Những niềm vui bất ngờ này có phần giống với xoài chấm muối ô mai, rất thú vị và cũng khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Thỉnh thoảng Khương Tiêu còn hơi cáu kỉnh, nũng nịu đòi bạn thứ gì đó, hệt một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng cào móng vuốt vào bạn, sau đó lại dựa sát bên bạn, để lộ phần lông mềm mại nhất trên bụng.
Một khi nghiên cứu kỹ sẽ thấy khí chất vừa điềm đạm vừa đặc thù này trên người cậu ấy có hơi đáng sợ.
Khương Tiêu không xuất hiện hoành tráng. Cậu ấy thường là người chau chuốt một cách lặng lẽ, vì thế cực dễ nảy sinh cảm giác thân thiết với cậu ấy. Cậu ấy cứ điềm đạm như vậy, xâm nhập cuộc sống người ta từng chút, từng chút một hết sức hợp lý.
Vì những niềm vui bất ngờ đến dồn dập không ngừng đó mà chưa từng có xíu cảm giác chán ngấy nào với cậu ấy, cho nên cứ thế bị cậu ấy từ từ khóa chặt lại, để rồi mong muốn cứ tiếp tục ở bên cậu ấy như vậy mãi.
Quan trọng nhất chính là Khương Tiêu không hề cố tình làm những việc này. Tính cách cậu ấy vốn là vậy, rất nhiều lúc đến chính cậu ấy cũng không nhận ra làm vậy sẽ khiến người ta thích, chỉ hành động theo lẽ tự nhiên mà thôi.
Có lẽ cậu đã thích Khương Tiêu như vậy đấy.
Lận Thành Duật bỗng dưng xông tới kia có phải cũng thích cậu ấy từ đây không?
Khương Tiêu ăn xong một bát hoành thánh nhỏ và non nửa đĩa hoa quả thì lập tức trở nên lười biếng, chẳng mảy may chú ý xem Lâm Hạc Nguyên đang nghĩ gì. Anh nửa nằm ôm gối trên sô pha, mở TV làm nhạc nền. Trước đó anh đã tắm rửa rồi thay một bộ đồ ngủ mềm mại màu nâu nhạt, làm cho toàn thân anh có vẻ cũng mềm như bông theo.
Anh lại hơi mệt nhoài, trò chuyện câu được câu rơi với Lâm Hạc Nguyên.
Lâm Hạc Nguyên phớt lờ hẳn nội dung tán gẫu với Khương Tiêu, cậu chỉ quan tâm tới Khương Tiêu trước mặt mình.
Lúc trước cậu thực sự không để ý đến Lận Thành Duật mấy. Chỉ cần là người có mắt nhìn sẽ đều biết Khương Tiêu tự động xa lánh cậu ta. Một người vốn đã có độ thiện cảm ở mức âm thì dù nỗ lực tới nhường nào cũng không thể tạo thành sự uy hiếp.
Thế nhưng cốc trà sữa hôm nay đã khiến cậu nhận ra đôi phần khác biệt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa Lận Thành Duật và Khương Tiêu? Chuyện của bọn họ khả năng cao không chỉ có toàn mặt trái chiều.
Cảm giác đe dọa vô hình này bủa vây cậu, đồng thời thôi thúc cậu tiến về phía trước một bước.
Kể từ khi hiểu rõ lòng mình, Lâm Hạc Nguyên vẫn luôn suy nghĩ xem khi nào thổ lộ thì phù hợp, song lại sợ Khương Tiêu nhất thời không chấp nhận được.
Nhưng bây giờ xem ra cứ kéo dài một số vấn đề mãi cũng không phù hợp.
Khương Tiêu thích mình chứ?
Cậu thầm nghĩ điều này.
Luôn hơi khác với bạn bè bình thường mà nhỉ.
Nghĩ đến đây, lòng cậu lại có phần thấp thỏm không yên khó diễn tả thành lời.
Đã qua nửa học kỳ lớp 10, sau kỳ thi giữa kỳ, chủ nhiệm lớp đã bắt đầu nhắc nhở mọi người rằng nhớ phải bàn bạc với phụ huynh về việc chọn khối, kết quả khảo sát giữa kỳ có thể giải thích rất rõ vấn đề.
Với thành tích và sở thích của mình, chắc hẳn Khương Tiêu sẽ chọn khối Xã hội. Đến lúc đó chia khối xong, cậu và Khương Tiêu sẽ không được làm bạn cùng bàn với nhau nữa, cũng không thể bên nhau sớm chiều.
Cái tên dở dở Lận Thành Duật kia đến trường còn đổi được thì việc chia khối sao ảnh hưởng nổi tới cậu ta? Kiểu gì cậu ta cũng sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để theo cạnh Khương Tiêu.
Không xác định được với Khương Tiêu, Lâm Hạc Nguyên đứng ngồi không yên.
Lúc này Khương Tiêu lại không hề hay biết gì cả.
Hôm nay đại hội thể thao kết thúc, anh muốn dành cả đêm nghỉ ngơi tử tế nên không học bài, mở TV xem phim truyền hình không cần dùng não coi như cân bằng thư giãn, nhưng cũng vui.
Đúng lúc này, phim truyền hình chiếu tới cảnh nam chính và nữ chính thuở còn ngây ngô thử lòng đối phương siêu ngọt ngào.
Xem một lát, anh lại nghĩ: Chắc Lâm Hạc Nguyên không thích xem kiểu này đâu nhỉ.
Không thì hai chúng mình xem Thời sự xíu nhé? Nói không chừng còn tìm được tư liệu thực tế nào đó để viết văn.
Vì vậy Khương Tiêu đứng bật dậy, kéo Lâm Hạc Nguyên định hỏi gì đó, lại phát hiện đối phương bị anh kéo như vừa choàng tỉnh khỏi phút trầm tư, ánh mắt nhìn mình có phần kỳ dị hơi khó hình dung.
Lúc này, lời thoại trong TV vang ra: "Anh thích mẫu người nào vậy?"
Nữ chính dò hỏi đối phương.
Cùng lúc đó, Lâm Hạc Nguyên bỗng vươn tay xoa đầu Khương Tiêu, tiếp theo cất lời: "Khương Tiêu này, hỏi cậu một vấn đề nhé."
Khương Tiêu: "Cậu nói đi."
"Cậu... thích mẫu người nào vậy?"
Khương Tiêu: "...?"
Ngữ điệu của Lâm Hạc Nguyên quá nghiêm túc, không giống hỏi bừa. Hơn nữa khi hỏi ra câu này, tay cậu ấy còn đặt ngay sau đầu mình, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc nhỏ của mình.
Hai người dựa sát gần nhau, gần hơn nam nữ chính trong phim truyền hình nhiều.
Đúng là Khương Tiêu hơi chậm chạp trong phương diện này, chủ yếu bởi vì nguyên nhân sống lại một đời. Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ về mối quan hệ của mình và Lâm Hạc Nguyên theo chiều hướng đó.
Thế nhưng hiện giờ bầu không khí đã thành vậy, Lâm Hạc Nguyên hỏi vấn đề này quá kỳ lạ, Khương Tiêu chậm chạp đến mấy cũng cảm nhận được chút ít.
Chắc không phải anh tự mình đa tình đâu ta?
"Mình..." Anh cười gượng một tiếng, định lấp liếm cho qua: "Mình khá thích học tập."
Lâm Hạc Nguyên đã nghĩ kỹ trong lòng, dĩ nhiên sẽ không từ bỏ như vậy, cậu lại truy hỏi thêm câu nữa: "Mình nói chính cậu đấy."
Khương Tiêu đang trốn tránh việc đưa ra câu trả lời, Lâm Hạc Nguyên không vội, ngược lại trong lòng còn thấy vui.
Nếu Khương Tiêu thật sự không có tâm tư này với nam sinh thì hiển nhiên cậu ấy sẽ đáp là gì cũng được một cách đường hoàng chính đáng. Đôi bên đều là nam sinh, có gì mà phải lảng tránh?
Khương Tiêu lảng tránh vấn đề này, trông cậu ấy có vẻ rất căng thẳng, song lại không hề bỏ chạy.
"Trước kia cậu từng theo đuổi em gái mình..."
Khương Tiêu xấu hổ: "Đã nói chuyện này qua đi không nhắc nợ cũ rồi mà, bây giờ mình thực sự không có tâm tư kia với Lâm Tình Ngọc."
"Không phải khơi ra chuyện cũ." Lâm Hạc Nguyên lại tiến lên trước gần hơn chút: "Nếu cậu đã từng thích kiểu mẫu như Lâm Tình Ngọc... vậy thì Khương Tiêu... cậu xem, trông mình rất giống con bé."
Thế này là thổ lộ công khai nhỉ, thổ lộ công khai ha, thổ lộ công khai đúng không...
Khương Tiêu nuốt nước bọt, đầu óc anh như bị nhét vào một cục keo nhão.
Sao lại thành thế này rồi?
Hôm nay xảy ra chuyện gì đặc biệt ư? Sao tự nhiên Lâm Hạc Nguyên lại như thế này?
Sau khi tôi thi chạy 5000 mét đạt hạng nhất, bạn cùng bàn thổ lộ công khai với tôi, phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp.
"Mình... ha ha..." Khương Tiêu tiếp tục cười gượng, còn ôm ý đồ lảng sang chuyện khác: "Mình đi rót cho cậu cốc nước."
Tuy nhiên anh còn chưa kịp đứng dậy đã bị một bàn tay của Lâm Hạc Nguyên ôm eo kéo lại. Khương Tiêu vốn đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, hiện tại tư thế thay đổi, anh gần như nằm hẳn trên sô pha, nửa thân trên dựa vào lưng sô pha, một tay khác của Lâm Hạc Nguyên chống ở đó, ngăn hết đường đi của anh.
Không chạy thoát được đâu.
Khương Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ cảm thấy Lâm Hạc Nguyên hơi lạ lẫm.
Trước đó Lâm Hạc Nguyên còn từng đánh nhau với Lận Thành Duật, lúc đấy Khương Tiêu không có mặt. Về sau người khác kể lại chuyện này cho anh mà anh không tưởng tượng nổi, tại sao người tốt tính như Lâm Hạc Nguyên lại đánh nhau với người ta được?
Hiện giờ anh đã có thể tự cảm nhận.
Khả năng Lâm Hạc Nguyên có tính xâm lược cực kỳ mạnh, sức lực cậu ấy còn rất khỏe, khỏe hơn mình một chút, ít nhất thực sự đủ để người thường xuyên vận động như Khương Tiêu phút chốc không tránh thoát nổi.
"Khương Tiêu." Lâm Hạc Nguyên nói tiếp: "Chúng ta quay lại chủ đề ban đầu, cậu thích mẫu người nào vậy?"
Khương Tiêu không đáp được.
Giọng điệu này của cậu ấy hơi giống khi giảng bài cho mình mọi ngày, có điều bây giờ nội dung đã thay đổi, khiến toàn thân anh tê dại.
"Thế mình đổi vấn đề nhé." Lâm Hạc Nguyên nói: "Cậu thích mình không, Khương Tiêu?"
Khương Tiêu thực sự không thể tránh thoát, anh nghiêm túc tự hỏi một lúc, mới nhỏ giọng đáp lời: "Không phải không thích... nhưng không phải kiểu này... thì... không phải kiểu này đâu... Cậu hiểu chứ?"
Mặc dù chuyện xảy đến rất đột ngột nhưng Khương Tiêu vẫn không muốn Lâm Hạc Nguyên không vui.
Tuổi tác chỉ là một phương diện, hai người bọn họ nhìn qua đều cùng tuổi mười sáu, tuy nhiên anh và Lâm Hạc Nguyên không giống nhau. Anh sống lại lần nữa, còn từng trải qua một cuộc tình quá đỗi thất bại, thế nên cả đời này chẳng muốn đụng đến những gì thuộc phương diện đó nữa.
"Mình không rõ." Lâm Hạc Nguyên không từ bỏ, hỏi tiếp: "Có lẽ cậu chỉ không phát hiện ra thôi Khương Tiêu."
Sự tự tin của cậu không hề xuất phát vô căn cứ. Đôi khi Khương Tiêu rất ỷ lại vào cậu, kiểu ỷ lại này không nằm trong phạm vi mối quan hệ bạn bè.
Tay giữ eo Khương Tiêu của cậu chẳng những không lỏng ra mà còn siết chặt hơn chút.
Khương Tiêu cảm giác được Lâm Hạc Nguyên lại gần mình thêm chút nữa, tới mức hơi thở hòa quyện.
"Mình thích cậu." Lâm Hạc Nguyên nói: "Khương Tiêu, nếu cậu không có tâm tình giống mình... thì cậu có thể đẩy mình ra."
Dù lời nói mạnh bạo đến mấy thì động tác của người thiếu niên vẫn còn trúc trắc ngây ngô. Thực tế Lâm Hạc Nguyên không làm ra gì thật, cậu chỉ từ từ tới gần, đặt một nụ hôn rất đỗi nhẹ nhàng tựa lông vũ phớt qua trên trán anh, gần như không cảm nhận được.
Tay Khương Tiêu đặt trên vai cậu, vận chút sức đẩy ra, song cuối cùng vẫn không đẩy mạnh cậu ra thật.
Anh mở to mắt để cho người ta tới gần.
Anh nhớ tới quá khứ ở bên Lâm Hạc Nguyên. Người này đối xử với anh rất tốt, vậy nên Lâm Hạc Nguyên trước mắt có làm gì với anh anh cũng không giận nổi, hiện giờ còn mềm lòng nữa.
Có lẽ anh cũng hơi hơi thích Lâm Hạc Nguyên thật, chẳng qua không dám, không dám tiếp tục tiến thêm một bước trên sự kiện này.
"Mình cảm thấy..." Khương Tiêu nỗ lực tìm từ: "Đôi ta như vậy không ổn."
"Nhưng cậu không đẩy mình ra."
"... Bây giờ chúng mình vẫn phải lấy việc học làm chính."
"Vừa rồi cậu không đẩy mình ra."
"Cực kỳ không ổn."
"Cậu không đẩy mình ra." Lâm Hạc Nguyên cười nói: "Khương Tiêu, cậu cũng thích mình."
Xác nhận được điều này, trái lại cậu buông lỏng tay, kéo Khương Tiêu dậy từ sô pha. Do chuyện mới xảy ra nên Khương Tiêu hơi bồn chồn, trong đôi mắt giăng kín sương mù, thoáng trông long lanh ướt át.
"Khương Tiêu à, chúng mình vẫn đang học cấp ba, sẽ không làm thêm nhiều điều nào đó, nhưng chúng ta có thể tiếp tục bên nhau." Lâm Hạc Nguyên nói: "Mình nói những lời này không phải vì nhất thời nổi hứng, mình thực sự nghĩ như vậy đấy. Dù tạm thời cậu chưa nghĩ kỹ thì cũng đừng chối bỏ hẳn khả năng này, được chứ?"
Cậu ngừng một lát, tiếp đó bổ sung một câu: "Chúng ta có thể từ từ tiến tới, mình không vội."
Lâm Hạc Nguyên quả là một người quá thông minh, tiến một bước lại lùi một bước, Khương Tiêu tuyệt nhiên không thể nổi giận với cậu.
Quan trọng nhất chính là có lẽ anh cũng không phải không có bất cứ cảm xúc gì với Lâm Hạc Nguyên, vì vậy lúc này mới không nói ra nổi bất cứ lời tàn nhẫn nào.
Trước khi đi du lịch anh còn có thể nói rằng hai người chỉ là bạn bè, nhưng từ chuyến du lịch đó, mọi chuyện đã khác.
Mối quan hệ đi lên từ tình bạn thường bắt đầu ở một hành động chạm tới sâu thẳm thâm tâm. Có người đối xử với anh tốt như vậy, tốt đến nỗi đủ khiến anh cảm động từ tận đáy lòng... Vậy thì sao có thể không thích hay không động lòng chút nào đây?
"Mình... không phải như cậu nghĩ đâu." Khương Tiêu gãi đầu: "Lâm Hạc Nguyên à, thực ra mình không tốt như cậu tưởng tượng đâu, mình có nhiều tật xấu lắm..."
Lâm Hạc Nguyên cũng không sốt ruột, chầm chậm đáp lại một câu: "Cậu trong mắt mình bây giờ đã tốt lắm rồi, bảo mình tưởng tượng thêm là mình sẽ siêu siêu thích cậu luôn đó."
Lận: Tình địch của tui cầm trà sữa tui tự tay nấu thổ lộ với vợ tui. *rạn vỡ*
(Mặt khác, lúc xây dựng đại cương tôi không nghĩ nhiều, bởi tôi cũng đã đọc qua mấy bộ vườn trường ở jjwxc, cảm thấy yêu đương hẹn hò được. Lúc viết chương này tôi còn tra xem quy định về đề tài bị hạn chế của Tấn Giang, thấy không cấm vị thành niên [nhưng không thể là trẻ nhỏ], chủ đề thời xưa có thể viết phóng khoáng ở mức phù hợp, tuy nhiên không thể gì gì kia, cũng không được miêu tả hành vi thân mật, lối đi ở đây, học sinh cấp ba Nguyên-Tiêu thực sự vô cùng ngây thơ, thật đấy.)
• Yên: Tên của hai bạn ghép với nhau thành 元宵 (= Tết Nguyên Tiêu = bánh trôi), thật đáng yêu ~
!! /___/
ฅ(①ㅅ①)ฅ... tỏ tình rồi --- ♡♡
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT