CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. -....-.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Hạ Uyển Uyển ôm anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, không nói thêm lời an ủi nào.

Khương Tiêu giờ đây đã khác. Con trưởng thành hơn nhiều, đã đủ mạnh mẽ để đưa ra lựa chọn và đối mặt với sự biệt ly sau lựa chọn của mình. Lúc này, không cần phải nhiều lời, chỉ cần cho con giải tỏa hết cảm xúc là đủ rồi.

Niên Niên của bà không khóc dữ dội. Hạ Uyển Uyển nghe tiếng nức nở khe khẽ của con mà đau lòng.

Thế nhưng tình yêu vốn là vậy. Gặp được một người phù hợp với mình như tìm kim nơi biển rộng, duyên hợp hay duyên tan đều do số phận.

Hạ Uyển Uyển không thể bầu bạn với con mãi mãi. Vấn đề tuổi tác vẫn hiện hữu tại đây, người làm mẹ là bà rồi sẽ phải đi trước một bước. Nếu có ai đó ở bên con lâu dài thì tốt biết mấy.

"Đừng khóc." Bà nghe ra tiếng khóc đang yếu dần: "Niên Niên cùng mẹ làm vằn thắn nhé?"

Khóe mắt Khương Tiêu ửng đỏ. Anh gật đầu, đáp một tiếng "Vâng".

Anh đón Tết năm nay bên Hạ Uyển Uyển.

Không hẳn là cô đơn. Khương Tiêu vẫn nỗ lực làm cho bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt. Còn cả người luôn kiên trì khiến điện thoại Khương Tiêu reo liên tục, muốn cô đơn cũng không cô đơn nổi.

Phó Nhược Ngôn hoàn toàn không muốn chia tay. Có vết xe đổ tại đó, hắn nào dám tiếp tục làm ra chuyện quá giới hạn với Khương Tiêu? Tuy nói là cẩn trọng mong quay lại, bị Khương Tiêu từ chối vài lần vẫn chưa từ bỏ, Tết năm nay không bù đắp được, vì vậy hắn cũng không dám tự tiện tới nhà. Trái lại, hắn tặng khá nhiều quà Tết với ý nghĩa xin lỗi rất mãnh liệt.

Chẳng qua muộn vẫn là muộn. Khả năng quay về lối cũ của Khương Tiêu cực kỳ thấp.

Có một người khác cũng đang nỗ lực như hắn, đó là Lận Thành Duật.

Số điện thoại cũ của Lận Thành Duật bị cho vào sổ đen. Tuy nhiên, y đã dễ dàng mua được một chiếc sim mới. Trước đây, bên cạnh Khương Tiêu có Phó Nhược Ngôn với lòng chiếm hữu mạnh mẽ nên có gọi chưa chắc anh đã nghe, thậm chí còn bị chặn lần nữa.

... Nhưng bây giờ họ chia tay rồi, y chẳng thèm kiêng dè thêm chi, ấp ủ ý đồ tiếp cận từng li từng tí.

Mối quan hệ của y và Khương Tiêu trước khi anh yêu Phó Nhược Ngôn không tệ lắm.

Ban đầu là bạn bè, về sau mới cắt đứt liên lạc.

Có điều, Khương Tiêu cũng chẳng chờ mong gặp y. Anh và Phó Nhược Ngôn chia tay vì nguyên nhân riêng của hai người, song, Phó Nhược Ngôn thành thế này cũng do chịu ít nhiều ảnh hưởng từ Lận Thành Duật. Khương Tiêu không thích hành động của y, hiển nhiên không thể chấp nhận y.

Chẳng mấy chốc đã tới Tết Nguyên Tiêu. Đó là sinh nhật Khương Tiêu, theo đuổi người ta thì sao lại bỏ lỡ cơ hội quan trọng này được. Khương Tiêu không ngờ mình lại bị chặn ở cửa công ty, anh cũng bối rối trước kiểu theo đuổi mong cầu tái hợp này.

Anh chạy.

Diệp Miểu Miểu thông báo hiện trạng của công ty cho anh qua điện thoại.

"Văn phòng em sắp chật ních hoa hồng rồi, hình như toàn của Phó Nhược Ngôn. Tiểu Lận mời công ty dùng bữa trà chiều, cũng không tệ." Cô chụp ảnh gửi cho Khương Tiêu: "Ông chủ yên tâm, miệng chị kín lắm, tuyệt đối sẽ không nói cho họ biết em đi đâu đâu."

Khương Tiêu nghĩ thầm: Chị cũng không biết chứ gì.

Mặc dù đã dọn sạch nhân sự trong công ty nhưng cả Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn đều quá thân với người Vô Hạn, không thể truyền tin được. Do đó, không một ai biết rốt cuộc anh đi đâu.

Tết năm ngoái ở bên mẹ rồi nên năm nay Khương Tiêu muốn đón sinh nhật một mình.

Hai năm nay anh đều đi du lịch với Phó Nhược Ngôn. Năm nay không đi nhưng du lịch đã thành thói quen nên anh cứ thấy thiếu thiếu gì đó. Vì vậy, Khương Tiêu quyết định ra ngoài chơi trong ngày sinh nhật của mình.

Từ lúc quay về trạng thái độc thân, anh đã được dư dả về thời gian, cũng có thể xử lý chuyện công ty từ xa.

Khương Tiêu tự tìm được nơi này. Đây là một thành phố du lịch có tiếng tăm trong nước. Hồi còn tất bật cho nhánh hàng tươi sống, Khương Tiêu đã từng tới và ấn tượng sâu sắc về nơi này. Bây giờ anh mới có dịp vui chơi tử tế.

Cảnh non nước nơi đây rất hữu tình, đem đến cho người ta cảm giác sống trong sự nhàn nhã. Khác với Lệ Thị và Liễu Giang, con người ở đây làm việc cũng chậm rãi. Tóm lại rất hợp cho việc du lịch, trời không lạnh lắm, ở một mức nhiệt thoải mái dù đang là mùa Đông.

Khương Tiêu tới một mình. Anh không ở trong khách sạn cao cấp mà chỉ ở homestay. Sau khi vui chơi tại mấy địa điểm nổi tiếng, cuối cùng, anh chọn một thị trấn nhỏ có phong cảnh rất đẹp với dự định nghỉ ngơi mấy ngày.

Khu vực này không có nhiều du khách ghé thăm cho lắm, đây cũng không phải mùa cao điểm du lịch nên khá yên tĩnh.

Anh chọn một căn phòng có tầm nhìn khá đẹp, mở cửa sổ bước ra sẽ thấy non xanh nước biếc. Thỉnh thoảng Khương Tiêu xử lý sự vụ công ty trong phòng thấy ngột ngạt, khó nghĩ quá thì sẽ đi ra ngoài một lát.

Người ta trồng hoa mai trong thị trấn, đang độ hoa nở rộ, hương mai thoang thoảng. Có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

Cũng có đôi lúc phiền não, anh sẽ thuê một chiếc thuyền bé xinh neo đậu nơi bến đò. Thị trấn nhỏ này nằm ven sông, làn nước dìu dịu, thuyền xuôi chầm chậm, mất khoảng hơn hai tiếng để di chuyển một vòng quanh thị trấn.

Bên bờ sông có những vách đá phủ rong rêu cây cỏ, có những bãi cát bãi đá, những thửa ruộng bậc thang và thảm cỏ, công trình kiến trúc đằng xa bị màn sương bao trùm mờ ảo.

Tuy chỉ là phong cảnh thường thấy, trông có vẻ khá bình thường so với một số địa danh lộng lẫy hoành tráng khác ở địa phương nhưng lại tạo ra khung cảnh bình yên.

Khương Tiêu trả đủ tiền nên chủ thuyền đồng ý cho anh sử dụng bếp lò trên thuyền. Bếp được cố định vững vàng, mặc dù không nấu nướng phức tạp được nhưng vẫn đủ để nấu mì hầm canh. Khương Tiêu đã nấu món cháo cá lát. Cá ở đây cực kỳ tươi, cháo sôi ùng ục trong nồi tỏa mùi hương thơm lừng.

Nơi này cũng có những món ăn vặt khá ngon như bánh mềm đường đỏ, bánh mơ chua, v.v Khương Tiêu mua một ít, ngồi ở mui thuyền đợi cháo chín.

