Ông trời dường như cũng muốn giúp cô có cơ hội để trả lại cho Nicolas Á Phong những gì mà hắn đã gây ra với cô.
“Nicolas Á Phong.” Phương Tịch Lam nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt ẩn chứa muôn vàn sự căm hận: “Lúc trước là anh cho tôi uống thuốc tránh thai, không muốn tôi mang thai con của anh, còn nói đứa bé do “người như tôi” sinh ra chắc chắn sẽ không thông minh. Hiện tại Niệm Niệm không phải con của anh, đáng lẽ anh nên vui mừng mới đúng. Tại sao lại bày ra vẻ mặt đau khổ thế kia? Anh làm vậy để làm gì? Hối hận sao? Ăn năn sao? Muốn quay lại?”
Nicolas Á Phong lặng thinh, hắn không biết nên đáp trả như thế nào. Bởi những lời cô nói quá đúng.
“Tôi nói cho anh biết! Muộn rồi! Tất cả đã quá muộn rồi! Niệm Niệm không phải con của anh. Con bé là con của một người đàn ông khác. Không phải anh! Nghe rõ chưa? Buông tha cho mẹ con tôi đi! A!”
“Em câm miệng! Câm miệng!” Nicolas Á Phong bị những lời của cô tra tấn đến phát điên, hắn tức giận ra sức tàn nhẫn đâm thúc vào bên trong: “Tôi không quan tâm, đừng nói nữa. Em là của tôi, Niệm Niệm dù không phải con tôi thì sao chứ? Tịch Lam, ngay bây giờ tôi sẽ khiến em mang thai đứa con của tôi.”
Sắc mặt cô tái xanh: “Buông ra! Con mẹ nó anh buông tôi ra! A ưm…”
Nicolas Á Phong liên tục thúc vào điểm nhạy cảm của cô, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà sờ loạn khắp nơi kích thích cô. Khiến cho mọi lời chửi rủa đang chuẩn bị thốt ra đều phải kiềm lại trong cổ họng.
Một luồng ánh sáng tỏa ra từ người Nicolas Á Phong, từ trong không trung xuất hiện một cái còng tay và dây xích. Dưới sự điều khiển của hắn, những thứ đó nhanh chóng trói tay và chân của Phương Tịch Lam lại vào bốn góc giường khiến cả người cô thành hình chữ đại.
Truyện Trinh ThámCả quá trình sau đó hắn không nói gì nữa mà chỉ tập trung làm như muốn trừng phạt cô. Cả căn lều tối đen tĩnh lặng chỉ còn vang lên tiếng va chạm “bạch bạch” kịch liệt. Phía dưới của cô bị hắn thúc đến phát đau, dịch của hai người hòa trộn vào nhau, dưới sự va chạm trở thành hỗn hợp trắng đục nhớp dính vô cùng kích tình.
Sau đó chỉ còn lại tiếng chửi rủa của Phương Tịch Lam, sau đó nữa, cô không còn sức chống cự nữa mà dần chìm vào khoái cảm, chỉ có thể để mặc cho hắn rong ruổi cày cấy trên cơ thể mình.
“ A ha… Nicolas Á Phong… ưm… anh là đồ hèn, chỉ có thể dùng cách này… hưm… mới trói được tôi…”
“Niệm Niệm không phải con của anh… ư ưm… con bé là con của tôi và Chiến Bất Phàm… a ha hức… lúc đi sinh con bé… ưm… là anh ấy đi cùng tôi… aaa… anh ấy cũng là người ở cạnh tôi… hức ưm… không phải anh… ứm… không phải anh…”
Cô ngắt quãng nói. Dù bị chìm đắm trong dục vọng do Nicolas Á Phong mang lại thì cô vẫn muốn khiến hắn cảm nhận được sự dày vò do lời nói mang lại.
Tuy rất chán ghét Nicolas Á Phong nhưng Phương Tịch Lam vẫn phải công nhận rằng người đàn ông này có thể đem lại cho cô những khoái cảm đê mê nhất. Năm năm trước cũng vậy, sau năm năm xa cách rồi gặp lại cũng vậy.
Nghe cô nói lời tàn nhẫn như vậy, Nicolas Á Phong vốn đang kịch liệt ra vào phải dừng lại. Nỗi đau tràn lan trong cõi lòng hắn, đau buốt nhức nhối, niềm sung sướng do hai cơ thể hoan hợp cũng không thể bù đắp lại một trái tim tan vỡ.
Hai người bọn họ đang tự tổn thương nhau.
“Lam Lam, em căm ghét tôi đến thế sao? Tôi đau lắm, những lời đó của em đâm tôi thật đau.”
“Như nhau cả thôi, tôi chỉ là đang trả lại cho anh những gì mà năm năm trước anh làm với tôi.”
Sự tĩnh mịch lan rộng trong không khí. Sự kích tình nồng nhiệt cũng nhanh chóng bị những lời lạnh lùng dập tắt.
Lần này, Phương Tịch Lam thắng rồi, cô thắng triệt để. Khiến trái tim hắn đau nhói.
Nicolas Á Phong cười khổ, hắn vịn eo của cô, tiếp tục ra ra vào vào. Hắn muốn dùng dục vọng để che giấu nỗi đau dâng trào.
Nhưng những lần sau đó, dù bị hắn làm ác liệt đến cỡ nào thì Phương Tịch Lam cũng không mở miệng rên lên lấy một tiếng. Cô cắn chặt môi mình đến mức bật máu. Gương mặt nhịn đến mức bỏ đừng.
Cả căn phòng lại rơi vào một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Lạnh lùng mà xa cách.
Sau cùng, Nicolas Á Phong vì xót Phương Tịch Lam mà đã cưỡng ép bản thân mình bắn trước. Hắn trút toàn bộ những tinh hoa dồn nén năm năm nay vào tận sâu trong tử cung của cô. Trong tận thâm tâm mình, hắn vẫn muốn Phương Tịch Lam có thể mang thai đứa con của hắn.
“A!” Sự nóng rẫy mãnh liệt đổ vào tận nơi sâu nhất, thật nhiều, nhiều đến căng tràn, nhiều đến mức bụng nhỏ của Phương Tịch Lam nhô lên. Đến lúc này cô mới không chịu được nữa mà rên lên.
Thật lâu sau Nicolas Á Phong mới bắn xong, hắn cũng không ở lại bên trong mà rút ra, dịch thể trắng đục theo động tác của hắn mà tràn ra ngoài.
Hắn phất tay, những dây trói xung quanh Phương Tịch Lam nháy mắt biến mất. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi bật máu của cô, hôn nhẹ lên trán và mắt cô, lại dịu dàng liếm lên những nơi khi nãy dây xích trói tay chân cô lại.
“Xin lỗi, anh xin lỗi, đã làm em đau đớn rồi.”
“Đừng tự làm tổn thương bản thân mình như thế, anh đau lắm.”
Dù khi nãy trong những dây xích đã được bọc nhung mềm để tránh tổn thương Phương Tịch Lam, nhưng vẫn hằn đỏ lên một chút.
“Em nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, hắn buồn bã quay đi, rời khỏi lều trại của cô.