Dĩ nhiên, lên ý tưởng chỉ là bước sơ cấp nhất. Chi tiền mở rộng là việc tất yếu, tuy nhiên họ vẫn cần hợp tác.
Về nhánh hàng đồ tươi sống, Vô Hạn và công ty chuyển phát nhanh đã đưa ra vài bản phương án, ở nền tảng cũng lục tục có người đặt hàng.
Đúng dịp Xuân Hạ, hai mùa này có rất nhiều loại trái cây, nhất là ở Lệ Thị. Phía Nam có trái cây nhiệt đới: xoài, vải, dứa, long nhãn, v.v đang vào mùa nên giá cả rất rẻ, có thể bán thử trước.
Còn về sản phẩm văn hóa và sáng tạo, ngoài Diệp Ảnh Ảnh, Phó Nhược Ngôn cũng có thể phối hợp với anh.
Sau khi dạo qua chỗ Diệp Ảnh Ảnh một vòng, Phó Nhược Ngôn cũng có ít ý tưởng mới.
Trên thực tế, công ty hắn vẫn đang làm goods của ngôi sao, tuy nhiên kiểu cách khá phổ biến, toàn là bưu thiếp các loại, chủ yếu để hưởng ứng nhu cầu của người hâm mộ. Nếu nghiêm túc làm thật thì sẽ đa dạng mẫu mã hơn nhiều.
Một số diễn viên vốn dĩ đã đi theo con đường thần tượng. Thỉnh thoảng họ sẽ làm ra các hộp búp bê mô phỏng từ tạo hình của người thật. Tuy nhiên, so với người, goods liên quan đến phim ảnh phong phú hơn.
Với phim cổ trang, sẽ có các loại vật dụng trang trí; với phim hiện đại thì có thể liên hệ thẳng nhà sản xuất để làm thêm; còn với chương trình tạp kỹ thì có thể làm ra các sản phẩm đặc sắc chia theo người chơi... Mới tưởng tượng thôi đã thấy quá nhiều thứ sặc sỡ.
Căn cứ vào số liệu bên Khương Tiêu, năm ngoái, khi mấy bộ phim nổi tiếng vang dội, hiệu suất tìm kiếm của người dùng về các từ khóa liên quan đến sản phẩm trong phim và tên phim luôn cao chót vót. Việc một số dân buôn tranh thủ bán những thứ cùng loại để hưởng ké độ hot, thậm chí làm luôn bản lậu cũng không mới mẻ gì.
Sức hút của sản phẩm văn hóa và sáng tạo như goods này cao hơn hẳn, chúng cực kỳ phổ biến, rất hợp mở đầu cho một mảng kinh doanh mới.
Phó Thị và phòng làm việc của Phó Nhược Ngôn nắm trong tay rất nhiều bản quyền, hợp đồng với các ngôi sao nên bây giờ có thể bắt tay vào luôn.
Sáu tháng cuối năm, bên Phó Nhược Ngôn có vài dự án phim điện ảnh, phim truyền hình và chương trình tạp kỹ. Hắn biết ý tưởng của Khương Tiêu, chắc chắn phải làm chuyện thắng lợi cả về mặt sự nghiệp lẫn tình cảm này rồi.
Khi đã quyết định hướng phát triển, trong sáu tháng cuối năm, Khương Tiêu càng bận rộn hơn.
Đôi khi anh đi công tác mà chính Phó Nhược Ngôn cũng rất khó tìm ra cơ hội đi cùng, đi thì mấy ngày sau lại về. Phó Nhược Ngôn còn phải chèo lái hai công ty, không phải mọi lúc đều rảnh rỗi, dẫu đi theo thì Khương Tiêu cũng rất bận. Về khách sạn, anh mệt tới nỗi chẳng còn hơi sức nói chuyện, vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi, hôm sau lại phải tranh thủ dậy sớm.
Suốt thời gian này, Khương Tiêu chạy tới thành phố Tân Hải và thủ đô vài lần, gặp vô số người, ký được rất nhiều hợp đồng gia nhập của các thương hiệu mới. Công ty bọn họ chào đón vài đội nhóm mới từ marketing đến kỹ thuật. Theo sự tăng dần về số lượng nhân sự, số lượng cửa hàng truyền thống cũng ngày một nhiều lên, phạm vi hoạt động đã trải rộng khắp cả nước.
Trong quá trình đó, lô goods đầu tiên của công ty Phó Nhược Ngôn đã xuất xưởng, đó là đồ trang trí loại nhỏ của một bộ phim cổ trang. Sau khi tung ra, nhận được sự ủng hộ của người hâm mộ, doanh thu thẳng đường vượt mốc chục triệu. Chút tiền ấy không phải trọng điểm với cả Phó Nhược Ngôn và Khương Tiêu, trọng điểm là tương lai.
Vô Hạn đã tung ra loại hàng mới, để lại ấn tượng trong lòng phần nhỏ khách hàng. Mặt khác, bọn họ cũng có thể lấy đây làm trường hợp điển hình để thuyết phục một số phòng làm việc còn đang đứng nhìn từ xa gia nhập, dần dần hình thành hiệu ứng quần thể.
Chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ, Khương Tiêu tiếp tục kinh doanh thêm loại hàng tươi sống. Anh chạy khắp mấy tỉnh lớn chuyên về nông nghiệp, đi thực địa ở khá nhiều nông trường trái cây.
Phó Nhược Ngôn thấy anh làm việc không ngừng, nghiêm trọng hơn cả những gì từng nói, chẳng ở nhà được mấy ngày.
Hắn vốn đã không thích nhìn Khương Tiêu bận rộn như ậy. Qua thời gian dài, lòng càng không vui hơn.
Nhất là đợt Trung Thu, Khương Tiêu đã nói sẽ về nhưng bị chuyện công việc trì hoãn, phải nán lại chỗ khác vài ngày.
Kết quả là hôm trước ngày Trung Thu, trời mưa to, chuyến bay của anh bị hủy, thành thử không về kịp.
Khương Tiêu hết cách rồi. Dưới trời mưa tầm tã, anh không thể di chuyển bằng phương tiện giao thông khác, thực sự không về kịp. Vì vậy, Khương Tiêu đành phải gọi video cho mẹ trước để báo tình hình. Hạ Uyển Uyển không trách anh, an ủi vài câu, nói rằng ở nhà vẫn ổn, dặn anh đừng lo lắng.
Tiếp theo, Khương Tiêu gọi video cho Phó Nhược Ngôn.
"Anh xem, bánh hồng dẻo này ngọt cực, em gửi mấy hộp về cho anh ý, anh nhận được chưa?" Khương Tiêu giơ đồ ăn lên cho hắn xem: "Bánh Trung Thu nhân thịt này cũng ngon lắm, nhưng chỉ ăn nóng được, cho vào hộp bảo quản bị mất đi hương vị ban đầu, tiếc thật đấy, chứ không em cũng gửi về cho anh nếm thử, còn cả..."
"Khương Tiêu." Phó Nhược Ngôn nhìn anh, cắt ngang lời anh: "Em đã nói là sẽ đón Trung Thu cùng anh."
'Khương Tiêu nuốt lời' không đáp.
Anh mặc áo ngủ của khách sạn, hạ tay cầm đồ ăn xuống. Đôi mắt Khương Tiêu to tròn, đuôi mắt lại hơi chùng xuống, có nét giống mắt cún con, long la long lanh, trông hết sức đáng thương.
Phó Nhược Ngôn vừa thấy anh thế này lập tức không giận nổi.
Hắn vốn khó nổi giận với Khương Tiêu, chỉ là nhớ anh quá thôi.
"Sau này không được vậy nữa." Phó Nhược Ngôn thở dài: "Khương Tiêu ——"
"Em cũng rất nhớ anh." Khương Tiêu cướp lời: "Lần này thôi nhé Nhược Ngôn? Thật đó, anh cũng biết là do nguyên nhân thời tiết mà. Không phải em cố ý không về nhà."
Anh không chỉ nói suông. Đúng là trong thời gian này, dù vội nhưng đi đâu anh cũng nhớ gửi quà cho Phó Nhược Ngôn.
Nhờ nhánh hàng tươi sống của Vô Hạn, vô số sản phẩm từ trời Nam đất Bắc có thể được vận chuyển tới một cách nhanh chóng. Phó Nhược Ngôn cũng từng đi qua rất nhiều nơi, tuy nhiên hắn chẳng hơi đâu mà tìm đặc sản, trừ khi ở bên Khương Tiêu.
Khương Tiêu thì lại có hơi sức này. Dù Phó Nhược Ngôn không đi theo, hắn ở nhà vẫn nhận được rất nhiều thứ quà của khắp mọi vùng miền.
Từ trái cây đến hải sản, từ điểm tâm đến các tác phẩm nghệ thuật, loại gì cũng có. Khương Tiêu còn sợ hắn ở nhà thấy cô đơn nên ngày nào cũng gọi một cuộc, còn chụp ảnh cho hắn.
Trong nhà có bức tường dán ảnh mới được làm vào năm nay. 80% là ảnh của Khương Tiêu, có ảnh anh đội mũ rơm ở vườn trái cây, dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh cầm một rổ táo, cười lên siêu đáng yêu; có cả ảnh ở bờ biển; v.v Khương Tiêu trong dáng vẻ gì cũng có.
Chẳng qua, ảnh Khương Tiêu có thế nào cũng không sánh bằng người thật. Những món quà không cách nào bù đắp được cho Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn nhìn chúng, vẫn không hài lòng, chỉ càng thêm nhớ anh.
Đặc biệt vào hôm Trung Thu vốn là ngày đoàn tụ này. Đã nói sẽ về mà cuối cùng lại không thể thực hiện lời hứa.
Tuy trong cuộc gọi video, Phó Nhược Ngôn không thể giận Khương Tiêu nhưng cuộc trò chuyện này thực sự chẳng mấy vui vẻ.
Cúp máy, Khương Tiêu ngồi trên giường thở dài. Lát sau, bên ngoài vang tiếng gõ cửa, Khương Tiêu mở cửa thì thấy người tới đây là thư ký của mình. Thư ký đưa cho anh một xấp tài liệu.
Bởi vì mưa to, anh và đội ngũ khá đông mình dẫn theo đành ngủ lại tại đây, đồng thời vẫn phải làm việc.
"Chị về ngủ trước đi." Khương Tiêu nói với cô gái: "Tối nay em xem luôn, chắc mai là sẽ chốt được."
Đối với nhân viên, lời an ủi cho hành động tăng ca trong ngày lễ vô dụng, đưa đủ phí tăng ca mới là thiết thực nhất. Khương Tiêu là ông chủ, dĩ nhiên không có phí tăng ca gì đáng kể.
Anh làm việc vì công ty của chính mình, do đó, anh không thể mặc kệ, buông bỏ rất nhiều chuyện.
Dù anh và Phó Nhược Ngôn đều là chủ tịch công ty nhưng hai người lại đang ở hai trạng thái làm việc khác biệt.
Phó Thị có tuổi đời lâu năm, tập hợp nhiều nhân sự thuộc cấp quản lý và sở hữu bộ máy tổ chức thống nhất. Phòng làm việc nhỏ của Phó Nhược Ngôn lấy tài nguyên từ Phó Thị, các nghệ sĩ cũng có người quản lý riêng, nhiều lúc Phó Nhược Ngôn chỉ cần nắm chắc phương hướng chính là đủ rồi.
Tuy nhiên, Khương Tiêu thì khác. Vô Hạn có phát triển tốt đến mấy cũng chỉ là một công ty mới thành lập mấy năm. Công ty phát triển quá nhanh và ngành thương mại điện tử cũng bành trướng một cách thần tốc trong vài năm nay. Do đó, cơ cấu nhân sự, hình thức quản lý và mạch phát triển thay đổi liên tục, có rất nhiều vấn đề cần qua tay anh.
Thôi, chờ về rồi nói chuyện tử tế với Phó Nhược Ngôn vậy.
Khương Tiêu hơi mệt mỏi day ấn đường.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ. Thời gian đang là hơn 8 giờ tối, chưa muộn, xử lý xong xấp tài liệu này chắc vẫn ngủ ngon được một giấc.
Vừa mở tài liệu ra, anh chưa xem được mấy lần đã có người khác gõ cửa.
"Kính chào quý khách, tôi là giám đốc khách sạn."
Khương Tiêu quan sát ông ấy một lượt từ trên xuống dưới, hơi cảnh giác: "Tôi không gọi phục vụ phòng cho khách."
"Là thế này, hệ thống hiển thị quý khách là hội viên VIP thẻ đen của khách sạn chúng tôi. Hôm nay là lễ Trung Thu, chúng tôi tặng quý khách cơ hội thăng cấp phòng làm quà lễ." Giám đốc khách sạn rất lịch sự, hơi khom lưng: "Chúc quý khách Trung Thu vui vẻ."
Dạo gần đây Khương Tiêu thường xuyên đi công tác. Việc đặt khách sạn do thư ký thực hiện. Anh gọi hỏi xác nhận thì biết mình đúng là khách hàng VIP thẻ đen của khách sạn này.
Đổi được kiểu phòng thì cứ đổi đi vậy.
Giám đốc khách sạn khách sáo quá khiến Khương Tiêu ngại từ chối. Thực ra chỉ ở một đêm thôi, anh vào phòng nào cũng không vấn đề, căn phòng thư ký đặt này cũng khá chất lượng rồi.
Nào ngờ, căn phòng được đổi lại rất hợp ý Khương Tiêu. Phòng nằm tại tầng cao nhất của khách sạn, có một chiếc bồn tắm chìm cỡ lớn để khách vừa tắm vừa ngắm cảnh. Tuy ở đây không có cửa sổ trên mái nhưng nó có một chiếc cửa sổ kính sát đất rất lớn.
Khương Tiêu tốn hai tiếng để xử lý xong công việc. Hiếm khi anh được nhàn nhã muốn tận hưởng việc tắm.
Ngoài trời, mưa vẫn đang rơi tầm tã, giọt mưa đập mạnh lên cửa sổ sát sàn. Cảnh vật trở nên mơ hồ qua lớp kính. Anh nằm trong bồn tắm, làn nước rất ấm áp, cơ thể cũng rất thoải mái.
Khương Tiêu thích thế này. Anh cảm nhận được một cảm giác an toàn khó diễn tả thành lời.
Những tưởng hôm nay sẽ bị mất ngủ. Không ngờ tắm xong, nhắn tin chúc ngủ ngon cho Phó Nhược Ngôn, đến tầm 11 giờ hơn nằm xuống giường, anh đã chìm vào giấc ngủ.
Mình trải qua Trung Thu năm nay không suôn sẻ lắm, nhưng ít nhất mình được ngủ ngon.
Lận Thành Duật cũng biết anh sẽ thích căn phòng kia.
Đây không phải khách sạn Vịnh Giang sở hữu. Khương Tiêu không ở tại khách sạn của Vịnh Giang. Có điều làm cùng ngành thì vẫn quen biết nhau, thăng cấp phòng không phải chuyện phiền phức gì, y trả tiền là được rồi. Tất nhiên giám đốc khách sạn sẽ tìm ra lý do ổn thỏa để giải thích với Khương Tiêu.
Đón Trung Thu ở ngoài vốn đã rất vất vả, vậy thì cũng phải ở tại nơi nào đó thoải mái chút.
Hiện giờ Lận Thành Duật không có mặt gần bên Khương Tiêu. Thực ra y muốn theo lắm nhưng lần nào đi cũng lộ liễu. Khương Tiêu rất nhạy, sẽ phát hiện ra.
Năm nay, y đón Trung Thu ở nhà cùng ông nội.
Khương Tiêu luôn nhớ đến ông cụ Lận. Anh đi sang nơi khác, không chỉ chuẩn bị quà cho mẹ, Phó Nhược Ngôn và bạn bè thì nhiều lúc còn nhớ gửi cả cho ông cụ Lận, thậm chí chú Nhạc cũng nhận được một phần.
Trái cây vừa được hái và cất vào hộp, giao tới đây vẫn rất tươi, ngon hơn cả một số loại trái cây nhập khẩu mà nhà họ Lận thường mua.
Thỉnh thoảng, Lận Thành Duật còn được thơm lây, họ sẽ chia cho y một ít. Y biết chúng đều do Khương Tiêu tự tay hái nên cực kỳ mãn nguyện.
Dù sao Trung Thu cũng là một ngày lễ lớn. Ngoài trái cây, Khương Tiêu mua thêm một chiếc ấm tử sa loại xịn nhất gửi tặng ông cụ Lận, hàng được giao tới vào sáng sớm ngày Trung Thu.
Hiển nhiên ông cụ Lận rất thích. Giá cả của chiếc ấm tử sa ấy thuộc hàng xa xỉ, nghệ nhân lâu năm làm ra chiếc ấm cũng rất lịch sự. Vật tặng kèm cùng hộp quà là một cặp trà sủng* nhỏ, tạo hình thỏ ngọc nâng trăng ngây thơ chất phác được làm ra một cách rất khéo léo.
*茶宠: bức tượng nhỏ làm bằng đất sét được một số người uống trà giữ để cầu may
Ấm là của ông nội. Sau khi nhận được sự đồng ý, Lận Thành Duật cầm một con thỏ nhỏ trong quà tặng kèm đi.
Y cẩn trọng từng li từng tí, nắm chặt con thỏ trong tay, coi nó như quà cho mình. Vậy là Trung Thu năm nay, y cũng thấy vô cùng vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT