"Niên Niên à, con đừng sợ bất kỳ tình cảm nào. Dẫu có ra sao, mẹ vẫn sẽ luôn ủng hộ con."
Hạ Uyển Uyển nói với anh.
Anh vẫn còn một người mẹ tốt như vậy.
Sau cuộc trò chuyện đó, Khương Tiêu mới tĩnh tâm hoàn toàn. Anh khóc một trận giải tỏa, giờ đã thấy đỡ hơn nhiều.
Anh như tìm ra phương pháp tiếp nhận thực tế, có được cái nhìn và sự lĩnh hội khác với hai mối tình cũ, quang gánh trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Tới tận bây giờ anh cũng chưa từng hối hận vì đã gặp Lâm Hạc Nguyên, chưa từng hối hận vì đã từng ở bên cậu.
Không chỉ Lâm Hạc Nguyên, anh còn có thể thay đổi cách nhìn với Lận Thành Duật.
Người bạn trai cũ hơi đặc biệt này mới đó đã ở bên mình hơn hai năm rồi. Không thể không thừa nhận rằng cậu ta đã giúp đỡ anh rất nhiều lần.
Người này trở nên khác với con người trong ấn tượng của Khương Tiêu kia.
Mẹ nói rằng hãy xem đối phương để lại gì cho mình sau khi chia tay. Bọn họ chia tay thảm thiết như thế, không để lại thứ gì, song thần kỳ ở chỗ những thứ anh lấy được từ Lận Thành Duật đều là đợi chia tay rồi đối phương mới cho.
Xem ra trong cuộc sống phức tạp này, không phải lý lẽ nào cũng phù hợp để áp dụng, chẳng hạn như Lận Thành Duật. Cậu ta sống ngoài lý lẽ, không theo khuôn mẫu phép tắc nào.
Nhưng dẫu tối đó suy nghĩ thấu đáo đến mấy, hôm sau mắt Khương Tiêu vẫn sưng.
Lận Thành Duật thấy vậy, lại tranh thủ tiết tự học sáng sớm lén chạy ra ngoài mua chai nước đá và trứng gà nóng cho anh, lúc trở về tiếp tục bị chủ nhiệm lớp phát hiện, răn dạy thêm một lát.
Dạo này tâm trạng Khương Tiêu kém, Lận Thành Duật nhận ra được. Y vắt hết óc nghĩ cách làm cho đối phương vui lên chút, song chẳng có tác dụng gì.
Nào ngờ sau cuộc họp phụ huynh, thoạt trông anh ấy lại tươi tắn hơn rất nhiều, có vẻ đã nghĩ thông suốt.
Lúc này anh thấy y bị chủ nhiệm lớp tóm gọn, có lẽ vừa bực mình vừa buồn cười nên anh cúi đầu, cong khóe môi.
Thấy vậy, Lận Thành Duật bị la rầy mấy câu cũng chẳng mảy may buồn rầu. Y nhìn Khương Tiêu, nở một nụ cười có phần ngớ ngẩn.
Khương Tiêu cũng không lơ đễnh trên lớp nữa. Vốn đã có gốc, dạo trước chỉ thiếu tập trung thôi, vì vậy sau khi vực dậy tinh thần, thành tích của anh đã lên lại rất nhanh.
Tháng kế tiếp, Khương Tiêu lại thi đạt hạng nhất khối.
Thành tích ổn định là một minh chứng mạnh mẽ. Cuối cùng Lận Thành Duật cũng bình tâm theo.
Cứ như vậy, thay đổi từng chút từng chút. Thú thực, sau lần Khương Tiêu chia tay này, Lận Thành Duật cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Trước kia Khương Tiêu luôn muốn tránh hiềm nghi, nhưng giờ không còn thanh lan can này nữa, Khương Tiêu lại dễ mềm lòng, anh ấy không phải đá, rồi sẽ có ngày thành công thôi.
Chẳng qua hướng thay đổi hơi kỳ lạ.
Trước kia Lận Thành Duật luôn lo lắng cho vấn đề sức khỏe Hạ Uyển Uyển.
Bây giờ Hạ Uyển Uyển không bệnh nặng gì, điều dưỡng càng lâu càng hiệu quả, do đó y nhờ chú Nhạc tìm một ông thầy Đông y tới điều dưỡng cho bà. Cứ cách một khoảng thời gian thầy thuốc sẽ sang đây mấy hôm. Khương Tiêu thấy được hiệu quả thực tế nên không nói gì về chuyện này.
Chú Nhạc là một người có mạng lưới quan hệ rất rộng. Chính chú đã tìm thầy thuốc này tới, Khương Tiêu cảm ơn chú. Nhớ lần trước anh mang đồ ăn sang, Nhạc Thành có vẻ rất thích, bản thân anh lại không muốn mắc nợ người khác nên cố gắng làm chút gì đó trong khả năng của mình, hễ rảnh là lại làm vài món mang sang.
Khương Tiêu có thói quen làm đồ ăn theo mùa. Mùa thu có kẹo hoa quế, mùa hè có kem, mùa đông có cơm lạp xưởng nóng hổi. Anh và Hạ Uyển Uyển không ăn hết nhiều như vậy, mỗi lần nấu đều làm thêm một phần đưa cho nhà bên coi như cảm ơn.
Nhờ vậy, mối quan hệ của Khương Tiêu với Nhạc Thành và cả Lận Thành Duật dạo này đã tốt lên rất nhiều. Lận Thành Duật cũng coi như hưởng ké từ Nhạc Thành.
Nhạc Thành không kết hôn cũng không có con. Chú chứng kiến Lận Thành Duật lớn lên, lại vừa hay nằm trong độ tuổi U50, vì vậy ánh mắt chú nhìn Khương Tiêu cũng dần giống một trưởng bối, có thêm nét hiền hòa không đòi hỏi bất kỳ lợi ích nào.
Thậm chí Lận Thành Duật còn nghe được từ Nhạc Thành lời như này ──
"Chú thấy nếu không có việc gì thì cháu cố gắng đừng quấy rầy Khương Tiêu nhé, người ta sắp thi Đại học rồi đấy. Mấy đứa trẻ trong gia đình bình thường sống không dễ dàng gì, việc thi đỗ Đại học rất quan trọng..."
Nói tới đây, Nhạc Thành bỗng cảm thấy hơi sai sai, dù sao mình vẫn cầm tiền lương của nhà họ Lận mà. Tuy nhiên xem qua ánh mắt của Lận Thành Duật thì có vẻ y cũng không giận.
Thậm chí y còn nghĩ xem liệu có nên làm món gì bổ dưỡng cho Khương Tiêu không. Lúc này trên TV đang chiếu quảng cáo sản phẩm "Life No.One"*, nói rằng có thể giúp nâng cao thành tích, nghe như tẩy não vậy. Trước đó Nhạc Thành còn hỏi y thứ này có hiệu quả không? Hiệu quả thì chú mua cho Khương Tiêu một thùng.
Cái này mà hiệu quả sao? Sử dụng nhiều còn tổn hại sức khỏe, toàn lừa đảo. Lận Thành Duật ngăn chú lại.
"Cháu không quấy rầy anh ấy đâu." Y giải thích: "Tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến việc anh ấy thi vào trường Đại học. Cháu còn sửa sang lại chút kiến thức cho anh ấy nữa mà."
Nhạc Thành giữ mối quan hệ tốt với Khương Tiêu, y không giận gì. Có thể Khương Tiêu vốn đã sở hữu năng lực này, cực hiếm người ở bên anh lâu mà lại nói xấu về anh.
Đúng thật là Lận Thành Duật từng sửa sang lại chút kiến thức cho Khương Tiêu, mỗi lần như vậy tuy nghiêm túc nhưng cũng vui. Ngày đầu tiên bắt đầu làm bạn cùng bạn lại từ khi chia khối.
Toán, Văn, Anh và môn tổ hợp là bốn môn chính. Truyền thống của trường THPT số 1 Hậu Lâm chính là rất thích chia nhóm nhỏ thảo luận đề. Lận Thành Duật đã xem hết những câu trong đề mà Khương Tiêu làm sai, mục tiêu sửa sang kiến thức cũng nhằm vào một số phần hơi kém của Khương Tiêu.
Mới đầu Khương Tiêu không để ý tới y, song bây giờ ít nhất đã có thể thảo luận với nhau.
Nhờ sống ở hai nhà đối diện nhau, giao lưu nhiều nên có lần một ắt có lần hai, tình hình thà chết già cũng không bén mảng tới nhau của anh với Lận Thành Duật đã cải thiện đôi chút. Mặc dù vẫn cách ngày quay lại Lận Thành Duật mong đợi một trăm lẻ tám nghìn dặm nhưng y cũng không sốt ruột.
Có lẽ cứ tiếp tục thế này thì sẽ có ngày y và Khương Tiêu trở thành bạn bè, mối quan hệ luôn tiến triển tuần tự mà.
Yên tâm bên phía Khương Tiêu, cuối cùng y mới có tâm trạng loay hoay với sự vụ công ty mình.
Đời trước, đây chính là khoảng thời gian công ty Vịnh Giang khổ sở nhất. Tin tức trái chiều sôi sùng sục, chuỗi vốn đứt gãy, Lận Thành Duật bị Lận Phong lừa xoay mòng mòng, ngã một cú đau từ trên tầng cao xuống áp chót.
Thế nhưng bây giờ khác rồi. Từ lúc Lận Thành Duật khuyên ông nội bắt đầu từ bộ phận công trình, toàn bộ công ty đã được chỉnh đốn cải cách lại một lần.
Mặc dù ông cụ mua vài miếng đất theo ý tưởng của Lận Phong, sử dụng một ít tiền của công ty ra bên ngoài, song tất cả đều chưa bắt đầu khởi công, cứ tích trữ tại đó.
Các hạng mục công trình được xây dựng tỉ mỉ chậm rãi, tính tiêu chuẩn hóa cải thiện rất nhiều. Tiêu tiền từ từ, độ an toàn tăng lên rất nhiều, không còn chỉ được mỗi vẻ ngoài hào nhoáng nữa. Có người của mình quan sát chặt chẽ là yên tâm, Lận Phong muốn kiếm chuyện cũng khó. Ông ta càng không thể tạo ra bài báo về vấn đề vệ sinh của khách sạn như lúc trước.
Vịnh Giang hiện tại như mặt trời ban trưa, mạng lưới quan hệ trên dưới được quản lý tốt. Dẫu có chút tiếng gió vạch lá tìm sâu thì cũng sẽ sớm được báo cho, lúc này chưa xảy ra sơ suất gì.
Vẫn câu nói đó, chỉ cần chuỗi vốn không đứt thì mấy chiêu trò dư luận rất dễ bị dẹp yên, không đả động được tới căn cơ công ty.
Các hạng mục trên mảnh đất Minh Nguyệt Loan kia cũng dần được khởi công. Đã thông hai con đường đến nơi đó và xây xong một vòng đồng bộ phương tiện. Đây chính là chỗ khiến công ty Vịnh Giang năm đó ngã nhào, chẳng qua giờ đây nó sẽ trở thành gà đẻ trứng vàng theo đúng như dự đoán.
Do chỉnh đốn nhân lực một lượt từ trên xuống dưới nên các phòng ban công ty thay đổi không ít nhân sự. Bộ phận công trình ngày một lớn mạnh, trở thành bộ phận chủ chốt mà Lận Thành Duật nắm trong tay, cũng có những bộ phận khác rất quen thuộc với Nhạc Thành thì tương đương là người của y.
Ông nội bắt đầu quản lý công ty trở lại, không buông tay làm chưởng quỹ như trước nữa. Phạm vi cầm quyền của Lận Phong bị nén lại, dạo này ông ta đã yên phận hơn hẳn.
Không biết là yên phận thật hay ấp ủ âm mưu gây chuyện đây. Dựa vào tính cách của chú y thì chắc hẳn là vế sao.
Lận Thành Duật cũng không vội vàng. Y không phải đứa trẻ chẳng biết tốt xấu của đời trước, chó cùng đường quay lại cắn thì cũng nhảy được đến đâu?
Có thể gặp Khương Tiêu thường xuyên, y không sợ những chuyện bề bộn này.
Năm lớp 12 luôn trôi qua rất nhanh.
Tâm tính Khương Tiêu ổn định, xế chiều ngày tuyên thệ trăm ngày đó, Lận Thành Duật thấy Khương Tiêu chơi bóng rổ trên sân bóng.
Anh mặc áo bóng rổ màu đỏ, do giặt thường xuyên nên màu đỏ đã nhạt đi chút, tuy nhiên anh vẫn là người tỏa sáng nhất. Anh ở đó đánh bóng rổ, Lận Thành Duật thì thích ngắm anh.
Có điều hôm nay thời tiết không đẹp lắm, mới qua nửa trận bóng mà trời đã đột ngột đổ cơn mưa, hay nói là mưa như trút nước.
Khương Tiêu không trú kịp, bị mưa xối ướt hết cả người.
Tối nay anh còn phải tham gia tiết tự học buổi tối, may mà trong ngăn bàn có đồng phục để thay. Lận Thành Duật mua chiếc khăn lông lau tóc cho anh, cuối cùng không ướt như trước nữa.
Suốt tiết tự học, ngoài trời vẫn nổi gió mạnh, Khương Tiêu lại ngồi bên cửa sổ. Tòa nhà học đường này của bọn họ hơi cũ kỹ, rất nhiều cửa sổ không được đóng kín, gió chui vào từ vô số kẽ hở. Khương Tiêu cầm sách che đi rồi vẫn cứ có cảm giác như gió đang thổi vào mặt mình.
Đến tối trời vẫn lạnh, anh đạp xe về nhà, không biết do xui xẻo thật hay thế nào mà nửa đường trời lại bắt đầu mưa lớn. Anh đày mưa trở về, máy nước nóng còn khó dùng, Khương Tiêu lao vào tắm trong làn nước nửa nóng nửa lạnh rồi đi ngủ.
Tối đó anh ngủ không ngon giấc, cứ có cảm giác khó chịu. Kết quả là hôm sau bị cảm nhẹ, mũi không thoải mái, sờ trán cũng thấy nóng.
Từ khi sống lại, anh luôn duy trì tập luyện giúp nhịp thở ổn định, về cơ bản chưa từng bị bệnh, đây là lần đầu tiên.
Ban đầu anh không để ý lắm, hiện tại thi Đại học khá quan trọng nên anh không muốn xin nghỉ.
Thành tích của Khương Tiêu luôn khá ổn định. Anh muốn hôm nay kiểm tra ít câu sai nên lấy một cuộn giấy vệ sinh cất vào cặp rồi lại đến trường.
Anh tiếp tục đạp xe đi học, gió thổi qua càng khó chịu hơn.
Sáng sớm hôm nay Lận Thành Duật thấy anh là lập tức phát hiện Khương Tiêu hơi khang khác. Hôm qua lúc anh đày mưa y đã khá bận lòng, tối đó nấu canh gừng mang sang, nhưng đoán là Khương Tiêu không uống.
"Anh xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi chút đi." Lận Thành Duật lo lắng nói: "Em mua thuốc cho anh nhé?"
Khương Tiêu lắc đầu.
Chẳng qua anh ngạt mũi hơi nặng, đầu óc thì nặng trịch mơ màng, vì vậy đến cả sức cầm bút cũng không có.
Vất vả lắm mới qua hai tiết học buổi sáng. Lận Thành Duật thấy sắc mặt anh ngày càng không ổn bèn nhấc tay sờ trán anh. Tay bị hun nóng.
Sốt.
Khương Tiêu cũng tự đo thử, anh cảm thấy hình như người mình còn nóng hơn cả lúc sáng ra ngoài.
Đến giờ này, bất kể Khương Tiêu có đồng ý hay không, Lận Thành Duật vẫn ra xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ rồi kéo anh đi, giọng điệu như là dụ dỗ.
"Tiêu Tiêu ngoan, bây giờ anh đang khó chịu, cứ tiếp tục như vậy sẽ ốm nặng hơn đó. Em đưa anh đi bệnh viện, được không anh?"
Khương Tiêu cũng cảm thấy mình không ổn lắm. Anh lắc lắc đầu, bên trong cứ như bị thả vào một tảng đá.
Anh chầm chậm đáp một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT