Ông chủ Tần vẫn tin tưởng năng lực của Khương Tiêu nên không hỏi thêm gì nữa, đồng ý.
Gọi xong mấy cuộc, Khương Tiêu yên tâm hơn chút.
Ra khỏi nhà Hạ Uyển Uyển, anh vẫn chưa thôi quan tâm đến chuyện này. Phía Vô Hạn phải chuẩn bị đầy đủ, anh tự mình liên lạc người phụ trách hàng tươi sống của mấy tỉnh nên giờ cũng cần nói chuyện trước. Đặc biệt, phải nhắc nhở họ sẵn sàng.
Vừa về đến nhà, Phó Nhược Ngôn đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại của anh, biết Khương Tiêu lại đang bận rộn công việc. Nghe kỹ, hắn thấy anh đang bàn về kế hoạch công tác của mấy ngày kế tiếp, còn là chuyện khá rắc rối phức tạp.
"Tiêu Tiêu ơi..." Hắn hơi lo lắng, nhắc nhở: "Chuyến bay của chúng ta sẽ cất cánh vào ngày mai."
"Em biết." Khương Tiêu thoáng che lỗ thu âm trên điện thoại, sau đó kiễng chân hôn hắn một cái: "Đừng lo, em đã đồng ý với anh, sẽ không nuốt lời."
Trong công ty có biết bao người, anh sẽ không phải tự làm rất nhiều chuyện.
Nhánh hàng tươi sống đã được lên web lâu rồi nên sẽ không gặp vấn đề gì to tát trong việc xử lý lưu lượng truy cập lớn, phần nhiều là chuẩn bị hàng và quảng cáo, đây cũng không phải công việc của Khương Tiêu. Anh chỉ cần lên kế hoạch tổng thể và sắp xếp là xong.
Huống hồ, anh ra nước ngoài chứ đâu mất liên lạc hẳn, có chuyện gì thì gọi điện tiếp là được rồi.
Vô Hạn có nhiều người như vậy, nếu cả chuyện này cũng ngăn được Khương Tiêu thì anh không nên điều hành công ty tiếp nữa.
Gọi điện thoại xong, Khương Tiêu nhanh chóng giải thích rõ ràng cho Phó Nhược Ngôn.
"... Mặc dù không đoán trước được nhưng cũng không phải chuyện xấu, may mà thấy trước khi phát sóng. Nếu ra nước ngoài rồi mới phát hiện, trở tay không kịp thì sẽ phiền phức hơn nhiều." Khương Tiêu nói: "Anh yên tâm, Nhược Ngôn, em đã đồng ý với anh là sẽ không có chuyện không làm được. Chúng ta thu xếp hành lý thôi."
Đợt Trung Thu, anh cũng từng giải thích. Do nguyên nhân khách quan, máy bay delay, không thì Khương Tiêu đã về kịp rồi.
Nếu lần này cũng thất hẹn như lần trước thì Phó Nhược Ngôn sẽ hụt hẫng đến nhường nào.
Khương Tiêu cũng từng chờ đợi người khác như vậy. Anh biết cảm giác ấy rất khó chịu. Công việc quan trọng nhưng người thân yêu còn quan trọng hơn, đặc biệt là Phó Nhược Ngôn.
Nghe anh nói vậy, Phó Nhược Ngôn thoải mái hơn chút.
Hắn cũng biết tính Khương Tiêu. Em ấy đồng ý thì bằng mọi giá sẽ nỗ lực làm được. Hắn cúi xuống hôn Khương Tiêu của hắn, rất hài lòng.
Tối hôm đó, Khương Tiêu chuyển kênh đến đài truyền hình trung ương để xem bộ phim tài liệu kia. Nền nhạc quen thuộc vang lên, đem đến cảm giác hân hoan được mùa.
Vì bộ phim này, tối đó Khương Tiêu cất công làm rất nhiều món ngon. Anh cuộn tròn trong lòng Phó Nhược Ngôn, vừa ăn các loại đồ ăn vặt vừa xem.
Phó Nhược Ngôn cũng xem cùng anh. Hắn đã hiểu tại sao Khương Tiêu nói bộ phim này sẽ tạo ra làn sóng bàn tán sôi nổi, thậm chí khán giả nô nức lên mạng tìm kiếm mua đồ nấu bếp. Các cảnh quay thực sự khá chất lượng.
Ratings của đài truyền hình trung ương luôn rất cao. Bộ phim tài liệu này được chiếu vào ban đêm, thành đề tài thảo luận rôm rả trên mạng xã hội.
Mới phát tập một, độ nổi tiếng còn cần ủ lên men. Khương Tiêu biết chừng này thôi còn lâu mới đủ.
Bộ phim tài liệu về món ngon năm đó được thảo luận trên khắp cả nước. Nhiều năm về sau, nó vẫn được lấy ra làm chủ đề bàn tán say sưa, có thể xưng là một kiệt tác.
Hôm sau, các trang video lớn bắt đầu online. Vô Hạn hành động rất nhanh. Khi Khương Tiêu lên máy bay, quảng cáo đầu trang đã được thay đổi thành các sản phẩm tương tự như trên phim.
Hiện tại, nó chỉ chiếm một phần nhỏ trong các quảng cáo lớn đầu trang, chưa bắt mắt lắm. Khi độ hot tăng lên sẽ kéo theo landing page rất dễ thấy.
Phim tài liệu được chiếu với tần suất mỗi ngày một tập, tổng cộng sáu tập. Ngày đầu tiên, cuộc thảo luận chỉ diễn ra trong phạm vi nhỏ. Sang ngày thứ hai, thứ ba, độ thảo luận tăng dần lên.
Trang video cũng đánh hơi nhanh chóng. Sau khi bộ phim tài liệu nổi lên, bọn họ lập tức đưa nó lên vị trí giới thiệu rõ ràng nhất trên trang chủ, lượt truy cập cũng theo đó mà tăng lên, giống như một quả cầu tuyết.
Khương Tiêu vẫn luôn chú ý đến. Vào ngày thứ hai của chuyến đi, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi từ tin nhắn mà giám đốc gửi tới.
Vô Hạn hưởng ké độ hot hết sức kịp thời. Một số quảng cáo được đặt trực tiếp trên thanh bên giao diện phát lại của trang video, hiệu ứng dẫn truyền tốt chưa từng có và tỷ lệ chuyển đổi cũng đáng ngạc nhiên tương tự.
Nhánh hàng tươi sống của anh đã có sự khởi sắc thấy rõ, dĩ nhiên Khương Tiêu hết sức vui mừng.
Dù ra nước ngoài, anh vẫn không thể buông bỏ hẳn công việc.
Tuy trước khi đi đã thu xếp mọi chuyện nhưng lưu lượng trong đêm lớn quá, vượt ngoài dự liệu của ông chủ Tần công ty chuyển phát nhanh, cấp dưới của anh và những nhà cung cấp. Mặc dù Khương Tiêu đã nói chuyện trước, còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, suy nghĩ của họ vẫn chẳng thay đổi mấy.
—— Không phải chỉ là một bộ phim tài liệu thôi sao? Nó có sức mạnh lớn đến vậy ư?
Mọi người đều lặng lẽ nói thầm.
Hơn nữa, do thời gian gấp rút, cùng lắm mọi người chỉ chuẩn bị gấp 2-3 lần, nghĩ chắc vậy là đủ rồi, nào ngờ lượng truy cập tăng ồ ạt, không phải chuyện mà gấp 2, gấp 3 có thể thỏa mãn. Ít nhất phải gấp 10 lần.
Mọi người không dự đoán được, thành ra dù đã nghe Khương Tiêu dặn, họ vẫn cần xin sự đồng ý và chỉ thị của anh về một số tình huống bất ngờ.
Điều này cũng không đáng trách gì. Suy cho cùng, ngoài việc quảng cáo và marketing, vẫn còn nhiều chuyện khác cần làm trong trường hợp này, bao gồm đàm phán hợp tác với các công ty cung ứng hàng tươi sống sở hữu nhiều hàng hóa hơn ở cuối danh sách cân nhắc, hay đàm phán với một số hợp tác xã nông nghiệp, công ty và vườn cây trồng trọt trên quy mô lớn, đồng thời sử dụng các loại hoạt động để ổn định quần thể khách hàng bị hấp dẫn, tìm kiếm thêm nhiều hướng phát triển trong cơ hội.
Hiện nay, không chỉ có nền tảng thương mại điện tử của công ty anh kinh doanh mặt hàng tươi sống. Nhờ đoán ra trước, Khương Tiêu đã cướp được vị trí mở đường, tuy nhiên tốc độ phản ứng của những công ty khác cũng rất mau lẹ.
Trong kinh doanh, đôi khi phải giành giật từng li từng tí với nhau.
Vì vậy, trong quá trình du lịch, Khương Tiêu nghe không ít cuộc điện thoại.
Anh không thể bỏ mặc mọi thứ được. Do khác múi giờ nên có những lúc anh nhận được tin nhắn vào đêm khuya, phải đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, nhỏ giọng đáp vài câu. Phó Nhược Ngôn biết hết những chuyện này.
Dẫu Khương Tiêu cố gắng hết sức không quấy rầy chuyến du lịch của mình và Phó Nhược Ngôn nhưng các tình huống đang trải ra trước mắt khiến anh cũng hết cách.
Trước đấy, Phó Nhược Ngôn cảm thấy chuyện này không thành vấn đề. Khương Tiêu nghiêm túc thực hiện lời hứa với mình, có một chuyến du lịch là tốt rồi. Song, trên thực tế, hắn vẫn thường thấy khó chịu.
Các cuộc gọi của Khương Tiêu đến không ngừng khiến hắn không thể dằn xuống sự khó chịu ấy tiếp được nữa.
Sở dĩ hắn thích đi du lịch nước ngoài cùng Khương Tiêu là vì khi đó, hắn thấy cuối cùng mình cũng độc chiếm được người này. Tuy nhiên, năm nay rõ ràng Khương Tiêu bận rộn hơn năm ngoái nhiều, cảm giác thỏa mãn ấy không còn đong đầy như hắn tưởng tượng.
Dường như đã có sự thay đổi.
Khi chưa hẹn hò với Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn mong Khương Tiêu thích mình xíu thôi là đủ rồi. Hồi mới yêu, hắn mong Khương Tiêu yêu mình nhiều thêm chút, càng nhiều càng tốt. Cho đến bây giờ, hắn lại mong có được toàn bộ Khương Tiêu.
Thế nhưng luôn có những người và chuyện hòng cướp Khương Tiêu đi.
Năm ngoái không phải Khương Tiêu không nhận điện thoại công việc. Chẳng qua, Phó Nhược Ngôn cũng không còn là Phó Nhược Ngôn của năm ngoái. Theo thời gian, lòng chiếm hữu của hắn ngày một mạnh hơn, hắn lại thấy không thành vấn đề, Khương Tiêu cũng chưa từng nói đây là vấn đề.
Vì thế, trong chuyến du lịch này, Phó Nhược Ngôn luôn thấy thiếu hụt gì đó.
Hắn định đè nén cảm xúc này, vậy nhưng cảm xúc chẳng những không biến mất mà còn đi thẳng đến điểm bùng nổ.
Hôm đó, Phó Nhược Ngôn đặc biệt chuẩn bị bữa tối. Thật khó để kiếm một chỗ ngồi yên tĩnh trong nhà hàng lâu đời. Phó Nhược Ngôn chọn được một chỗ rất thích hợp, muốn yên lặng ăn một bữa với Khương Tiêu.
