CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Anh lo cho Lâm Hạc Nguyên hơn cả bản thân mình.

Dẫu đã sống lại một lần, Khương Tiêu vẫn không biết cách giải quyết vấn đề kiểu này.

Không có đáp án chính xác.

Anh không có kinh nghiệm trên phương diện này. Dạo gần đây đến tâm trạng học hành cũng mất sạch, cứ luôn nghĩ xem phải làm sao mới ổn, tuy nhiên đầu óc cứ mờ mịt, chẳng thể nghĩ ra điều gì.

Nếu giờ anh can dự vào chuyện nhà họ Lâm thì dù làm thế nào cũng không thể giúp tình hình dịu xuống, trái lại khiến nó trở nên khó coi hơn.

Thậm chí anh còn nghĩ liệu có phải mình lựa chọn sai rồi hay không. Khi mẹ Lâm tới tìm gặp, lẽ ra anh nên đồng ý với đề nghị của bà ấy, ít nhất xung đột của Lâm Hạc Nguyên với gia đình sẽ không ác liệt đến mức này.

Có phải lòng riêng của anh đã làm tổn thương Lâm Hạc Nguyên thật rồi hay không? Nói cách khác, anh và Lâm Hạc Nguyên thật sự tiếp tục được trong hoàn cảnh thế này sao?

Lận Thành Duật vẫn ở sau bầu bạn với anh. Thấy anh ngẩn ngơ mãi, lòng y cũng rất nôn nóng.

"Đây không phải lỗi của anh đâu Khương Tiêu." Trên đường về nhà, y dịu giọng nói với Khương Tiêu: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Bất kể tình hình phía Lâm Hạc Nguyên ra sao, y tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương Khương Tiêu.

Hôm sau, anh gặp được Lâm Hạc Nguyên.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Khương Tiêu thấy cậu đứng dưới lầu thở hồng hộc, vừa nhìn thấy Khương Tiêu, đôi mắt cậu đã sáng ngời.

Khương Tiêu gặp cậu cũng ngạc nhiên vui mừng, hay nói là ngạc nhiên vui mừng xen lẫn hốt hoảng, vội vàng chạy tới. Khi tới gần mới thấy nơi khóe mắt cậu có một vết bầm.

"Vô tình va phải..." Lâm Hạc Nguyên giải thích với anh, cẩn thận bổ sung câu nữa: "... lúc cãi nhau với người nhà."

Cậu một mình chạy ra. Nếu không có mẹ ngăn đỡ thì tình trạng gia đình mấy ngày trước có lẽ càng khó coi hơn.

Khương Tiêu muốn dẫn cậu về nhà thoa chút thuốc, Lận Thành Duật theo sau lại ngăn cản kịp thời.

"Anh về nhà thì giải thích sao với mẹ về chuyện này? Tới nhà em đi."

Dạo gần đây Hạ Uyển Uyển đang chuẩn bị thi Kế toán. Bà đã thi hai năm, năm nay còn hai môn cuối, Khương Tiêu chưa kịp nói với y chuyện này.

Nghĩ ngợi một lúc, anh quyết định dẫn người tới nhà Lận Thành Duật.

Bị thương ở khóe mắt phải thoa thuốc cẩn thận chút. Trên cánh tay Lâm Hạc Nguyên còn vài vết máu khác rất nhỏ, không biết bị quất bằng thứ gì, may mà chúng đều là những vết thương nhẹ, cậu nói mẹ mình đã ngăn giúp.

Việc báo cảnh sát mà Khương Tiêu đã nghĩ đến không có hiệu quả, hiện giờ cùng lắm là phê bình răn dạy phụ huynh, vô ích thôi. Đây chính là tình hình gia đình Lâm Hạc Nguyên, cậu cũng không thể tránh thoát.

"Cậu có đau không?"

Khương Tiêu vừa thoa thuốc vừa hỏi cậu.

