Ánh mắt Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu hệt như bắt quả tang tận giường. Nhưng anh chỉ hơi mất tự nhiên một lát rồi nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Đã nói rõ hết với nhau rồi. Mình làm gì cũng đâu liên quan tới cậu ta?
Dạo gần đây cứ cuối tuần là Lận Thành Duật sẽ tới. Ở tuổi này, y vẫn đang bị người nhà ép về nhà đi học nên không thể tới mỗi ngày. Cộng thêm không ít chương trình học khác của gia đình nên rất hiếm khi thấy y vào các ngày đi học.
Nếu Khương Tiêu bằng lòng gặp Lận Thành Duật, y có thể bất chấp tất cả ăn vạ đến chết bên anh. Tuy nhiên Khương Tiêu lại không muốn gặp y, tần suất tới một tuần một lần đã đạp lên giới hạn sự kiên nhẫn của anh.
Khương Tiêu không để ý chuyện này lắm. Cứ đụng tới Lận Thành Duật là anh thấy phiền phức. Vì vậy, Khương Tiêu nhíu mày, nhìn đối phương cố tình đứng chắn ở ngã rẽ cũng chỉ khựng bước một lát, ngay sau đó anh kéo Lâm Hạc Nguyên định đi ngang qua, song vẫn bị Lận Thành Duật ngăn cản.
"Tiêu Tiêu ơi, em có chuyện muốn nói với anh. Chỉ một lát thôi, được không?"
Nhìn thấy Khương Tiêu, y nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nụ cười luôn nở trên môi. Khương Tiêu cũng luôn từ chối y.
"Không được."
Anh kéo Lâm Hạc Nguyên: "Chúng ta đi mau đi."
Lâm Hạc Nguyên đáp lời. Thực ra trước đó cậu đã gặp Lận Thành Duật một lần rồi, chẳng qua khi ấy toàn bộ sự chú ý đều tập trung ở Khương Tiêu nên cậu không quan tâm tới những người khác. Bây giờ người này nhìn mình với ánh nhìn hung tợn như vậy, cậu muốn không chú ý cũng khó.
Đây là ai? Khương Tiêu quen sao? Nhưng mình chưa nghe cậu ấy nhắc bao giờ, mình có thù gì với cậu ta ư?
Thắc mắc trong lòng Lận Thành Duật cũng tương tự cậu.
Lần trước thằng nhóc này lôi lôi kéo kéo Khương Tiêu chưa đủ ư? Sao giờ vẫn còn ở đây?
Trên thực tế, Lận Thành Duật đã đứng đó một lúc lâu. Y thấy hai người đeo khăn quàng cổ gần y hệt nhau. Khương Tiêu nhận hộp sữa từ tay cậu ta, sau đó không biết cả hai nói chuyện gì mà dựa cực sát vào nhau. Bên cạnh Khương Tiêu có bạn bè thân thiết là chuyện bình thường, Lận Thành Duật biết một ví dụ là Diệp Ảnh Ảnh. Có điều Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu học hai lớp khác nhau, cũng mới quen gần đây. Tuy Lận Thành Duật biết tên cậu, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, cơn giận vẫn nổi dậy trong lòng.
Tối qua y không tài nào ngủ nổi, chạy một mạch cả đêm tới Hậu Lâm tìm gặp Khương Tiêu. Mới sáng sớm đã thấy cảnh này, y chỉ cảm thấy bộ não mình đau đớn. Chẳng qua mới sáng sớm, không thể nổi nóng vớ vẩn nên y đành nỗ lực nhẫn nhịn, muốn mau mau nói cho Khương Tiêu chuyện chính trong lần tới Hậu Lâm này.
Y phát hiện gần đây Khương Tiêu đang nghiêm túc học hành. Lận Thành Duật hiểu, có lẽ việc bỏ học năm cấp ba đời trước thực sự là một niềm tiếc nuối với Khương Tiêu. Y nghĩ, nếu mình có thể giúp anh ấy thì cũng coi như làm được chút gì đó cho anh.
Y tìm vài giáo viên dạy thêm nổi tiếng ở Hậu Lâm, thương lượng ổn thỏa, đảm bảo họ có thể dạy thêm một kèm một cho Khương Tiêu mỗi cuối tuần.
Đó chỉ là giáo viên, không phải bản thân y. Y cho rằng Khương Tiêu sẽ không phiền ghét như trước. Kết quả là chưa kịp mở lời đã trông thấy anh ở chung với người khác, lồng ngực bắt đầu chua xót.
"Tiêu Tiêu à..." Y không nhịn được kéo tay Khương Tiêu, muốn kéo người ấy từ chỗ người khác tới bên mình: "Em có chuyện muốn nói với anh, thật đó ạ."
Khương Tiêu không bị y kéo xê dịch. Ánh mắt nhìn Lận Thành Duật của anh không hề thân thiện như khi nhìn Lâm Hạc Nguyên.
"Tôi đây cũng không rảnh thật, còn phải đi học nữa." Anh vặn cánh tay: "Đừng có lôi lôi kéo kéo, thả tôi ra."
Tay Lận Thành Duật quá lạnh, lạnh như băng, bị y nắm không hề dễ chịu.
"Em không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của anh đâu." Lận Thành Duật nói rồi tóm gọn chuyện giáo viên dạy thêm: "Sắp thi vào 10 rồi, những giáo viên này đều rất có kinh nghiệm. Anh thử học một buổi thôi, được không? Em giới thiệu họ cho anh xong sẽ đi luôn, không ở bên quấy rầy anh nữa, thật."
"Tôi nói rồi, không cần." Khương Tiêu mất kiên nhẫn: "Không cần cậu phải nhọc lòng vì thành tích của tôi, Lâm Hạc Nguyên sẽ giúp tôi học thêm."
Nói tới đây, anh bất giác quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Hạc Nguyên đang đứng bên cạnh mình.
Lâm Hạc Nguyên xem đến đây cũng đủ rồi. Cậu vốn cho rằng đây là người quen của Khương Tiêu, có gì muốn nói nên mới không ngăn cậu ta. Nhưng rõ ràng Khương Tiêu đã tỏ ra miễn cưỡng, ánh mắt nhìn mình chứa chút ý cầu cứu, cậu không nhìn nổi nữa.
Người này không phải học sinh trường THCS số 3, chẳng lẽ tới gây phiền phức?
"Bạn học à, tôi thấy Khương Tiêu không muốn. Mong cậu đừng ép cậu ấy."
Lâm Hạc Nguyên rút tay Khương Tiêu ra khỏi tay Lận Thành Duật. Cậu và Khương Tiêu dồn lực, Lận Thành Duật không túm được. Ngay sau đó, cậu lập tức che đằng trước Khương Tiêu, nghiêm nghị nhìn Lận Thành Duật.
"Chúng tôi còn phải đi học." Cậu nói tiếp: "Sắp muộn đến nơi rồi. Mình đi thôi Khương Tiêu."
Lận Thành Duật và Khương Tiêu bị một người ngăn cách. Lòng y càng khó chịu hơn. Vốn dĩ đã ngứa mắt Lâm Hạc Nguyên, bây giờ càng không nén nổi cơn giận nữa.
Như trong hiểu biết của Khương Tiêu, bản chất Lận Thành Duật không phải người hiền lành dịu dàng gì. Hiện giờ y cam tâm tình nguyện khom lưng cúi đầu trước Khương Tiêu, nhưng với Lâm Hạc Nguyên thì khác.
"Mày là ai? Mày biết gì chứ? Chuyện của tao và Khương Tiêu chừng nào tới lượt mày quản hả?" Y lạnh lùng nói: "Lúc tao với anh ấy quen nhau còn chẳng có mày đâu, cút ngay."
Lâm Hạc Nguyên không đi, trái lại càng bảo bọc Khương Tiêu kỹ hơn.
"Cậu đi trước đi, đến trường trước. Mình ngăn cậu ta." Khương Tiêu nghe thấy cậu nhỏ giọng nói với mình: "Hình như người này hơi bất bình thường."
Mới sáng sớm đã gặp Lận Thành Duật, vốn tâm trạng Khương Tiêu đang bị ảnh hưởng đôi chút. Ấy vậy mà lúc này chứng kiến hành động của Lâm Hạc Nguyên, anh lại bỗng không nhịn được, cúi đầu cười khẽ.
"Không sao." Anh kề tai nói nhỏ với Lâm Hac Nguyên: "Cậu ta không dám làm gì đâu."