Không sai, trong bữa tối chỉ có hai người họ. Tuy nhiên, suốt bữa ăn, Khương Tiêu vẫn nhận vài cuộc điện thoại. Phó Nhược Ngôn nghe anh nhỏ giọng chỉ đạo công việc, dù đã cố gắng nói ngắn gọn nhưng tình huống tương tự đã kéo dài mấy ngày liền.
Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang, tiếng điện thoại rung khiến hắn càng nghe càng thấy chói tai.
"Tiêu Tiêu à." Phó Nhược Ngôn nhắc nhở anh: "Chúng ta tới đây để du lịch."
Khương Tiêu nhận thấy cảm xúc của hắn hơi khang khác, vô thức giấu điện thoại về sau, dịu giọng hơn hẳn, tuy nhiên anh cũng nói thật: "Nhược Ngôn à, em biết mà, nhưng em đã giải thích với anh rồi, em không thể mặc kệ hết những việc này được."
Khương Tiêu biết rõ rằng người quan trọng hơn công việc. Vì vậy trong thời gian đi du lịch, anh đã dành phần lớn thời gian cho Phó Nhược Ngôn.
Song, anh luôn phải giữ lại một ít thời gian cho những chuyện khác.
Nếu vậy cũng không được nữa thì anh thực sự sẽ không ổn định được công ty.
Nói thẳng, Khương Tiêu không làm nổi.
Trong một năm trở lại đây, anh luôn bận rộn vì chuyện này, vất vả lắm mới có một cơ hội. Cơ hội lại lướt qua không chờ đợi ai.
Vô Hạn là sự nghiệp của anh. Hơn nữa chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Vô Hạn, công ty chuyển phát nhanh và các thương gia hợp tác đều đang chờ tại đó. Tất cả mọi người đều đang nỗ lực, Khương Tiêu lại tuột khỏi mắt xích thì thực sự rất có lỗi với các đối tác.
Người vừa gọi cho anh là ông chủ Tần. Anh ấy nóng nảy, cũng cằn nhằn với anh một câu - Tại sao lúc bận vậy mà cậu còn chạy ra nước ngoài thế?
Khương Tiêu không tiện giải thích với anh ấy, chỉ nói mình có chuyện quan trọng hơn cần làm, thực sự hết cách rồi, xin nhờ anh ấy đảm đương nhiều hơn.
Anh vốn không phải người rảnh rỗi, đã cố gắng hết sức để cân bằng công việc và cuộc sống. Nếu như vậy cũng không được nữa thì Khương Tiêu thực sự sẽ hơi hoang mang, không biết mình nên làm gì bây giờ.
Giữa công việc và Phó Nhược Ngôn, có nhất thiết phải đến độ chỉ được chọn một không?
Anh cố gắng giải thích suy nghĩ của mình với Phó Nhược Ngôn. Hai người yên lặng một lát. Sau đó, anh nghe thấy Phó Nhược Ngôn nói: "Khương Tiêu, nhà mình đủ tiền rồi. Nếu em còn cần nữa thì tiền của anh cũng là của em, em hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng đến vậy mà."
"Đây không phải vấn đề về tiền." Khương Tiêu lắc đầu, nhìn hắn nói: "Nhược Ngôn à, đây là sự nghiệp em nỗ lực suốt một năm trời."
Anh nhắc đến "một năm" khiến Phó Nhược Ngôn càng khó chịu hơn.
Cả năm em ấy đi công tác suốt. Vất vả lắm mới chờ được đến giờ, đã nói sẽ ở bên mình mà cuối cùng vẫn chẳng ngừng lo công việc.
Phó Nhược Ngôn luôn cảm giác mình không nắm giữ được Khương Tiêu. Bây giờ bị chuyện này đả động đến, cảm xúc ấy đã lên đến tột đỉnh.
Yêu nhau hơn một năm, vào một buổi tối nơi đất khách quê người, lần đầu hai người không vui vẻ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT