Ngôn", đằng sau có thêm mấy dòng chữ đỏ ghi best sellers của quán, đề cử đặc biệt.

Khương Tiêu nghi ngờ đây chỉ là sự trùng hợp, song, anh đã thấy Phó Nhược Ngôn tại một tấm ảnh trong góc quán. Đồng phục quán cà phê anh ta mặc khác với những người còn lại, rất đẹp và nổi bật.

Làm bảng hiệu bằng tên nhân viên cửa hàng... Đó mà là trùng hợp thì trùng hợp cũng hơi quá rồi.

Khương Tiêu đến quầy hỏi nhân viên, nhân viên quán nói với anh những lời giống như Phó Nhược Ngôn đã nói.

"Sau khi anh ấy rời khỏi, rất nhiều khách quen của quán chúng tôi thường xuyên nhắc tới anh ấy, muốn hỏi xem anh ấy đang ở đâu." Nhân viên quán nói: "Anh ấy giỏi lắm, hồi đó doanh số còn tốt hơn bây giờ, thẻ hội viên bán ra cực kỳ chạy, đến nỗi đồ ăn bên ngoài cũng không giao được đến."

Ngoài quán cà phê kia, Khương Tiêu về trường cũng đi tìm giáo sư, hỏi xem có phải trước kia Nam Liên từng có sinh viên này hay không. Anh vừa nhắc tên, giáo sư đã nhớ ra.

"Có, thành tích còn rất tốt, giống với em, vừa vào Đại học đã bắt đầu đầu tư. Hồi đó nhiều bạn nữ thích em ấy lắm, lúc đi học trong giảng đường, phía sau toàn sinh viên rõ là không thuộc lớp chúng tôi ngồi." Nhớ lại chuyện trước kia, giáo sư vẫn thấy rất thú vị, còn trêu anh: "Giống em và Tiểu Lận đấy."

Khương Tiêu: "... Thầy vẫn nên nói chuyện chính đi ạ."

"À..." Nhắc đến đây, giáo sư hơi tiếc nuối: "Không biết sao lại nghỉ học. Người nhà em ấy tới làm thủ tục nghỉ học. Đợt đó thầy còn qua tòa nhà hành chính khuyên nhủ. Chắc điều kiện gia đình em ấy tốt lắm, thầy nhớ mãi phụ huynh em ấy lái một chiếc Bentley tới, còn nghĩ sao gia đình như vậy lại muốn cho con cái nghỉ học.

Tuy nhiên nguyên nhân cụ thể thì thầy không rõ lắm, hình như Phó Nhược Ngôn kinh doanh chọc phải gì đó, nói chung sau này em ấy không quay lại nữa, thầy cũng không biết hiện giờ em ấy đang ở đâu, vốn đang là một mầm non rất tiềm năng mà."

Khương Tiêu đi hỏi thêm học trưởng và đàn chị, bao gồm cả những người đã tốt nghiệp, thậm chí gặng hỏi thêm người vào Đại học cùng năm với Phó Nhược Ngôn, hỏi đâu chuẩn đấy.

"Dáng vẻ đó ai sẽ quên được đây?" Đối phương nói với anh như vậy: "Thành tích luôn cực kỳ cao, bản thân cậu ấy cũng khá tốt tính, không hề kiêu ngạo lạnh lùng, trong lớp có việc gì cậu ấy cũng giúp một tay. Có năm lớp tổ chức hoạt động, cậu ấy còn nhờ quan hệ của mình, lấy giá siêu rẻ dẫn mọi người tới nông trường suối nước nóng đắt đỏ ở vùng ngoại thành.

Cơ mà cậu ấy bận lắm, thành ra mọi người không giao thiệp được với cậu ấy nhiều, về sau lại đột nhiên nghỉ học chẳng nói chẳng rằng tiếng nào, bạn học cũng không liên hệ được với cậu ấy. Lúc chúng tôi tốt nghiệp không có cậu ấy, mọi người không hào hứng là bao, rất nhiều bạn còn nhắc về cậu ấy nữa."

Đánh giá của người khác về người mà Khương Tiêu có ấn tượng đầu tiên là không đáng tin vậy mà lại khá tốt đẹp.