Lâm Hạc Nguyên lo lắng: "Lỡ có thì sao?"
Khương Tiêu đáp lời cậu: "Thế thì mình đánh cậu ta! Cậu quên rồi sao? Mình đánh nhau siêu giỏi đó."
"Không ổn đâu." Khương Tiêu thấy Lâm Hạc Nguyên nhíu mày: "Nếu bị chủ nhiệm Lý phát hiện đánh nhau thì thầy ấy sẽ ghi tội. Đến lúc đó thầy không cho cậu về lớp số 1 thì phải làm sao đây?"
Cậu vừa chốt làm bạn cùng bàn với Khương Tiêu, không thể để những chuyện ngoài ý muốn khác làm hỏng việc được.
Lận Thành Duật trơ mắt nhìn bọn họ rì rầm bên tai nhau, do đứng gần nên y nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện.
Nội dung đoạn hội thoại của họ y nghe cái hiểu cái không.
Như thể y mới là người ngoài vậy.
Dần dần có một số chi tiết ở Khương Tiêu vuột khỏi tầm kiểm soát của y.
Trong cơn giận nổi dậy lúc Lận Thành Duật thấy hai người họ trước đó, tâm trạng uất nghẹn ghen ghét chiếm phần lớn. Tuy nhiên lòng y cũng rõ rằng tâm trạng này xuất hiện không phải vì Khương Tiêu quen bạn thân mới, đời trước Khương Tiêu cũng có không ít bạn bè, song y không bị vậy. Cho nên bây giờ y khó chịu chẳng qua chỉ vì chính bản thân mà thôi.
Khi y có được Khương Tiêu, những người này không đáng sợ; khi y mất đi Khương Tiêu, một chút chuyện nhỏ cũng trở thành cái đinh trong mắt y.
Bởi vì không có được nên mới sợ hãi.
Nhưng chính vì hiểu rõ điều này, dù trước kia Lận Thành Duật biết về Lâm Hạc Nguyên, y cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên cậu. Xét về tình bạn thì thực ra tình cảm của người này với Khương Tiêu còn chẳng bằng Diệp Ảnh Ảnh, dẫu sao cũng là bạn mới quen.
Xưa nay Lận Thành Duật luôn cho rằng chỉ cần mình giữ chặt được Khương Tiêu, không cho anh bị người khác đánh lạc hướng chú ý là tốt rồi. Y chịu biết bao đau khổ lẫn lộn, hiện giờ sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Vậy mà trong khoảnh khắc tận mắt chứng kiến hai người họ ở bên nhau, y lại bỗng cảm thấy thực sự sợ hãi.
"Tiêu Tiêu..." Giọng y run rẩy theo trái tim đang run lên vì lo âu: "Anh nhìn em, anh nhìn em đi..."
Thế nhưng Khương Tiêu nấp sau Lâm Hạc Nguyên không nhìn y. Anh còn kéo kéo phần áo bên hông Lâm Hạc Nguyên. Hai người trao đổi ánh mắt một lát, Khương Tiêu chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay mình.
Năm phút nữa là vào học, đừng quan tâm tới cậu ta nữa, tranh thủ chạy mau còn kịp.
Lâm Hạc Nguyên: Hiểu rồi.
Cậu cũng nghe thấy lời Lận Thành Duật nói, tuy nhiên cậu chỉ càng cảm thấy người này kỳ quặc, đừng nên để cậu ta chạm vào Khương Tiêu thì hơn.
Lận Thành Duật chưa kịp nói câu tiếp theo đã thấy Khương Tiêu kéo Lâm Hạc Nguyên chạy. Bọn họ rất thạo đoạn đường này, Lận Thành Duật chặn ở ngã rẽ thì cứ chạy ngược về bên trái, men theo đường vòng là được.
Y thấy chiếc cặp sách Khương Tiêu đeo trên vai rung rung, tựa hồ y là loài thú dữ nào đó.
Anh còn kéo tay người khác.
Lận Thành Duật muốn đuổi theo, nhưng chân vừa nhấc lên đã bị trượt suýt ngã. Chú Nhạc đằng xa thấy cảnh này vội tiến tới đỡ y lên.
"Cẩn thận chút." Chú Nhạc nói: "Tuyết rơi đường trơn."
Khí hậu ở Liễu Giang ấm áp, mười năm nay chưa đổ tuyết lần nào. Lận Thành Duật chạy từ tận đấy tới, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay. Khương Tiêu đi rồi, y mới chợt thấy lạnh, lạnh thấu xương, lạnh từ cơ thể đến cõi lòng.
Tính tình Khương Tiêu cởi mở rộng rãi, đời trước hai người đàn ông bọn họ kết hôn nhưng không đăng ký. Đến tình yêu của mình Lận Thành Duật cũng chẳng thấy rõ, dĩ nhiên sẽ không tuyên bố chủ quyền.
Do đó, rất nhiều người bên ngoài vẫn cho rằng Khương Tiêu đang độc thân, xung quanh anh không ít chim ca ríu rít. Lận Thành Duật đã gặp phải vài trường hợp công khai tỏ tình, nhưng y chưa bao giờ hoảng loạn, bởi vì thái độ của Khương Tiêu luôn hết sức minh bạch, lần nào cũng từ chối ngay, nói rõ rằng mình có người yêu rồi, sau đó thì chủ động xa cách, không dây dưa lằng nhằng.
Vì vậy mỗi khi gặp trường hợp đào góc tường này, Lận Thành Duật chẳng những không thấy bị đe dọa mà ngược lại, nhờ thái độ của Khương Tiêu, y càng ngày càng thấy an toàn hơn, càng ngày càng yên tâm thoải mái. Tiềm thức y đã nhận định dù ra sao Khương Tiêu cũng sẽ không rời xa mình.
Khương Tiêu vẫn là Khương Tiêu kia. Khi anh ấy từ chối chưa bao giờ để cho người ta đường thoát, giống như bây giờ từ chối y vậy.
Mọi chuyện diễn ra lúc này đều đang nhắc nhở Lận Thành Duật rằng Khương Tiêu không chỉ đi rồi, rời khỏi y, thậm chí còn có người mới tiến vào.
Mới phát hiện ra khả năng này thôi, Lận Thành Duật đã cảm thấy mình sắp phát điên.
Khương Tiêu là một người rất được người ta quý mến, và sự tốt đẹp của anh ấy chưa bao giờ thể hiện cho mình mình xem.
Dù Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên chưa đi tới mối quan hệ kia, nhưng nhìn theo bóng dáng hai người, lồng ngực y như bị một cây dùi sắc nhọn đâm vào, làm đau đớn cả tâm can tì phổi của y.
Khương Tiêu chẳng quan tâm y nghĩ sao. Anh và Lâm Hạc Nguyên cùng chạy tới trường, bước vào cổng vừa kịp lúc chuông reo. Khương Tiêu thở hồng hộc, không quên uống nốt ngụm sữa bò cuối cùng.
Mặc dù Lâm Hạc Nguyên cũng hơi tò mò về Lận Thành Duật, nhưng Khương Tiêu không chủ động đề cập nên với tính cách của mình, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Sau này gặp người không đối phó được thì cứ tới tìm mình, đừng tự ý đánh nhau."
"Lâu lắm rồi mình chưa đánh nhau đấy, cậu đừng cố tình nghĩ xấu mình chứ." Khương Tiêu nói. Anh vừa uống xong hộp sữa bò kia, trên người cũng phảng phất chút vị sữa ngọt ngào, duy trì ổn định biểu hiện ngoan ngoãn giả dối: "Cậu yên tâm, học kỳ sau nhất định mình sẽ tới lớp số 1 tìm cậu."
Nghe xong lời đảm bảo này, Lâm Hạc Nguyên mới vứt từng chút chuyện Lận Thành Duật ra sau đầu, cười nói: "Được."
Về chuyện của Lận Thành Duật, Khương Tiêu cảm thấy mình sẽ xử lý tốt được. Lâm Hạc Nguyên không biết nguyên nhân trong đó, đừng nên dính vào vũng nước đục này thì hơn. Cần nói thì nói, trốn được thì trốn, tránh không nổi thì chạy.
Liễu Giang cách xa Hậu Lâm như vậy, đi đi về về một chuyến rất phiền phức. Lận Thành Duật thường xuyên qua lại đành từ bỏ. Mà dù y không buông tha thì bên nhà họ Lận cũng sẽ không mặc kệ y thích làm gì thì làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT