Sau khi rời khỏi nơi an nghỉ của ông bà thì Lâm Quân Nhi được Cảnh Vân Trạch đưa đến mộ phần của Cảnh gia. Mặc dù Diệp Vấn không phải người của nhà họ Cảnh, nhưng cô ấy đã cứu Lâm Quân Nhi một mạng, hơn nữa ngay từ đầu thì cô cũng đã xem Diệp Vấn là em gái, nên chuyện được an táng trong mộ phần của Cảnh gia cũng không quá đáng.

Đi đến nơi, Lâm Quân Nhi đột nhiên lại chừng chừ, một nỗi sợ tiềm ẩn đột ngột ập đến, vốn dĩ cô định sẽ ở đây để nói chuyện cùng em gái và con gái, nhưng khi đứng ở đây thì đôi chân của cô bất giác lại chùn bước.

Cảnh Vân Trạch ở bên cạnh vợ mình, nhìn thấy cô hình như đang lo sợ gì đó, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều mà nắm lấy tay của cô, sau đó còn nhìn cô cười dịu dàng, nói:

- Anh ở đây.

Lâm Quân Nhi đưa mắt nhìn chồng mình, cô cũng chỉ cười một cái, xem ra chuyện kia cho dù đã qua rồi nhưng chính bản thân cô cũng không thể nào tha thứ cho bản thân được, đi đến trước mộ phần của Diệp Vấn, cả Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch đều nhìn thấy Tước Xạ ở đây.

Nền đất đã rải đầy những lon bia rỗng lăn lóc ở đó, không chỉ vậy mà chính cậu ta cũng đang say bí tỉ, rồi nằm một bên ngay cạnh phần mộ của Diệp Vấn, cả cơ thể cho dù bị lạnh đến co ro lại, nhưng cậu ta vẫn nằm đó mà không chịu rời đi. Cảnh Vân Trạch đi đến, khẽ lắc đầu một cái... Xem ra Tước Xạ vẫn còn rất đau buồn, từ sáng đã không nhìn thấy cậu ta, còn nghĩ là hôm nay cậu ta ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ lại ra đây uống nhiều bia như vậy, đúng là kẻ si tình.

Anh vốn dĩ muốn bước đến để gọi cậu ta dậy, nhưng Lâm Quân Nhi đã ngăn lại, sau đó còn cởi áo khoác của bản thân rồi đặt lên người của cậu ta. Cảnh Vân Trạch nhìn cô, không nhịn được mà trách móc một câu:

- Em cũng đừng để mình bị lạnh.

Nói xong, Cảnh Vân Trạch liền cởi áo khoác của mình choàng lên cho cô, Lâm Quân Nhi nhìn anh, rồi cười một cái. Từ từ đặt một bó hoa bách hợp bên cạnh Diệp Vấn, sau đó lại bày ra một ít bánh kẹo cho con gái, cũng chỉ thắp hương xong, đứng bất động và nghĩ ngợi gì đó một lúc thì cũng rời đi. Có lẽ cô không muốn ở đây quá lâu, vì nếu Lâm Quân Nhi còn ở đây nữa thì cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc mất, mà cô dám chắc Diệp Vấn và đứa con gái nhỏ sẽ không muốn nhìn thấy cô khóc đâu.

- Bà xã, em không muốn nói gì sao?

Lúc này, Lâm Quân Nhi lại nhìn sang Tước Xạ, cô cười một cái rồi lắc đầu, nói:

- Vốn dĩ em định sẽ kể cho em ấy nghe về những ngày gần đây... Nhưng có vẻ như tình hình này thì không cần nói nữa rồi.

Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, sau đó lại nhìn Tước Xạ, anh cũng chỉ biết cười rồi lắc đầu. Mặc dù trong lòng của anh đã từng hi vọng Tước Xạ sẽ mở lòng đón nhận Cảnh Vân Tranh, nhưng với tình hình này thì chắc không thể xảy ra rồi, thử hỏi xem hình bóng của Diệp Vấn trong lòng của Tước Xạ lớn bao nhiêu, làm sao có thể chứa đựng thêm một cô gái khác chứ.

- Về thôi.

- Được, chúng ta về thôi.

Sau khi Cảnh Vân Trạch đáp lại lời của Lâm Quân Nhi thì cô cũng có chút lưu luyến quay đầu nhìn lại, nhưng rồi cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi, hoàn toàn không nói gì cả.

Đến khi hai người họ rời đi thì Tước Xạ mới chậm chạp mở mắt, thật ra từ khi Lâm Quân Nhi xuất hiện thì cậu ta đã biết rồi, chỉ là cậu ta không muốn đối mặt với cô, cậu ta sợ bản thân sẽ quá khích mà ăn nói lung tung, nên tốt nhất vẫn nên im lặng. Nhìn chiếc áo khoác được đặt lên người mình, Tước Xạ chỉ biết thở dài một cái, cậu ta lại nhìn Diệp Vấn, nói:

- Em nói xem phu nhân có phải rất ngốc không? Trời lạnh như vậy lại đưa áo khoác cho anh.

Dừng một chút, Tước Xạ lại đặt chiếc áo khoác kia lên phần mộ của Diệp Vấn, cười nói:

- Em ở đây chắc cũng lạnh lắm đúng không? Để anh khoác lên cho em nhé. Ngoan, đừng sợ... Anh không sao cả, anh không lạnh... Cho dù có lạnh cũng chẳng thể lạnh bằng trái tim của anh.

Tước Xạ lại ngồi trò chuyện với vợ mình thêm một lúc cho tỉnh rượu rồi mới rời đi, vì hôm nay là cậu ta nhờ Triều Vũ đưa đến nên chẳng có xe để quay về, vốn dĩ nên gọi cho Triều Vũ đến đón nhưng cậu ta lại muốn đi bộ một chút cho khuây khỏa đầu óc.

Trong lúc anh đang đi bộ trên biển thì lại vô tình bị một cô gái với chiếc váy hồng đụng trúng, theo phản xạ anh liền đưa tay ra đỡ cô gái kia. Lúc này, cô gái kia liền ngay lập tức cúi đầu, lo lắng nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý va phải chú... Xin lỗi... Thật sự rất xin lỗi...

Bất chợt lúc này Tước Xạ lại nhớ đến hình bóng cũ của vợ mình, lần đầu tiên khi anh đưa Diệp Vấn về trụ sở thì mắt của cô ấy chữ A, mồm thì chữ O, vì quá cảm thán nên mới vô tình đụng trúng người của anh. Phản ứng lúc đó của Diệp Vấn cũng y hệt như cô gái này.

Tước Xạ nhìn tay mình rồi bất chợt lại thất thần, nhưng cô gái nhỏ kia lại nhìn anh, nghiêng đầu một cái, nói:

- Chú ơi... Chú không sao chứ?

- Chú?. Harry Potter fanfic

- Đúng vậy, chính là chú đó... A! Nhìn chú quen lắm, hình như mỗi ngày chú đều đến phần mộ ở đằng kia đúng không?

Tước Xạ cũng nhíu mày, lục lại trong ký ức thì hình như... Anh không quen cô gái này, nhưng tại sao cô ấy lại biết anh thường xuyên đến đó?

Thật ra cô gái này tên là Đàm Xuyên, là con của một ngư dân gần biển, cha của cô ấy là ngư dân, mẹ là cũng chỉ là công nhân của một nhà máy may mặc. Nhưng vì gia đình quá nghèo nên cô gái nhỏ Đàm Xuyên không được đi học đến nơi đến chốn, hiện tại cô ấy đang là nhân viên của một quán cafe gần bãi biển này. Hôm nay cô ấy phải đi tìm con cún cưng của chị chủ nên mới chạy ra đây, mỗi khi cô ấy buồn chán thì thường hái một ít hoa dại, mua một ít bánh kẹo rồi đem đến những ngôi mộ mà người nhà đã quên mất, nên khi nào đến đó cũng vô tình nhìn thấy Tước Xạ đang trò chuyện với vợ mình.

Tước Xạ nghe qua cũng chỉ "À" một tiếng, sau khi hỏi qua vài câu để chắc chắn cô bé không sao thì anh cũng định rời đi. Nhưng trước khi anh đi thì Đàm Xuyên lại đặt vào tay của anh một viên kẹo, còn cười nói:

- Chú rất đẹp trai nên đừng có xị mặt nữa, mẹ cháu nói khi người ta khó chịu chỉ cần ăn một viên kẹo thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Nên cái này cho chú.

- Năm nay bao nhiêu tuổi?

- Cháu mười bảy ạ.

Tước Xạ cũng chỉ gật đầu, sau đó lại đặt vào tay của Đàm Xuyên một ít tiền, ban đầu cô bé còn ngạc nhiên rồi lắc đầu từ chối lấy, nhưng sau đó anh lại nói:

- Sau này có thể nhờ cô bé thường xuyên đặt kẹo lên bia mộ của hai người kia giúp tôi có được không?

Đàm Xuyên nghe vậy liền nhìn vào mắt của Tước Xạ, hai mắt long lanh ngây thơ của cô bé hoàn toàn đối lập với đôi mắt ủ dột của anh, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại thì cô bé vẫn đồng ý. Lúc này, Tước Xạ mới để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, Đàm Xuyên liền đưa tay véo má của anh một cái, nói:

- Đó, chú phải cười nhiều lên... Như vậy mới đẹp trai chứ.

Nói xong thì Đàm Xuyên cũng rời đi, ánh mắt của Tước Xạ bất chợt lại nhìn theo cô bé mười bảy tuổi này, chậm chạp đưa tay vào gương mặt vừa bị véo xong, anh cũng chỉ cười rồi lắc đầu. Cảm giác này vừa khó chịu... Nhưng cũng vừa quen thuộc biết bao.

Đột nhiên, Tước Xạ lại quay đầu lại nhìn về phía của ngôi mộ, bất giác anh lại nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Diệp Vấn, cô ấy hình như vừa nhìn anh cười thì phải... Nhưng tại sao chứ?

Đi thêm một đoạn nữa thì anh lại chợt nhớ đến giấc mơ ngày hôm kia, hình như chiếc váy màu hồng nhạt của Diệp Vấn mặc lúc đó... Trông rất giống chiếc váy của cô bé vừa rồi.

Không biết một thế lực nào đó đã lôi kéo và thúc đẩy, Tước Xạ liền nhanh chân chạy đến chỗ của cô gái nhỏ đang tìm cún cưng kia, anh liền hỏi:

- Loài hoa thích nhất của cô là gì?

- Hả? Dạ, cháu thích hoa bách hợp nhất. Dù là ngửi không quen thì thấy rất khó chịu nhưng khi ngửi quen rồi thì rất thơm... Nhưng ở đây thì cháu không trồng được... Mà mua thì lại không có tiền... Nhưng cháu vẫn rất thích.

Tước Xạ nhìn Đàm Xuyên, trong lòng liền không ngừng lại được dòng suy nghĩ kỳ lạ kia, chẳng lẽ cô gái nhỏ này lại là người mà Diệp Vấn đã chọn và muốn đưa cô ấy ở bên cạnh anh? Cùng thích một màu hồng, lại còn thích hoa bách hợp như nhau... Gương mặt cũng có vài nét khá giống nhau nữa chứ... Chẳng lẽ... Đây chỉ trùng hợp thôi sao?

- Chú ơi? Chú có chuyện gì nữa sao?

- Không có.

- Vậy cháu về trước nha. Tạm biệt chú, chúc chú năm mới vui vẻ ạ.

Tước Xạ cũng chỉ gật đầu, khi Đàm Xuyên rời đi thì anh tự mình trấn tỉnh... Dù sao cũng chỉ là trùng hợp thôi, anh cũng đã ba mươi rồi... Vẫn là không nên làm lỡ dở người con gái khác, đặc biệt là đứa nhỏ ngây ngơ, hoạt bát kia. Vỗ vỗ lên mặt mình vài cái, anh nói:

- Nên tỉnh táo rồi! Tước Xạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play