Anh vừa ngắm cảnh, vừa nghĩ chuyện công việc, vừa ăn quà vặt. Lênh đênh trên sông khoảng tiếng rưỡi, anh đã nghĩ kỹ những vấn đề cần cân nhắc, cháo cá lát cũng chín rồi, và anh có thể vui vẻ ăn cháo. Chuyến du lịch trên sông không những thư thái, thú vị mà còn rất no nê.

Du lịch với người yêu rất vui vẻ hạnh phúc, du lịch một mình cũng đặc sắc thú vị.

Khương Tiêu có được những trải nghiệm khác biệt.

Anh là ông chủ, nếu Vô Hạn không có việc gì quá khẩn cấp cần anh xử lý tại chỗ thì hầu như xử lý được từ xa hết. Phần đông các cấp dưới đều đáng tin cậy, còn có nhóm Diệp Miểu Miểu nên chỉ cần anh muốn là sẽ có thể kéo dài chuyến du lịch thêm mấy ngày.

Mình sống tốt quá đi.

Khương Tiêu nghĩ.

Không yêu đương.

Có điều, kéo dài thời gian ở một chỗ thì kiểu gì hành tung của Khương Tiêu cũng sẽ lộ ra. Anh không hề giấu giếm, bản thân được thư thái là tốt rồi.

Hai người - Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật kia khá nhạy bén. Tuy vậy, dù biết Khương Tiêu đang ở đây, bọn họ cũng không dám tự tiện quấy rầy.

Khương Tiêu chạy vốn để tránh bọn họ. Anh lại ghét bị theo dõi, nói là tình cờ gặp ở chỗ này thì đứa ngốc mới tin.

Hai người cùng hướng về một điểm đến nhưng chẳng dám hó hé, thậm chí không dám qua thị trấn nhỏ thường xuyên, chỉ tranh thủ thời gian len lén tới ngó thử. Cả hai đều đang nghĩ cách để Khương Tiêu không thấy phiền ghét.

Chẳng qua, khi biết Khương Tiêu làm gì ở đây, cõi lòng họ lại rối ren khó tả.

Dẫu chỉ có một mình, Khương Tiêu vẫn sống rất tốt. Hai người họ từng bầu bạn với anh, lẽ ra đôi người bên nhau phải vui vẻ hơn lúc độc thân mới đúng. Dường như họ mới là bên cảm nhận được sự "vui vẻ hơn" này, Khương Tiêu đi đến cuối cùng lại chỉ thấy mệt mỏi.

Cảm xúc khó chịu nhất của con người có lẽ chính là hối hận.

Chẳng qua lén lút đến mấy thì Khương Tiêu cũng biết hai người tới đây.

Thị trấn chỉ lớn bằng chừng đấy. Nhiều lần ngoảnh lại nhìn, anh sẽ bắt gặp một bóng dáng nhoáng qua. Quen quá rồi, muốn giả vờ không biết cũng khó.

... Nhất thiết phải như đi ăn trộm thế này sao?

Khương Tiêu bó tay. Một ngày trước khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, anh đã gọi điện thoại cho hai người kia.

"Đừng đi theo nữa." Khương Tiêu nói: "Ra đây cả đi."

Trưa hôm ấy, anh thuê chiếc thuyền kia lần cuối. Ba người cùng ngồi dưới vòm thuyền, buông mành trúc. Người lái thuyền khua nước chầm chậm. Hôm nay, lượng cháo tôm tươi kết hợp cá lát được tăng thêm chút.

Khương Tiêu mặc một chiếc áo dệt kim màu xám nhạt, tóc đã lâu không cắt, dài đến nửa phần, rủ xuống hai bên má. Anh ngồi trên chiếu, thoáng trông toàn thân đều mềm mại tựa bông.

Anh pha một ấm trà lài.

Vốn dĩ Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn đụng mặt là hận nhau thấu xương. Lận Thành Duật hận hắn phụ lòng Khương Tiêu. Phó Nhược Ngôn hận y vô liêm sỉ cố tình phá đám. Vậy mà đến trước mặt Khương Tiêu, cả hai lập tức giấu nhẹm những cảm xúc đó, trở nên vừa ngoan ngoãn vừa im ắng.

Khi Khương Tiêu rót trà, Phó Nhược Ngôn không kìm lòng nổi nữa, nắm lấy tay anh qua chén trà.