Anh vẫn chưa tìm được cửa hàng trưởng, giờ đây Khương Tiêu đã dao động thật.

Lần đầu anh gặp Phó Nhược Ngôn là ở gần khu chợ, cạnh đó có một phố quán bar. Nếu Phó Nhược Ngôn thực sự tài năng như vậy, kết hợp với gương mặt kia của anh ta... Khương Tiêu tìm tới quán bar kinh doanh tốt nhất tại đây.

Một mình anh ngồi trong góc, khước từ cả đống người tiếp cận, gọi một cốc trà hoa quả, chờ đến gần mười một giờ, cuối cùng cũng thấy Phó Nhược Ngôn lên sân khấu.

Hắn vừa bước lên sân khấu nhỏ kia, bầu không khí đã khác hẳn. Có vẻ rất nhiều người tới đây vì hắn, tiếng reo hò vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Phó Nhược Ngôn đứng đó ca hát, hắn đã nhìn thấy Khương Tiêu, ý cười lập tức hiện lên trong mắt. Khương Tiêu cũng cảm giác được hắn toàn nhìn về phía mình.

Giọng ca không tệ, tuy nhiên sức hút của người này thực sự rất khủng khiếp.

Khương Tiêu uống một ngụm trà hoa quả. Nói thẳng ra, trà này rất khó uống, đến người thích ngọt như anh cũng khó mà chịu nổi, nồng vị đường hóa học. Chắc rượu sẽ đỡ hơn chút, vậy nên anh gọi thêm mấy ly thử, ổn thật. Vị trí và phong cách trang hoàng của quán đều không phải đẹp nhất, đối với quán bar này, tình hình kinh doanh mà được như vậy đúng là gặp vận may to.

Nhìn xung quanh một vòng, sân khấu nhỏ kia chính là nơi được xây dựng kỳ công nhất, thiết bị rất chuyên nghiệp, đi kèm cả dàn nhạc.

Phó Nhược Ngôn hát hai bài rồi xuống, đổi thành những người khác lên, bầu không khí lập tức khác trước.

Quả thực lúc trên sân khấu Phó Nhược Ngôn chỉ toàn nhìn Khương Tiêu.

Khương Tiêu cũng nổi bật trong quán bar. Bên trong mở máy sưởi, anh đặt áo khoác gọn gàng lên lưng ghế, áo trong là áo lông màu trắng gạo, trông ngoan ngoan đậm chất học sinh sinh viên.

Lát sau, có một người phụ nữ mặc đồ lộng lẫy lắc eo tới bắt chuyện, trò chuyện mấy câu, người phụ nữ đó nhanh chóng rời đi, không biết hắn nói với người ta điều gì.

Sau đấy, Phó Nhược Ngôn ngồi xuống đối diện Khương Tiêu.

"Tôi đã nói rồi mà, cậu sẽ tìm đến tôi."

Khương Tiêu không tỏ ý kiến gì về điều này. Anh vừa định cất lời, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.

Anh nhìn thoáng qua tên, quả nhiên là Lận Thành Duật. Nhắc nhở định kỳ hàng ngày lại tới nữa rồi, tin nhắn thì tới thường xuyên nhưng không biết hôm nay nổi hứng gì mà lại gọi điện.

Khương Tiêu hơi bất đắc dĩ, anh nhận điện thoại, nói: "Đang bận, bàn chuyện làm ăn, cậu đừng xen vào."

Lận Thành Duật gọi giờ này vốn đinh ninh hôm nay Khương Tiêu cũng đã về phòng ngủ như mọi hôm. Dù sao bấy lâu Khương Tiêu sinh hoạt theo quy luật, y có thể tổng kết ra, hàng tháng luôn có vài tối anh sẽ ở lại phòng ký túc xá đối chiếu sổ sách gì đó với bọn Trần Lãng. Thế nhưng hôm nay lại không.

Anh nhận điện thoại, Lận Thành Duật thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bên chỗ Khương Tiêu ầm ĩ lại còn có tiếng nhạc,

Đây là KTV hay quán bar vậy? Đã muộn thế này... bàn chuyện làm ăn?

Sự cảnh giác vừa dâng lên trong lòng y, Khương Tiêu đã cúp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play