Quý Thanh Thức trở về lấy sạc, sau khi xuống tầng 1, vừa lúc gặp được mấy người Dương Tuyết từ trong thang máy đi ra, Quách Linh thấy cô vội vã: "Có gì mà phải chạy."
Quý Thanh Thức không quen để người khác chờ, cho nên cô có chạy nhanh một chút. Nghe Quách Linh nói như thế thì cô chỉ cười cười.
Địa điểm liên hoan lần này rất gần khách sạn, là một quán chuyên bán món Tứ Xuyên, đi đường chỉ mất 10 phút.
Tổ hạng mục của họ có mười mấy người, đi thành nhóm kéo nhau ầm ĩ ra khỏi khách sạn. Quý Thanh Thức đi xuống cuối cùng. Ở chung với nhau mấy ngày, Dương Tuyết và Quách Linh cũng phát hiện ra tính tình của cô, luôn yên lặng ngồi một góc, hạ bớt sự tồn tại của bản thân.
Hai bà chị đều nghĩ, Quý Thanh Thức tuổi trẻ xinh đẹp, vốn nên tỏa sáng, nhưng cô bé tựa hồ như không quan tâm đến ưu thế trời sinh của mình, tránh được đều tránh, toàn chui vào vùng an toàn của chính mình.
Giống như một chiếc bánh bao mềm mại.
Vừa đi ra đến cửa, một chiếc xe thể thao từ khách sạn đi ra, vượt qua trước mặt mọi người, quẹo phải sang đường, chỉ còn lại tiếng động cơ gầm rú.
Xe cùng màu giống như chiếc xe lần trước Quý Thanh Thức thấy, chỉ là hình dáng hơi khác một chút. Giống như chủ nhân của nó, kiêu ngạo khắc lên mặt, tuyệt đối không nhún nhường ai.
Phòng ăn tầng hai không lớn không nhỏ, mội bàn có 6-7 ghế, mọi người đều đã ngồi đông đủ, chờ đến khoảng 6 giờ, đồ ăn được mang lên. Những bữa tiệc như này không thể thiếu rượu được. Quý Thanh Thức không uống được rượu, nhìn trên bàn đang rót rượu, mà cô phát sầu không biết từ chối như nào, Dương Tuyết nói nhỏ: "Em vừa mới đến chi nhánh này, đợi tí nữa có sếp đến kiểu gì cũng hỏi, ít nhiều uống một chút, làm cho đủ hình thức là được."
Quý Thanh Thức đành phải nhận ly rượu. Cô ở bên kia làm cũng gần được một năm, biết tửu lượng bên Tây Bắc rất tốt, Ninh Xuyên còn có đặc sản là rượu. Rượu ở đây cay nồng không giống như ở phương nam.
Cô nhìn chằm chằm ly rượu kia, chóp mũi ngửi thấy mùi cay nồng, trong lòng do dự. Sau lại sầu đau thở dài.
Bữa tiệc trôi qua được một nửa, trên bàn bắt đầu chạm cốc. Không lâu sau cửa phòng bị đẩy ra, các giám đốc, trưởng bộ phận cầm rượu đi vào, mấy người khác, Dương Tuyết bảo là mấy người phụ trách bản địa, bởi vì nghe nói tiểu Chung tổng ở đây nên đã chạy đến.
Quách Linh dẫn đầu đứng dậy, Quý Thanh Thức cũng vội đứng lên theo.
....
Cửa lại được đẩy ra lần nữa, các lãnh đạo tới tới lui lui chúc rượu, Quý Thanh Thức không thể từ chối, một ly thấy đáy, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, bên tai tiếng nói chuyện ầm ĩ vang lên như có một tấm chắn. Cô nghe rõ thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Quý Thanh Thức ôm đầu, cố đứng vững để tỉnh táo.
Dương Tuyết thấp giọng hỏi: "Em có khỏe không?"
Cô còn chưa kịp trả lời, đã thấy cửa mở ra lại còn người khác tiến vào. Cô mới đến Ninh Xuyên, vào công ty chưa lâu, tự nhiên không tránh được mọi người tới hỏi.
Có người nhìn cô cười nói: "Cô bé này chưa gặp qua, mới tới sao?"
Không biết ai đáp lại, Quách Linh hay Dương Tuyết: "Vào công ty năm ngoái, phụ trách bên G67, mới được điều chuyển về chi nhánh bên đây."
"Nhìn không phải người Tây Bắc, quê ở đây vậy?"
"...."
Cô không biết đáp lại vài câu, đối phương lại giơ ly rượu lên, cô chỉ choáng váng cầm ly lên, không biết đã uống được mất ly. Cô khôn uống được rượu, lại không dám từ chối.
Trước khi miệng chai chạm vào miệng cốc, một bàn tay từ bên ngoài chạm vào bình, áp vào miệng cốc. Ý là không thể rót rượu.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh. Đầu óc Quý Thanh Thức chậm chạp, mắt cô nhìn thấy bàn tay chắn rượu kia, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài. Trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ màu xanh.
Quý Thanh Thức sửng sốt, đầu óc hỗn loạn của cô bỗng nhận ra, cô biết đây là Chung Niên, nhưng cô vẫn chuyển đôi mắt từ bàn tay anh đến mặt Chung Niên, anh vẫn như thường lệ cười tùy ý.
Anh cười với mấy vị lãnh đạo: "Tửu lượng con gái thấp, như này là được rồi."
Ai lại không nể mặt Chung tổng được, người kia rút tay, nói chuyện cùng mấy vị lãnh đạo vài câu, sau đó bưng ly rượu đi.
Quý Thanh Thức vẫn còn đứng ngây ngốc.
Chung Niên đặt ly rượu của cô lên bàn, nhìn qua thấy mặt cô đỏ bừng, mắt cũng đỏ, thì hơi nhíu mày: "Không uống được thì cứ nói thẳng, ai ép em uống?"
Cô lắc đầu, tuy không biết vì sao anh lại giúp mình, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn, Chung tổng."
Lúc trước Chung Niên không đi chúc rượu, mọi người vốn dĩ đều cho rằng anh sẽ không sang đây, nhưng anh tới lại không phải vì chúc rượu.
Mọi người trên bàn tiệc nhìn nhau, nhìn Chung Niên ngồi trên ghế dựa, như thần giữ cửa ngồi cạnh Quý Thanh Thức, mà không quản cô, lấy di động bắt đầu xem.
Một màn như này sao mà lại quen mắt thế chứ. Ánh mắt chuyển từ Chung Niên, quay sang Quý Thanh Thức, nhất thời lâm vào trầm mặc, quỷ dị.
Quý Thanh Thức nghe thấy tiếng bật lửa, nghiêng đầu nhìn lại, ngón tay trái của Chung Niên kẹp điếu thuốc, ngửa đầu phun khói trắng. Chung Niên thấy Quý Thanh Thức chần chờ nhìn mình, anh híp mắt lại, đem điếu thuốc ngậm vào miệng, tay trai duỗi ra xoay đầu cô lại, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn."
Quý Thanh Thức bị bắt nghiêng đầu, ngửi thấy mùi mộc hương xen lẫn mùi thuốc lá và rượu, lại càng choáng váng. Cô ngồi an tĩnh, đầu bắt đầu đau, ngực cũng thấy khó chịu.
Chung Niên hạ điếu thuốc, khói trắng tỏa ra xung quanh, thấy mặt Quý Thanh Thức đỏ bừng bừng, đôi mắt thì trống rỗng, nhìn chằm chằm xuống bàn, tay thì đỡ đầu, khóe môi rũ xuống, trông rất đáng thương.
Anh nhướn mày, cúi người dụi thuốc trên bàn, đứng dậy nói: "Có đi không?"
Quý Thanh Thức chớp chớp mắt, mờ mịt.
Anh hướng ra cửa ý bảo: "Đưa em đi về."
Nếu không đi theo Chung Niên, thì phải mất một hai tiếng nữa mới tàn tiệc. Quý Thanh Thức đang không thoải mái, cũng muốn ra ngoài hít thở, nếu anh nói như vậy thì cô không cần hỏi nữa, liền đứng lên.
Chung Niên đi ra trước, cô nhớ ra đi sang nói với Quách Linh: "Chị ơi, em về trước có sao không?"
Quách Linh vội nói: "Được được được, không sao đâu, em cứ về trước đi."
Thi Húc đã lái chiếc xe thể thao màu bạc đến cửa quán ăn, thấy Quý Thanh Thức mơ mơ hồ hồ đi theo sau Chung Niên, lập tức vui vẻ, xuống xe tiếp đón nhiệt tình: "Tiểu Thanh Thức, thấy anh trượng nghĩa không?"
Quý Thanh Thức: "...A?"
"Anh vừa nhìn thấy em uống nhiều, liền chạy tìm Chung ca bảo anh ý cứu em. Còn kịp chứ?"
"..... Cảm ơn." Cô lúng túng nói.
Thi Húc nhếch miệng cười, đưa khóa xe cho Chung Niên, còn bản thân thì đi về phía cửa hàng.
Chung Niên mở cửa xe ngồi chỗ tài xế, Quý Thanh Thức vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, hai tay anh chống trên xe, bình tĩnh nhìn cô.
Quý Thanh Thức: "Tiểu.... Chung tổng, tôi không làm phiền ngài nữa." Cô chỉ hướng khách sạn "Tôi tự đi bộ về là được, rất gần."
Chữ tiểu này là mọi người lén lút gọi vì để dễ phân biệt. Thực tế người ở trước mặt thì ai ai cũng quy củ gọi hai tiếng Chung tổng, Quý Thanh Thức cũng biết nhưng uống rượu vào liền quên.
Buột miệng nói ra sau đó sửa lại luôn, có vẻ hơi ngốc nghếch.
Chung Niên nhìn cô một hồi, bỗng nhiên cười: "Thế nào, giờ còn sợ tôi đem em bán đi sao?"
"..."
Quý Thanh Thức xua tay: "Không phải, không phải."
Ngực cô đang khó chịu, khó xử nhìn sang xe anh: "Là do tôi sợ nôn trên xe ngài."
Nói mấy câu này xong cô ngồi xổm xuống. Chung Niên đóng cửa xe lại, bước nhanh tới, ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"
Quý Thanh Thức không trả lời anh, che miệng nôn khan vài cái, sắc mặc trắng bạch.
Chung Niên: "... phản ứng cao nguyên?"
Độ cao của Ninh Xuyên so với mực nước biển không quá 3000 mét, như này sẽ không sinh ra phản ứng cao nguyên, nhưng Chung Niên cũng là người phương Nam, anh nào biết là nặng hay nhẹ, thấy tình trạng giống thế, anh lập tức kéo Quý Thanh Thức, nửa ôm nửa dịch vào trong xe. khom người muốn cài dây an toàn cho cô.
Quý Thanh Thức dựa vào ghế sau, mặt trắng bệch, không một chút phòng vệ. Nhưng khi Chung Niên dựa vào quá gần, hơi thở nhè nhẹ từng đợt quanh quẩn quanh cô, theo bản năng cô rụt về phía sau.
Chung Niên liếc nhìn cô một cái, buôn tay đứng dậy, đóng cửa xe: "Thắt dây an toàn."
Thi Húc coi như rảnh quá, không có việc gì mở mui xe ra, Chung Niên đành thu vào, đợi khi xe đóng xong anh mới lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Quý Thanh Thức vốn dĩ không làm sao, bỗng nhiên có phản ứng như này là do mới đến Ninh Xuyên bị cảm, hơn nữa lại uống rượu vào. Mới vừa nãy ngồi trong phòng kín nữa nên càng có cảm giác khó thở hơn.
Sau khi được bác sĩ khám, nói: "Không việc gì. Chỉ cần uống nhiều nước, nghỉ ngơi đầy đủ, không ăn đồ cay nóng là được. Cô ấy còn đang bị cảm nữa, cứ nằm ở viện quan sát thêm."
Chung Nhiên vừa tra baidu vừa nghe bác sĩ nói, liền hỏi: "Không cho cô ấy thuốc sao? Loại thảo mộc gì đó?"
Bác sĩ liếc anh nói: "Loại đó dùng làm gì, cho cô ấy uống đường giải rượu là được. Có hiện tượng khó thở thì thở oxy, cảm cúm có thể có biến chứng, người nhà chú ý một chút."
Chung Nhiên không hiểu sao thành người nhà của cô, cầm đơn của bác sĩ chạy đi làm thủ tục trả viện phí. Nhưng anh đâu biết chỗ nào, đứng ở đại sảnh 5 phút, sau đó đi tìm bác sĩ lăn lộn nửa ngày mới xong.
Chính anh cũng không nghĩ tới là mình còn phải ở bệnh viện cả đêm trông nom người ốm. Sự việc phát triển làm Chung thiếu gia phản ứng không kịp, có trời đất chứng giám, năm kia cha anh bị gãy xương nằm viện anh còn chưa có đôn đáo như thế này.
Chung Nhiên tự nhận thấy bản thân không thể ở đây được, làm xong thủ tục thì đi gọi điện cho giám đốc nhân sự, báo ông ấy sắp xếp một nữ hộ lý.
Khi đứng ngoài, anh còn thấy Quý Thanh Thức, thì dừng bước chân. Cô đang co chân, hai tay ôm đầu gồi, cúi đầu ngồi ở một góc. Đèn bệnh viện chiếu lên khuôn mặt không chút huyết sắc.
Chung Nhiên không hiểu sao lại nhớ đến những lời của Dư Như Bách, "Con bé một thân một mình ở đây, không có ai quen biết."
"Chung tổng." Giám đốc nhân sự nhận điện thoại
Chung Nhiên lấy lại tinh thần, nghe bên kia hỏi: "Có chuyện sao?"
"Không có việc gì." Chung Nhiên đáp "Cúp máy đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT