Hôm sau, tôi lại ghé nhà ông Tư chơi. Con Na lại vô tư như trước, giống như đã quên hết tất cả những chuyện xảy ra hôm qua. Tôi cảm thấy vui vì có thể lại tự nhiên chơi đùa cùng nó. Nó giống như một cái cây khỏe mạnh và được chăm sóc kỹ lưỡng, không gì có thể khiến nó ngừng vươn lên đón những tia nắng mặt trời rực rỡ. Bọn tôi lại cùng nhau chơi cờ, cùng nhau cho cá ăn, cùng nhau tưới cây và ngắt những cái lá sâu, cùng nhau hái mận và gieo hạt xuống lòng đất..
Mùa hè cứ thế trôi đi, tôi ước rằng phải chi mùa hè cứ kéo dài mãi mãi thì hay biết mấy. Nhưng có những thứ chỉ có thể ước mà không thể nào trở thành hiện thực, giống như những vì sao xa xôi không thể nào với tới. Một ngày nọ, con Na bảo với tôi rằng kỳ nghỉ hè của nó đã hết. Nó phải vào lại Sài Gòn để chuẩn bị cho năm học mới và chú của nó sẽ đến đón vào ngày mai. Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi không chơi cờ mà chỉ đi dạo trong vườn nhà ông Tư, rồi cùng nhau ngồi dựa vào gốc cây mận. Nó kể với tôi về nơi nó đang sống, một thành phố xa lạ nào đó, nơi mà những ngọn đèn lóe sáng rực rỡ khắp mọi nẻo đường, khiến cho ban đêm vẫn rõ ràng như ban ngày, nhưng ánh trăng và những vì sao lại mờ mịt chẳng thấy đâu. Nó nhắc đến ba của mình, một người đàn ông nghiêm khắc nhưng vẫn rất cưng chiều nó. Nó kể lại những ký ức còn nhớ về mẹ, nhưng lần này nó không khóc. Nó nhìn lên trời, nở một nụ cười ngây ngô và nói rằng mẹ vẫn luôn dõi theo nó. Nó phải là một đứa trẻ ngoan để mẹ có thể an tâm chăm sóc cho đứa em nhỏ bé. Nó nói rất nhiều, nói bất cứ thứ gì hiện lên trong suy nghĩ. Và tôi chỉ ngồi đó lắng nghe, cố gắng làm sao cho đôi môi của mình khép kín để không phát ra âm thanh quá to khi nhai mận. Tôi nghe tiếng gió vi vu trong tán cây, như lời ru diệu hiền mà mẹ tôi vẫn hát. Những chiếc lá đung đưa trong gió như những bàn tay nâng niu từng trái mận nhỏ bé, đang ngủ ngon như những đứa trẻ. Một chiếc lá lìa cành, xoay những vòng tròn trong gió, như khung cảnh quay chậm của vận động viên trượt băng đang xoay mình giữa không trung. Vài chiếc lá nữa cũng rời đi, trở về với lòng đất. Chúng biến mất, nhưng sẽ lại xuất hiện trên nhánh cây ấy vào một ngày nào đó. Tôi chợt nghĩ, hóa ra những chiếc lá không hề mất đi, chúng vẫn luôn luôn ở bên cạnh cái cây thân yêu, theo cách riêng của chúng.
Gió đưa những áng mây trôi dần về phương tây, thổi luôn mặt trời về hướng ấy. Và khi những tia nắng dần bị ngọn khế nhà bà nội che khuất, tôi phải về. Tôi cố chạy theo cơn gió, cố níu giữ mặt trời ở lại để ngày hôm nay đừng qua đi. Tôi trèo lên cây khế, nhìn hoàng hôn dần buông xuống. Những tia nắng lướt qua mắt tôi rồi tan biến phía dưới đường chân trời màu đỏ tía. Tôi hái một chùm hoa khế rồi quay lại tặng con Na, bảo nó kẹp vào cuốn vở giống như chị Nhã vẫn làm. Nó nhận lấy chùm hoa nhỏ bé ấy và hẹn tôi rằng mùa hè năm sau sẽ gặp lại. Trước khi tôi về, nó cũng tặng tôi một bức ảnh. Tôi ngắm nhìn gương mặt của nó cả buổi tối, trông đáng yêu hơn rất nhiều khi hai cái răng cửa vẫn còn. Cho tới khi bà tôi phát hiện, tôi mới vội vã cất vào trong ngăn tủ đựng quần áo.
Sau khi con Na đi, tôi quay trở lại với cây khế của mình như trước đây. Nhưng những ngày tháng yên bình đó không kéo dài được bao lâu. Bởi vì tôi cũng phải đi học. Ngày hôm đó, bầu trời u ám không một tia nắng, và những áng mây mùa thu nặng trĩu khiến cơn gió không thể đưa chúng trôi nhanh được. Màn sương đêm vẫn còn bao phủ mặt đất và cái lạnh lởn vởn khắp mọi nơi. Tôi bị mẹ lôi ra khỏi giường, dù đã cố hết sức bám vào đó như một con bạch tuộc nhưng vẫn không thoát được. Mẹ mặc đồng phục và xỏ giày cho tôi trong lúc tôi giãy nãy cả người, như một con giun quằn quại khi bị đào ra khỏi lòng đất. Mẹ xách tôi lên và bế như một con mèo, nhưng con mèo có thể thoát khỏi vòng tay của mẹ, còn tôi thì không. Mẹ ôm tôi đi đến trường, và tôi đã khóc cho nước mắt chảy ngập cả con đường ấy. Mẹ đưa tôi vào một lớp học và giao cho một bà cô già, có mái tóc ngắn được uốn xoăn đến tận chân tóc, cả khuôn mặt bị che khuất bởi một chiếc kính to trễ xuống hai cánh mũi, còn hai hàng chân mày lúc nào cũng nhướng lên. Tôi không nhớ buổi học đầu tiên diễn ra như thế nào, có lẽ tôi đã khóc suốt ngày hôm ấy, nhưng khi nó chưa kết thúc, tôi đã thấy mẹ đứng trước cửa lớp đợi tôi. Và mẹ tôi đứng đợi như vậy cho đến hết năm học đầu tiên.
Năm học lớp Một của tôi chẳng có gì đáng nhớ ngoài cái buổi đầu tiên đó. Tôi chỉ mong cho những buổi học sớm qua đi để được về lại với mẹ, và sau nhiều buổi học như vậy thì cả năm học cũng kết thúc. Mùa hè lại đến, ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá của cây phượng, thắp sáng lên những cánh hoa đỏ chói như những ngọn lửa phất phơ giữa trời. Mùa hè đến, tôi lại được tận hưởng cuộc sống không trường học. Tôi được ngủ bao lâu tùy thích, được đi chơi bất cứ khi nào tôi muốn, không phải làm bài tập, không phải cầm cây viết nắn nót từng chữ đến khi tê cả tay. Mùa hè đến, cũng có nghĩa là tôi sẽ được gặp lại con Na, như lời nó đã hứa. Tôi sẽ kể cho nó nghe về việc tôi đã bắt đầu đi học. Tôi cũng học lớp Một nên con Na sẽ trở thành bạn của tôi, điều đó càng làm tôi háo hức.
Như những năm trước, mùa hè lần này tôi lại được gửi ở nhà bà nội. Gần nhà bà tôi có một lò bánh mì, chị Nhã và tôi thường thay phiên nhau ra đó mua bánh mì về ăn với sữa. Nhưng mấy hôm nay, tôi luôn xung phong là người đi mua bánh mì. Mỗi lần đi ngang qua nhà ông Tư, tôi đều dừng lại và gọi hai con Happy, Lucky ra, cho chúng ăn vài mẩu bánh và đưa tay qua khe cửa vuốt ve chúng. Cái bọn háu ăn đó luôn làm cho tôi chỉ còn lại nửa ổ bánh, nhưng tôi không quan tâm, tôi đưa mắt nhìn vào phía trong sân nhà ông Tư để tìm con bé mặc váy trắng ấy.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần, hai tuần trôi qua, tôi vẫn không thấy con Na đâu. Tôi ra về mà lòng buồn rười rượi, vì mất toi nửa ổ bánh mì vô ích. Đôi lúc, nỗi buồn làm tôi quên mất là mình chỉ có nửa ổ bánh và ăn ổ còn nguyên của chị Nhã. Rồi một tháng qua đi, hai tháng cũng rơi xuống theo từng chiếc lá dưới gốc cây khế, con Na vẫn chưa xuất hiện. Tôi lặng lẽ ngồi trước cổng nhà ông Tư, vuốt ve hai con Lucky và Happy cho đến khi bàn tay đen thui, đầy mùi lông chó. Rồi tôi quay về với cây khế của mình, ngắm nhìn ánh hoàng hôn buông xuống đầy rực rỡ. Tay tôi tung hứng từng trái khế trong khi miệng vẫn đang nhai chóp chép. Hương vị của những quả khế vẫn ngon như trước, nhưng dường như thiếu mất chút gì đó mà tôi không thể nào biết được.
Từng năm học, từng mùa hè cứ thế lần lượt qua đi, tôi không còn gặp lại con Na nữa. Năm tôi học lớp Bốn thì vợ ông Tư mất, hai cha con ông cũng chuyển nhà đi nơi khác. Từ đó, tôi chẳng còn tin tức gì về con bé ấy. Tấm ảnh được nó tặng tôi đã cất rất kỹ, điều đó vô tình khiến tôi ít khi lấy ra xem. Hình ảnh của nó cứ thế dần phai nhạt trong ký ức tôi, giống như một áng mây lặng lẽ tan ra giữa bầu trời.
Năm tôi học lớp Sáu, bà nội tôi mất. Tôi đứng ôm cây khế và nhìn mọi người đưa bà đi. Tôi không biết vì sao con người lại mất đi nữa. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến tôi không thể hiểu nào được. Rõ ràng hôm trước tôi còn đạp xe qua nhà bà lấy bánh về ăn, vậy mà hôm nay bà đã không còn.
Sau khi bà qua đời, chú Bảy cũng đi biền biệt, và căn nhà như bị bỏ hoang. Thỉnh thoảng mỗi khi ba tôi đi rẫy về, ông lại dẫn tôi qua nhà bà quét dọn, thắp nén nhang. Nhưng điều đó cũng không xóa đi được nỗi buồn thoang thoảng trong không khí. Cây khế ngoài sân vẫn còn, vẫn rất khỏe mạnh và không có gì thay đổi, nhưng mùa hè của tôi chẳng thể nào trọn vẹn được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT