*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Người như Khương Tiêu trước nay luôn ứng đối linh hoạt, việc gì có thể giải quyết bằng cách đơn giản thì anh sẽ không đi đường vòng. Suy cho cùng, chỉ cần Lận Thành Duật đi khỏi là đã coi như giải quyết xong rồi.

Cacao nóng vốn không phải thức uống khó làm, Khương Tiêu có thể tự chế biến. Công thức quen thuộc của anh là pha bột cacao, sau đó thêm socola tan chảy và kem bông, thích thì bỏ vào ít kẹo marshmallow*. Mùa đông uống một hớp, vị ngọt nồng đượm khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc.



Thế nhưng thử đi thử lại chỉ thấy có vài thương hiệu làm ngon như vậy. Hiện tại đừng nói Hậu Lâm, ngay cả ở Liễu Giang cũng khó tìm ra sản phẩm của mấy hãng này trong cửa hàng bách hóa. Không biết Lận Thành Duật làm thế nào ra được hương vị rất giống trong ký ức này.

Tuy nhiên bây giờ đúng là cả cốc cacao anh cũng để ý. Hợp khẩu vị đến mấy vẫn chẳng nuốt trôi.

Vào tiết tự học buổi chiều, Khương Tiêu mang bánh gừng mình làm lúc trước đi để làm điểm tâm. Diệp Ảnh Ảnh cảm thấy dạo này mình cứ ăn ké của người ta thì không ổn lắm, vì vậy đã mang bánh socola cho Khương Tiêu.

Trùng hợp lại là socola. Mùa đông của Khương Tiêu gắn bó keo sơn với socola.

Lâm Hạc Nguyên chăm chú quan sát một lát. Khương Tiêu vừa làm bài vừa ăn bánh, cắn từng miếng bánh quy giòn rụm nhai nhai, hai má phồng lên tựa chú chuột hamster.

Hình như cậu thường xuyên thấy Khương Tiêu ăn socola, trước đó còn cho cậu nữa. Xem ra cậu ấy thích socola thật.

"Cậu nhìn mình làm gì vậy?" Khương Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hạc Nguyên, ngẩng đầu nhìn cậu thắc mắc: "Không làm bài sao?"

Lâm Hạc Nguyên: "... Làm chứ."

Sau khi tan tiết tự học, Lâm Hạc Nguyên về nhà. Cha mẹ cậu quan hệ rộng, thường xuyên có người tới tặng ít quà, hôm nay cũng có.

Coi bộ khách vừa đi, giúp việc đang dọn dẹp phòng khách. Nhà họ Lâm có hai đứa trẻ, đối phương tặng quà cũng chia hai phần. Tuy nhiên Lâm Hạc Nguyên không quan tâm đến mấy thứ này cho lắm, đặc biệt là đồ ăn vặt. Vì vậy phần kia của cậu nếu không phải vật dụng cho nam sinh thì đều đưa em gái luôn.

Đúng lúc cô em gái Lâm Tình Ngọc của cậu đi ngang qua. Cô ôm theo quà vặt nhận được hôm nay, thấy cậu về thì chào hỏi như thường.

Lâm Hạc Nguyên trông thấy gì đó: "Từ từ đã."

"Sao thế anh?"

Sau đó, Lâm Tình Ngọc chứng kiến anh trai trước nay chẳng bao giờ ăn vặt lục tìm trong hai túi quà mình đang ôm, lấy socola ra.

Chỉ thế thôi chưa tính là gì, Lâm Hạc Nguyên còn nghiêm túc hỏi cô: "Anh nhớ rõ tuần trước có người tặng hai hộp socola nhập khẩu. Em cất ở đâu vậy?"

"... Trong ngăn tủ đó anh." Lâm Tình Ngọc ngơ ngác nhìn cậu, thử hỏi dò: "Anh muốn ăn sao?"

Một người không thích ăn ngọt như Lâm Hạc Nguyên lại cố ý lục túi lấy phần socola kia đi, đây đúng là chuyện lạ gây hoang mang Lâm Tình Ngọc lần đầu gặp.

"Cho người khác." Lâm Hạc Nguyên tiếp tục đi về chỗ tủ, lấy socola rồi liếc cô: "Không phải em sợ béo sao? Ăn ít chút."

Lâm Tình Ngọc:???

Em sợ béo thì có thể ăn dè mà! Anh không thể lấy luôn thế chứ!

Tối đó, Lâm Tình Ngọc bực bội viết vào nhật ký: "Tiêu rồi, anh trai không thương mình nữa rồi! Cái đồ thối tha Lâm Hạc Nguyên này!". Có điều sau thoáng trầm tư, cô lại nghĩ sâu hơn.

── Tặng socola? Chắc là yêu sớm ha.

Nhưng mình đâu phát hiện dạo gần đây có nữ sinh nào gần gũi với anh ấy đâu.

Hết ngày cuối tuần, tuần kế là kỳ thi cuối kỳ. Khương Tiêu không rảnh quan tâm chuyện khác, anh đã bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch. Thi xong mấy môn này, cuối cùng buông bút, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thật không dễ dàng mà.

Thời gian trôi qua nhanh quá.

Thi cuối kỳ xong là tới kỳ nghỉ đông. Khương Tiêu bước ra khỏi phòng thi, các bạn học xung quanh đều rất đỗi vui vẻ. Có người so đáp án, có người bắt đầu thảo luận về kế hoạch nghỉ đông. Dưới sân, Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh đang chờ anh.

Hôm nay trời không có tuyết, tuy nhiên vẫn lạnh như thường.

"Tiêu ơi!" Lần đầu tiên Diệp Ảnh Ảnh thi xong mà không ủ dột đau buồn, ngược lại còn cực kỳ đắc ý: "Đợt này chắc chắn tao sẽ đạt tiêu chuẩn!"

Khương Tiêu khen: "Giỏi lắm giỏi lắm."

Lời anh nói rất chân thành. Vốn Diệp Ảnh Ảnh đã không thích học môn văn hóa, bây giờ còn dành phần lớn thời gian học vẽ tranh, cậu chàng có thể thi đạt tiêu chuẩn đã là kết quả chứng tỏ cậu rất nỗ lực rồi.

Xem dáng vẻ kia của Lâm Hạc Nguyên thì khỏi phải nói, khả năng cao cậu ấy lại nhất khối cho xem.

"Đi thôi, mình mời hai cậu đi ăn, coi như cảm ơn hai người đã giúp đỡ mình học bổ túc trong thời gian này." Diệp Ảnh Ảnh kéo anh qua: "Đi thôi đi thôi, lạnh chết tao rồi. Trời lạnh thế này không ăn chút đồ nóng thì uổng quá. Tao sẽ mời mày và Hạc Nguyên ăn món lẩu cay ngon nhất!"

Chờ Diệp Ảnh Ảnh lớn tiếng gào xong, Lâm Hạc Nguyên vừa đi vừa hỏi anh: "Thi thế nào?"

"Tạm ổn." Trước đó Khương Tiêu đã so đáp án một số bài điểm cao với Lâm Hạc Nguyên. Anh nhìn cậu cười: "Học kỳ sau cậu chờ làm bạn cùng bàn của mình đi."

Nghe anh nói vậy, Lâm Hạc Nguyên mới yên tâm hẳn.

Thảo luận xong chuyện thi cử, Khương Tiêu lại được Lâm Hạc Nguyên nhét gì đó vào tay.

Một chiếc bình giữ nhiệt.

Có ý gì ta? Lâm Hạc Nguyên cũng muốn cho anh uống nhiều nước ấm sao?

Đúng lúc anh đang hơi khát, nói tiếng cảm ơn rồi mở nắp bình uống thử một ngụm, ngạc nhiên khi thứ vào miệng lại có vị socola.

Ui, là cacao nóng nè.

Nói thật thì mùi vị cacao nóng này không ngon bằng cacao nóng chế biến theo công thức quen thuộc kia của Khương Tiêu, song cũng không tồi. Vị socola thơm nồng nguyên chất, thoang thoảng chút hương sữa.

"Cậu làm kiểu gì vậy?"

Anh còn chưa ăn hết mấy hộp socola bự Lâm Hạc Nguyên đưa cho trước kỳ thi với lý do để trong nhà cũng không ai ăn đâu.

Thứ này hôm qua Lâm Hạc Nguyên lấy được từ tủ nhỏ đựng quà vặt của em gái. Đó là một hộp bột cacao. Lâm Hạc Nguyên đọc qua chữ tiếng Anh trên nhãn, người ta ghi có thể dùng làm đồ uống nóng. Cậu quyết định tự làm theo công thức cho sẵn rồi đưa em gái nếm thử. Em ấy phản hồi rằng cũng khá ổn.

Vì vậy Lâm Hạc Nguyên đã lấy hết đi, làm ra một ly nóng hổi theo công thức mình thử nghiệm ra. Hiệu quả của bình giữ nhiệt này không tệ lắm. Buổi chiều thi xong đưa Khương Tiêu, độ ấm cũng giảm tới mức vừa miệng.

"Cậu thích thì tốt rồi, lần sau mình sẽ mang cho cậu tiếp." Lâm Hạc Nguyên xoa đầu Khương Tiêu: "Đi thôi, đi ăn gì thôi."

Khương Tiêu mừng rỡ uống hết bình cacao nóng kia, tiếp đó cùng hai người ra ngoài ăn. Hôm nay về nhà hơi muộn, nhưng đến nhà rồi vẫn cảm thấy hơi ấm tràn trề, chẳng lẽ vì tâm trạng tốt?

Cảm nhận kỹ lại thấy sai sai, có ấm cũng thể không ấm đến nỗi này.

Nhà lắp điều hòa ư?

Thời này giá điều hòa không hề rẻ, ít hộ gia đình chịu chi lắp đặt. Trước kia mùa đông lạnh mở máy sưởi là cơ bản cũng vượt qua được cái lạnh rồi. Gia đình bình thường đều như thế, sao tự nhiên mẹ lại chi mạnh tay vậy?

Hạ Uyển Uyển thấy anh về thì rất vui vẻ, ra đón Khương Tiêu qua ăn ít hoa quả.

"Niên Niên thi xong rồi à, vất vả cho con. Tới đây, mẹ bóc cam con ăn."

Khương Tiêu ngồi xuống cạnh mẹ, quả nhiên trông thấy máy điều hòa đang mở trong phòng khách. Diện tích căn nhà không lớn, điều hòa nằm ở phòng khách, cửa mấy căn phòng đều được mở ra từ lâu. Hơi ấm lan tỏa khắp nhà.

Theo đường nhìn của Khương Tiêu, Hạ Uyển Uyển vỗ đầu một phát: "Ây dà, đúng lúc mẹ định nói với con chuyện điều hòa. Dạo này nhà mình may mắn thật đấy, chuyện tốt gì cũng gặp được!"

Như lời Hạ Uyển Uyển thì hôm nay bà đi siêu thị, lúc tính tiền xong nhân viên nói có thể lấy phiếu rút thăm trúng thưởng. Bà lấy bừa một phiếu, thế mà siêu thị lại nói rằng bà đã trúng giải nhất - một chiếc điều hòa.

Đồng nghiệp đi siêu thị cùng bà trúng một hộp giấy rút, thấy bà may mắn vậy thì khuyên bà bán điều hòa đi, giá phải đến mấy nghìn tệ chứ ít, để trong nhà chỉ tốn điện. Ai cũng biết chuyện nhà Hạ Uyển Uyển thiếu tiền.

Tuy nhiên sau khi ngẫm nghĩ, bà vẫn quyết định để cho nhà mình dùng. Bây giờ thời tiết ngày càng lạnh hơn, con trai ở nhà làm gì cũng lạnh lẽo tay chân. Giờ bỗng được cho không một chiếc điều hòa, tốn thêm ít tiền điện để con được thoải mái chút cũng tốt.

Bà chỉ tiết kiệm, chứ trong nhà vẫn còn một khoản tiết kiệm nhỏ, cộng thêm ít tâm bệnh được Khương Tiêu chữa lành nên bà biết rất nhiều thời điểm cần sống cho hiện tại, để mình và con trai thoải mái hơn phần nào.

Hiệu suất làm việc của bên siêu thị cũng cao, lập tức vận chuyển điều hòa tới tận nhà lắp đặt cho bà. Khương Tiêu về vừa kịp lúc dùng.

Khương Tiêu nghe bà nói vậy cũng thấy vui lây. Song khi ngẫm cẩn thận, anh lại nhận ra vấn đề. Anh luôn có phần cảnh giác với những chiếc bánh rơi từ trên trời xuống thế này.

Lận Thành Duật mới đi chưa tới mấy ngày, chuyện này chắc sẽ không liên quan tới cậu ta đâu nhỉ?

Chẳng qua nhà ấm áp tốt hơn rất nhiều. Lúc mẹ và anh rửa bát không còn lạnh như trước nữa. Thấy mẹ vui đến vậy, Khương Tiêu không tiện nhiều lời, sợ bà khó chịu, hơn nữa anh cũng không có chứng cứ gì.

... Thôi, cứ tạm bỏ qua đi.

Nghĩ kỹ thì cuối cùng vẫn do anh không có tiền trong tay. Hai mươi nghìn tệ nửa năm nay kiếm được tuy không tính là ít nhưng đây là tiền vốn cơ sở, Khương Tiêu không dám tiêu lung tung. Nếu mình có đủ tiền, việc này cũng chẳng tới lượt Lận Thành Duật làm.

Thi cuối kỳ xong rồi, anh phải mau mau tới Liễu Giang nhập hàng tiếp.

Lúc này đây, Lận Thành Duật vừa tiễn được một gia sư đi. Đối phương khen y vài câu với ông nội y, khiến ông nội rất vui mừng.

Mọi việc đều bị đem ra so sánh. Trong hai đứa trẻ nhà họ Lận, Lận Dung Giai cũng được xem trọng tương đương, cả hai cùng học theo một chương trình. Thế nhưng ở cả đời trước lẫn đời này, Lận Dung Giai đều kém Lận Thành Duật. Cộng thêm việc y sống lại vốn đã chiếm ưu thế lớn, lần nào đi học cũng thể hiện xuất sắc, gia đình đặt ra mục tiêu khó nhằn đến mấy y cũng hoàn thành được khá hoàn mỹ.

Do thành tích tốt nên ông nội cũng làm ngơ với việc y thường xuyên tới Hậu Lâm tìm người và làm ra vài hành động nhỏ. Không ai nói rõ được tại sao y lại quan tâm Khương Tiêu đến vậy. Có điều so với một số nít quỷ đang trong tuổi dậy thì nổi loạn của nhà khác thì hành động của Lận Thành Duật dường như vẫn chấp nhận được.

Lận Dung Giai biết chuyện này nhưng không dám hỏi nhiều. Thái độ của cô nàng với Lận Thành Duật vẫn rất phức tạp. Bình thường có thể không chạm mặt thì sẽ không chạm mặt. Cô nàng hãy đang nhỏ tuổi, thích chơi hơn học, chương trình học hiện tại lại là cơ sở quản lý, không những nghe không hiểu quá nửa, cô nàng còn phải học đến chín mười giờ kém buổi tối. Vừa mệt vừa bị giáo viên mắng, bực chết đi được.

Cô nàng không hiểu Lận Thành Duật lấy đâu ra sức mà học xong còn ngồi ở phòng sách, không biết viết gì trong cuốn tập như cục gạch kia. Y không đi, cô nàng cũng không dám đi. Cha mẹ đặt ra yêu cầu rất cao cho cô nàng. Mỗi lần thấy cô nàng không giỏi bằng Lận Thành Duật, họ đều tỏ thái độ tiếc hận. Giờ này về nhà cũng chẳng yên bình, chi bằng chờ tại đây thêm một lát.

Kết quả là hơn mười giờ Lận Thành Duật mới ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một câu: "Đói rồi."

Lận Dung Giai cũng rất đói bụng. Cô nàng thấy y cuối cùng cũng dừng học thì hân hoan phấn khởi ra khỏi phòng sách, bảo dì giúp việc làm cho mình chút điểm tâm ngọt để ăn. Lận Thành Duật lại xắn tay áo tự mình vào bếp.

Người giúp việc trong nhà vội vàng kéo y lại hỏi muốn ăn gì, bảo cứ dặn mình làm là được rồi. Lận Thành Duật chỉ lắc đầu, nói rằng mình sẽ tự làm.

"Dì Vương đừng lo cho anh ấy." Lận Dung Giai cũng bực mình nói: "Anh ấy cứ thích tự giày vò mình thế đấy."

Có giúp việc thì không cần, cứ khăng khăng tự làm cái món cơm chiên trứng gì đó kia, còn làm khó ăn chết đi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play