"Tiêu Tiêu ơi..." Hắn hơi bối rối: "Anh... vẫn chưa xin lỗi em cẩn thận."

Hắn muốn nói rằng mình đang nỗ lực sửa chữa, tuy nhiên Khương Tiêu lại rụt tay về, cắt ngang lời của hắn.

"Thực ra anh không cần phải xin lỗi đâu." Khương Tiêu nói: "Chuyện công ty đã được xử lý ổn thỏa rồi, không sao. Còn chuyện tình cảm thì... nhiều khi cũng không phân biệt đúng sai. Nếu anh muốn nói vậy thì em đây cũng xin lỗi anh. Nhớ lại, em thấy mình vẫn chưa xử lý tốt vấn đề của bản thân, khiến anh thấy khó chịu, xin lỗi anh."

Anh vẫn lo lắng cho Phó Nhược Ngôn.

Hắn không có người thân bên cạnh, ông bà ngoại lại đang sống ở nước ngoài. Thực ra hắn cũng có một số người bạn, song hầu như đều là bạn công việc, tính tình hơi cố chấp được tạo nên từ những gì trải qua trong quá khứ. Khương Tiêu nhớ lại, thấy rằng hồi còn yêu nhau, mình không nghĩ sâu hơn, đã bỏ lỡ thời điểm dẫn đường cho hắn. Vì vậy, anh cũng có trách nhiệm.

"Nhược Ngôn à, anh có chỗ cần phải sửa, tuy nhiên không phải sửa vì em mà vì chính anh." Khương Tiêu rủ mi mắt: "Dạo này anh hay hỏi em rằng phải thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh, nhưng em vốn không hề trách anh. Nếu nhất quyết phải nói ra một nguyện vọng nào đó thì với em, nó là 'Dẫu chúng ta không còn ở bên nhau, em cũng luôn mong anh sẽ sống tốt', việc anh làm được điều đó thật sẽ là sự bù đắp lớn nhất với em."

Anh hy vọng sau khi chia tay, Phó Nhược Ngôn có thể tiếp tục sống vui vẻ.

Giọng nói của Khương Tiêu vẫn dịu dàng như xưa. Qua mấy ngày ở đây, khí chất thong dong của anh lại hiển lộ thêm. Hôm nay nhìn anh càng cảm giác rõ rằng dù làm cách nào cũng không thể nắm giữ được anh.

"Tôi/em muốn ở một mình." Khương Tiêu nói: "Mong hai người có thể cho tôi/em chút bình yên."

Khương Tiêu đưa một tách trà khác cho Lận Thành Duật.

Anh không có gì để nói với y.

Những gì nên nói anh đã nói không biết bao nhiêu lần từ khi sống lại rồi. Khi thấy cảnh rắc rối, Khương Tiêu cũng bất đắc dĩ. Không phải anh chưa từng nói với Lận Thành Duật rằng giữa bọn họ không có bất cứ cơ hội nào, thậm chí anh còn tránh né y bằng hành động thực tế không biết bao nhiêu lần, vậy mà lần nào cũng vô ích. Anh không biết phải làm sao nữa.

Lận Thành Duật chưa bao giờ thay đổi. Mức độ cố chấp còn cao hơn cả Phó Nhược Ngôn. Khương Tiêu hết nói nổi y, cũng chẳng cách nào thay đổi được.

Có lẽ đây là số kiếp của cả anh và Lận Thành Duật. Khương Tiêu vượt qua rồi, y thì vẫn chưa thể.

Tính ra... sống lại cũng sắp mười năm rồi nhỉ?

... Sao vẫn chưa buông tay vậy?

Từ lúc lên thuyền, Lận Thành Duật cứ nhìn Khương Tiêu mãi.

Thuyền nhỏ khẽ đung đưa trên sông. Phần lớn thời gian Khương Tiêu không nói năng gì, chỉ ngồi tĩnh lặng tại đó.

Lận Thành Duật có cảm giác rằng sau lần chia tay này, cùng với một thời gian du lịch tại thị trấn nhỏ, anh lại có thêm sự thay đổi, khí chất cũng lắng đọng hơn. Nếu đời người là một kiếp tu hành thì Khương Tiêu của bây giờ như thể sắp khám phá ra hồng trần, mọc cánh thành tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play