Đến anh còn cảm thấy trái tim co thắt khó chịu.

"Không sao đâu." Lâm Hạc Nguyên nói: "Mình lo lắng cho cậu, luôn muốn đến tìm cậu. Lần trước mình về chưa kịp nói với cậu mấy câu, vội vội vàng vàng, huy chương cầm về cũng chưa mang tới cho cậu."

Cậu lấy chiếc huy chương vàng kia từ trong túi ra.

"Hôm nay mình đặc biệt mang tới, cho cậu nè."

Lâm Hạc Nguyên định làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn chút, song Khương Tiêu chẳng thể nào cười nổi.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến Lâm Hạc Nguyên hôm nay, lòng anh đã trĩu xuống.

Anh không biết nên trợ giúp Lâm Hạc Nguyên kiểu gì mới tốt. Anh có thể giúp cậu ấy rời khỏi gia đình kia không? Anh có quyền làm vậy sao? Và thật sự sẽ làm được ư?

Bây giờ Khương Tiêu cũng chỉ là một học sinh cấp ba có ít tiền trong tay mà thôi, chỉ bằng đó chưa đủ tác động đến sự việc lần này.

Khả năng rất cao sự phản kháng của anh và Lâm Hạc Nguyên là vô vọng.

Lâm Hạc Nguyên cũng cảm nhận được cảm xúc của anh.

"Xin lỗi cậu." Anh kéo tay Khương Tiêu: "Hôm nay mình tới... là muốn xin lỗi cậu."

Nếu không nhờ Lận Thành Duật ngăn thì dù trường học không buộc Khương Tiêu thôi học vì thành tích, bọn họ cũng sẽ tạo thành tổn thương với anh.

Việc xảy ra rồi mới đến tai Lâm Hạc Nguyên, nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa xong.

Dẫu cậu nỗ lực để không phải ra nước ngoài, dẫu bản thân cậu đã trưởng thành, có thể tự đi theo con đường tuyển thẳng, bước vào trường Đại học trong nước kia thì cũng chỉ đến vậy mà thôi, còn Khương Tiêu thì phải làm sao bây giờ?

Giống như những gì cha cậu đã nói. Khương Tiêu vẫn đang học lớp 12. Năm lớp 12 quan trọng như vậy, cậu ấy chịu chút ảnh hưởng cũng sẽ liên lụy đến việc thi Đại học.

Ông ấy có rất nhiều cách xử lý bạn trai nhỏ của cậu, cho đến khi đôi bên từ bỏ.

Thậm chí người mẹ có khả năng tiếp nhận khá cao của cậu cũng nói vậy khi giúp đỡ cậu lẻn ra ngoài.

"Đi nói lời tạm biệt với thằng bé đi con." Bà ấy nói với cậu: "Cứ tiếp tục như vậy không tốt cho hai con đâu. Tiểu Nguyên à, bây giờ con còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu được. Chờ lớn lên chút nữa, con sẽ có quyền lựa chọn, nếu không thì con chỉ biết làm tổn thương chính mình, tổn thương cả Khương Tiêu. Chờ con lớn lên chút nữa rồi suy tính đến chuyện này sau."

Lúc phản kháng Lâm Hạc Nguyên được cổ vũ bao nhiêu thì nghe xong câu này cõi lòng bất lực bấy nhiêu.

Bởi vì những lời mẹ nói đều là sự thật.

Cậu phát hiện mình không có lối thoát nào để đi. Hiện giờ cậu cũng không bảo vệ tốt được Khương Tiêu.

Lấy sự việc lần trước làm ví dụ, nếu không có Lận Thành Duật ngăn lại thì cậu thực sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Và đây chỉ là lần đầu tiên thôi. Xưa nay cha cậu chưa từng nổi giận đến vậy, cứ tiếp tục giằng co thì kiểu gì cũng có lúc không săn sóc được tới Khương Tiêu.

Khương Tiêu đe dọa đến Lâm Hạc Nguyên, nhược điểm của Khương Tiêu bây giờ cũng là cậu.

Tay cầm tăm bông của anh khẽ run, thầm nghĩ tại sao lại nên nông nỗi này? Anh nhìn chiếc huy chương vàng lấp lánh kia, đôi mắt như bị đâm đau, trong lòng nảy sinh cảm giác áy náy khó nói thành lời.

Lâm Hạc Nguyên là một người cực kỳ tốt, cậu ấy không nên phải chịu đựng những điều này.

Cậu ấy cầm huy chương, lẽ ra phải đến trường Đại học tốt nhất thế giới... mà không phải quyết liệt làm ầm lên với gia đình. Chưa biết đường tương lai ra sao, gương mặt đã có vết thương.

Huống hồ Lâm Hạc Nguyên còn nhỏ tuổi thật, dù bây giờ cậu đưa ra lựa chọn ảnh hưởng tới cuộc đời, Khương Tiêu cũng không thể đảm bảo sau này cậu có hối hận vì điều đó hay không.

Lúc này đây, anh đã hơi hối hận.

Anh đem đến cho người mình thích một kết quả xấu.

Lâm Hạc Nguyên cũng nhìn ra sự trầm lặng của Khương Tiêu. Cậu vươn tay ra, chầm chậm kéo Khương Tiêu vào lòng.

Hai người không nói nữa.

Kể cả không kể đến việc ra nước ngoài, Lâm Hạc Nguyên chạy ra ngoài cũng chẳng có nấy một nơi để ở. Khương Tiêu có thể cho cậu sống tại nhà mình, tìm khách sạn cho cậu, nhưng thế không phải kế lâu dài. Cậu chưa đủ năng lực sống tự lập, Khương Tiêu hiện nay cũng không thể bỏ mặc tất cả, quyết chí ở bên cậu bằng được.

Lâm Hạc Nguyên có việc học, có gia đình. Cha cậu không tốt nhưng mẹ Lâm lại không tệ lắm. Khương Tiêu nhớ đến ánh mắt nhìn mình của bà ấy, ánh mắt đó thực sự rất giống với Hạ Uyển Uyển. Khương Tiêu cũng vậy, anh có việc học, có gia đình, Hạ Uyển Uyển vẫn chưa biết chuyện này.

Cả hai người họ đều không sai, có lẽ chỉ là thời gian không phù hợp mà thôi.

"Những lúc ở bên cậu, mình thực sự vô cùng vui vẻ." Khương Tiêu nhẹ giọng nói: "Lâm Hạc Nguyên à, cậu tốt lắm, nhưng mình không muốn tiếp tục rối ren như vậy nữa."

Một người ruồng bỏ cả thế giới vì tình yêu, nghe thì thật lãng mạn, song Khương Tiêu đã từng trải qua giai đoạn này rồi, dũng cảm dám yêu cũng cần có chừng mực.

Hai người đều chưa chuẩn bị tốt.

"... Khương Tiêu?"

"Bởi vì mình không đáng giá để cậu làm như vậy, cũng không một ai đáng giá để cậu phải làm vậy."

Sau khi nói ra câu này, Khương Tiêu không lên tiếng nữa.

Anh đã thể hiện rõ ý mình, chẳng qua việc đó thật không dễ dàng, anh không hé miệng nổi để nói lại lần nữa.

Lâm Hạc Nguyên tiếp tục xin lỗi anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy âm nghẹn ngào trong giọng cậu.

Dẫu không thể chấp nhận, cậu cũng không cách nào nói dối Khương Tiêu những lời bảo đảm như "Không được, chúng ta không chia tay".

Bọn họ mượn tạm chỗ Lận Thành Duật. Diện tích nơi này chỉ đến thế, thực tế Lận Thành Duật đang ngồi ở một khu vực không xa, Khương Tiêu nói gì y cũng có thể nghe thấy. Nghe vậy, tai y giật giật, cơ thể cũng bất giác nhích về phía bên này chút.

Khương Tiêu liếc qua y, lại nghĩ đến một số phương diện khác.

Đời trước ở tuổi này của Lâm Hạc Nguyên, anh đã đưa ra rất nhiều quyết định không chín chắn, việc học chẳng thành, người thân chia cách. Anh cho rằng bản thân gặp được người có thể làm bạn cả đời, kết quả lại hối hận.

Anh sợ sau này Lâm Hạc Nguyên cũng sẽ hối hận.

Đêm đó Khương Tiêu không ngủ, đến khuya anh mới nhẹ tay nhẹ chân quay về nhà.

Anh và Lâm Hạc Nguyên đều không nói ra từ "chia tay", thế nhưng hướng đi hôm nay đã rõ ràng.

Sau khi đưa ra quyết định này, lòng anh không thể nhẹ nhõm, trái lại vẫn nặng nề như cũ, tựa hồ bị một tảng đá lớn kéo xuống tận đáy.

Từ khi lên lớp 12, tiết tự học buổi tối trên trường kéo dài đến 10 giờ 40 phút, về đến nhà đã 11 giờ. Đồng hồ sinh học hàng ngày của Hạ Uyển Uyển rất chuẩn, tầm 10 giờ đã đi ngủ, do vậy bà không phát hiện Khương Tiêu về muộn.

Ban đêm, anh mở to mắt, không ngăn được nước mắt chảy ra.

Duyên phận đưa hai người đến bên nhau luôn rất khó tìm, chỉ cần một chỗ không hợp thôi cũng sẽ là không hợp. Anh từng có được nó. Khi bên nhau, Lâm Hạc Nguyên đối xử với anh rất tốt, như vậy thôi là đủ rồi.

Hôm sau đi học, mắt anh sưng hết lên. Lận Thành Duật đã nhận ra, nghĩ cứ mở mắt vậy sẽ khó chịu nên trước tiết tự học y đã lén ra ngoài mua cho Khương Tiêu một chai nước đá, ngẫm nghĩ một lúc, y lại mua thêm một quả trứng gà nóng ở quầy đồ ăn sáng.

Y không biết chườm nóng hay chườm lạnh sẽ dễ chịu hơn, mua hết.

Lúc chuồn êm về, y đã bị chủ nhiệm lớp bắt gặp. Dù y có quan hệ cứng quyên tiền cho trường học thì vẫn phải tuân thủ nội quy kỷ luật, nghe vài câu răn dạy mới về lại chỗ ngồi. May mà nước đá chưa tan và trứng gà vẫn còn ấm.

Y lẳng lặng đưa đồ cho Khương Tiêu, nghĩ một lát rồi lại bổ sung một câu: "Anh đừng buồn."

Lận Thành Duật không biết an ủi người ta. Y sợ mình càng nói càng sai, nhưng thấy Khương Tiêu khó chịu, y cũng thấy khó chịu theo.

"... cũng đừng sợ." Lận Thành Duật nói thêm câu nữa: "Anh đừng lo về những người ở nhà Lâm Hạc Nguyên. Ngày nào em còn ở đây, em sẽ che chở cho anh ngày đấy. Anh muốn làm gì, quyết định gì cũng được, đừng khiến mình tủi thân, chỉ cần... anh vui là đủ rồi."

Y thật lòng nói ra những lời này.

Chỉ cần Khương Tiêu không buồn, vậy là đủ rồi.

Một tay Khương Tiêu cầm chai nước đá, một tay cầm trứng gà. Anh rủ mi mắt, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Cậu đừng động đến."

Trước đó người bạn trai cũ Lận Thành Duật này giúp đỡ vài lần việc giữa anh và Lâm Hạc Nguyên đã coi như rối loạn rồi. Những chuyện về sau càng không thể để cậu ta nhúng tay vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play