Phó Nhược Ngôn lấy gói hương liệu xông phòng ra, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, treo hai gói thuốc lên góc giường và mấy gói ở những chỗ khác.
Mùi thuốc thoang thoảng tạm thời chưa tỏa ra, phải đến gần mới ngửi thấy. Hắn lên giường, chầm chậm ôm lấy Khương Tiêu. Khi chìm vào giấc ngủ, hắn đã ngửi thấy mùi thảo dược thơm ngát ấy.
Không hình dung được là mùi gì, chỉ biết nó đem đến cho người ta cảm giác rất bình yên, dễ chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay, Phó Nhược Ngôn không thức đêm nữa, cũng tạm thời buông xuống vài thứ trên tay.
Thực tế, những công việc đó không quan trọng lắm. Tết mà, rất nhiều đoàn làm phim đang nghỉ lễ rồi. Chỉ có điều, hắn lại theo đuổi sự hoàn hảo, hận không thể hoàn thành 100% công việc, nắm giữ toàn quyền mới yên tâm.
Nhưng không nhất thiết lúc nào cũng phải thế. Hôm nay chưa xong thì mai làm, mai chưa xong nữa thì thôi bỏ đi.
"Đang Tết mà."
Cứ làm theo lời Khương Tiêu vậy.
Bình thường Khương Tiêu cũng lao đầu vào công việc, lắm lúc bận còn tăng ca cùng cả công ty. Tuy nhiên trong lòng anh vẫn tồn tại cán cân, biết tận hưởng cuộc sống những lúc cần tận hưởng, biết cái nào nên cầm, cái nào nên buông, vậy thì cuộc sống mới thú vị.
Ba mươi Tết là ngày náo nhiệt nhất ở nhà họ.
Hôm đó, Phó Nhược Ngôn không phải xử lý văn kiện gì. Hắn và Khương Tiêu chỉ nhận số ít cuộc gọi quan trọng, còn lại đều mặc kệ hết.
Đây là ngày nghỉ Lễ được pháp luật quy định, phải ở bên Khương Tiêu chứ.
Buổi sáng, Khương Tiêu hào hứng thay quần áo mới.
Đó là một bộ quần áo nhung màu đỏ nhạt mặc ở nhà, trông hân hoan phơi phới, anh được mẹ mua quần áo mặc vào năm mới. Thoáng trông có vẻ chiếc áo không có thuộc tính gấu nhưng quay qua sau sẽ thấy hai tai gấu ở chiếc mũ trên áo, siêu đáng yêu.
Phó Nhược Ngôn không kìm được, lén hôn anh. Hắn mặc đồ đôi với Khương Tiêu, cả hai bộ đều do Hạ Uyển Uyển tặng, chỉ khác ở màu, một đỏ một nâu.
Tuy hơi trẻ con nhưng chất áo mềm mại, mặc vào rất thoải mái, cũng hợp mặc ở nhà, không biết Hạ Uyển Uyển mua được chúng chỗ nào. Hôm nay vốn không đi đâu, mặc bộ này vừa hợp.
Năm nay bận rộn công việc quá nên nhiều lúc Khương Tiêu xuống bếp một cách vội vội vàng vàng. Ban đầu anh học nấu nướng vì không có tiền, về sau chuyển thành sở thích.
Được làm một bữa tiệc lớn cho người thân thiết của mình ăn chính là niềm vui to bự với anh.
Anh ở trong phòng bếp cả buổi sáng.
Bữa sáng rất phong phú. Sau đó, Hạ Uyển Uyển vừa ngâm nga vừa làm ít bánh ngọt, bao gồm tart trứng, bánh kem nhỏ và bánh quy ở gian bếp phía Tây. Phó Nhược Ngôn đứng trợ giúp bọn họ mấy việc như rửa rau, thái rau, rửa mâm rửa nồi các thứ, dĩ nhiên sẽ giúp đỡ ở chỗ Khương Tiêu nhiều hơn.
Khương Tiêu có rất nhiều tài trong phòng bếp.
Lần đầu Phó Nhược Ngôn biết ba người có thể đón Tết náo nhiệt đến vậy.
Nhà trang trí đèn lồng và nút kết Trung Hoa, TV mở từ sáng đến tối, chiếu đủ kiểu tiết mục trước thềm Xuân Vãn.
Khương Tiêu nấu rất nhiều món. Phó Nhược Ngôn nghe tiếng anh hát nhỏ theo TV một cách cực kỳ vui vẻ.
Sợ ăn không hết nên mỗi món chỉ làm một ít, điều này có nghĩa Khương Tiêu sẽ đặc biệt chú tâm vào từng món ăn.
Buổi tối, bọn họ ăn lẩu. Anh băm nhân chiên sủi cảo, nấu cá viên và bò viên, tiếp theo làm sủi cảo tôm với tôm nõn, thái thịt cá, thịt bò đến độ mỏng nhất định để cảm nhận trọn vẹn hương vị.
Cốt lẩu cũng được anh tự tay chuẩn bị. Anh và Hạ Uyển Uyển ăn nồi lẩu cay, Phó Nhược Ngôn không ăn được cay nên anh chuẩn bị cho hắn nước lẩu gà nấm với gà đã nấu sơ và nấm hương nhân thịt được hái tận vườn, vị cực kỳ ngon. Lúc bắc nồi lên, Khương Tiêu cho hắn nếm thử một miếng nấm hương nhồi thịt, thịt ngấm vị thơm lừng.
Khương Tiêu mua sơn tra nhỏ, dâu tây và cà chua bi, làm thành hồ lô bọc đường, cắn vào vừa giòn vừa ngọt. Phó Nhược Ngôn không ăn ngọt cũng được Khương Tiêu đút cho vài miếng.
Về đồ uống, anh nấu trà hoa quả và nước ngô, hỏi Phó Nhược Ngôn muốn ăn gì.
Còn gì muốn ăn nữa, chừng này đã đủ đa dạng rồi.
Buổi trưa, bọn họ ăn thịt bò hầm và gà xào cay, đây lần lượt là món mà Phó Nhược Ngôn và Hạ Uyển Uyển thích nhất. Bữa tối phong phú nhất, Khương Tiêu thích nhất là ăn lẩu bởi bầu không khí khi ăn rất rộn ràng.
TV của nhà mới có tính năng chuyển hướng, ngồi ở trong bếp cũng xem được rõ ràng. Bữa cơm bắt đầu chính vào lúc Xuân Vãn công chiếu.
Tất niên năm nay là ký ức Phó Nhược Ngôn suốt đời khó quên. Hắn hiếm khi được ăn những món ăn có hương vị tinh xảo làm bằng cả tấm lòng, đem đến cảm giác gia đình như vậy.
Chủ yếu vì có Khương Tiêu. Hắn xem quá trình những món ăn ấy được tạo ra từ bàn tay Khương Tiêu, bản thân cũng phụ giúp nên ý nghĩa đem đến khác hẳn. Tuy nhiên, đồ ăn không chỉ ngon ở hương vị mà còn chứa đựng tấm lòng, tâm trạng khi ăn cũng ảnh hưởng rất nhiều đến cảm nhận của hắn.
Trước đây, Phó Nhược Ngôn không xem Xuân Vãn, năm nay hắn lại xem rất nghiêm túc. Khương Tiêu thích xem tiểu phẩm, do vậy, hắn cùng Khương Tiêu cười ha ha. Đến tiết mục hát múa, hắn còn chỉ vào một người trên sân khấu, giới thiệu với Khương Tiêu.
"Đó là nghệ sĩ của công ty bọn anh."
Năm nay, tiết mục ca hát này tuyển bốn nghệ sĩ trẻ nổi tiếng của năm, cô gái ấy chính là một trong số họ.
Khương Tiêu cũng từng mời người này làm gương mặt đại diện cho công ty nên anh nhớ được.
Hai người luôn có thể tìm ra đề tài trò chuyện, bởi ký ức là những chuyện họ cùng trải qua, nói chi tiết nhỏ nhặt thôi cũng thú vị. Đêm đó, Phó Nhược Ngôn đón giao thừa cùng Khương Tiêu. Hạ Uyển Uyển lớn tuổi, không thức nổi, 10 giờ hơn đã đi ngủ.
Năm nay, Lệ Thị đã cấm đốt pháo hoa và pháo trúc, tuy nhiên căn hộ này gần với đoạn đường trung tâm nên từ đây thấy được rất nhiều tòa cao ốc, màn hình điện tử ngoài cao ốc hiển thị đồng hồ đếm ngược, bầu không khí đón năm mới rất sôi động.
Khoảnh khắc con số về 0, hai người ăn ý hôn nhau. Phó Nhược Ngôn ôm anh, hận không thể sáp nhập anh vào cơ thể mình.
Mong rằng những năm sau này đều được trải qua cùng Khương Tiêu.
Cũng vào giờ phút này, Lận Thành Duật đang một mình lẻ loi. Y soạn tin nhắn "Năm mới vui vẻ" chúc Khương Tiêu. Ban đầu viết rất nhiều, về sau lại thấy bó buộc, vì vậy, y xóa đi từng chữ, chỉ để lại bốn chữ "Năm mới vui vẻ" này. Y do dự rất lâu, không biết mình có nên gửi đi hay không.
Trước đó y kích động quá. Khương Tiêu chưa chặn số mình đã tử tế lắm rồi.
Do vậy, mấy ngày đón Tết, Lận Thành Duật không dám tới quấy rầy Khương Tiêu, sợ anh ghét mình thật, chặn số dưới cơn giận dữ. Nếu làm thế thì đến việc gặp mặt nhau cũng rất khó. Tới giờ, loại cảm giác lo lắng bồn chồn này vẫn đeo bám y.
Hôm nay, Lận Thành Duật trải qua ngày cuối cùng trong năm giống như những năm trước. Lận Phong náo loạn với gia đình, thất bại lui về cực kỳ hùng hổ, dẫn theo Lận Dung Giai qua nhà vợ, không muốn trở về.
Thế nhưng trong mắt Lận Thành Duật, nhà vợ của Lận Phong cũng chẳng đáng tin, trước đây bám lấy Vịnh Giang hút máu, bây giờ hết lợi ích rồi, sớm muộn gì lớp mặt nạ giả dối ấy cũng bị bóc ra.
Lận Phong khôn khéo cả đời rồi sẽ có ngày ngã vào lời ngon tiếng ngọt giả lả của đám người gọi là "thông gia" này. Đến khi ông ta cùng đường, y sẽ lấy nốt 20% cổ phần còn lại về.
Lận Thành Duật không hề vội vàng. Y cũng là người lên kế hoạch hoàn chỉnh. Y có rất nhiều thời gian, giày vò kẻ thù dưới chân cũng sảng khoái đấy, nhưng đó không phải phong cách của y.
Giờ ông ta đi cũng được, Lận Thành Duật đón giao thừa với ông nội. Chú Nhạc cũng ở đây, chú độc thân, gần như gắn bó cả đời với doanh nghiệp nhà họ Lận. Đối với Lận Thành Duật, chú chính là người nhà của y.
Bữa Tất niên hôm nay do Lận Thành Duật đích thân chuẩn bị. Bọn họ cũng ăn lẩu. Y nhớ lại những tháng ngày ở bên Khương Tiêu trước kia, hình như họ thường xuyên ăn lẩu vào mỗi dịp lễ lớn. Vì vậy, y tự động làm thứ này.
Tốt xấu gì cũng học nấu ăn từ Khương Tiêu hơn tám năm, Lận Thành Duật đã làm được ra dáng ra hình. Y tự hầm xương bò làm nước lẩu, không có tài năng tự làm viên nhưng sơ chế thịt và thái thức ăn không phải việc gây khó khăn. Y mua nguyên liệu nấu ăn chất lượng nhất, bắc nồi nấu, dĩ nhiên thành quả không thể nào khó ăn.
Ít nhất thì ông nội rất hài lòng.
Somh vẫn kém xa Khương Tiêu.
Lận Thành Duật tự nấu nên không có hứng ăn. Y chỉ ăn qua loa rồi thôi.
Bất kể làm chuyện gì, y cũng nhớ đến Khương Tiêu được. Tối nay không phải ngoại lệ.
Số phận của hai người họ vốn đã vậy. Dây dưa quá sâu đậm, khắc vào tận linh hồn, sâu cùng trong xương tủy y. Khương Tiêu quá đau đớn nên lột bỏ toàn bộ. Lận Thành Duật không biết anh có thành công hay không, có lẽ là thành công, nhưng y thì không thể.
Y tình nguyện giữ lại những thứ này, chìm vào giấc mộng xưa, dẫu nó đem đến những đớn đau cho y, y vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
Y cứ do dự như thế. Giao thừa đến, giao thừa qua, mãi tới khi sắc trời hửng sáng, y vẫn không gửi tin nhắn kia đi.
Lận Thành Duật không dám.
Y thức trắng đêm, dĩ nhiên trong lúc đó cũng làm một số việc khác. Y nhớ hồi cấp ba, Khương Tiêu thích đốt que pháo trên sân tuyết, từ khi lên Đại học, hình như anh chưa chơi lại bao giờ nữa.
Phòng Lận Thành Duật có ban công. Y mua một đống que pháo hoa, nhớ về Khương Tiêu khi ấy. Giao diện hộp thư vẫn hiển thị tin nhắn kia, chỉ có người soạn nó là không dám gửi đi.
Pháo hoa lóe lên rồi lụi tắt. Giữa ánh lửa, y nghĩ về vô số điều.
Y từng trải qua rất nhiều ngày cuối năm cùng Khương Tiêu. Lận Thành Duật nhớ lại những kỷ niệm đã qua rồi nhìn về thực tại, không hình dung được cảm xúc trong lòng.
Năm nay chắc chắn anh ấy đang đón Tết cùng Phó Nhược Ngôn rồi, không đến lượt mình.
Đến ngày hôm nay, Lận Thành Duật đã chẳng còn bao nhiêu hy vọng. Y như thể liên tục bị đập vỡ, chỉ còn sót lại thanh âm sâu tận nơi đáy lòng.
Bản thân cũng có rất nhiều điều muốn bộc bạch, nhưng viết ra rồi lại lạch cạch xóa đi. Thôi thì gửi tặng bạn đọc một ca khúc theo mình suốt thời gian này vậy.
• Chúng ta của sau này (后来的我们) - Ngũ Nguyệt Thiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT