Khi mọi người đã ăn uống, dọn dẹp xong thì Tước Xạ mới chầm chậm bước xuống nhà. Cảnh Vân Tranh nhìn thấy cậu ấy liền hỏi có đói không, nhưng Tước Xạ chỉ lạnh lùng lắc đầu, rồi ngay lập tức rời khỏi Dinh Trạch để về nhà của mình.

Tuy là cậu ta đã che giấu rất tốt cảm xúc của mình nhưng Lâm Quân Nhi vẫn nhìn ra hốc mắt của Tước Xạ đã đỏ lên, còn có chút sưng, chắc hẳn là vừa khóc xong. Cô nhìn sang Cảnh Vân Trạch, anh cũng nhìn vợ mình sau đó hai vợ chồng đồng loạt lắc đầu.

Vừa rồi, khi Tước Xạ bước vào phòng của vợ mình thì mùi hương quen thuộc, bóng dáng nhỏ bé của Diệp Vấn cứ như một cuốn phim đang diễn ra ở trước mắt của cậu ta. Hình ảnh Diệp Vấn đang ngồi chải tóc, sau đó quay lại nhìn Tước Xạ, cười một cái... Ảo ảnh đó cũng đã khiến cho cậu ta bất giác cười theo.

Hướng mắt di chuyển đến chiếc giường đã trải qua lần đầu tiên của họ, chậm chạp tiến đến, đôi tay run rẩy chạm vào giường, ngay lập tức hình ảnh của Diệp Vấn lại hiện lên, nhìn gương mặt ngại ngùng e thẹn kia, Tước Xạ càng cười dịu dàng hơn.

Nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện ở quá khứ. Không biết từ bao giờ, Tước Xạ đã chìm vào giấc mộng.

Trong mơ, anh nhìn thấy mình đang ở một cánh đồng đầy hoa bách hợp, loài hoa mà Diệp Vấn thích nhất. Dáo dác nhìn xung quanh, anh đang ôm hi vọng tựa như sẽ có thể nhìn thấy được bóng người mình luôn muốn tìm.

Lúc này, một cô gái với chiếc váy hồng đang thoát ẩn thoát hiện ở phía xa xa, anh không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức chạy đến đó. Đưa tay chạm nhẹ vào vai của cô gái phía trước, bóng dáng nhỏ nhắn quay lại, xuất hiện trước mắt của Tước Xạ là Diệp Vấn.

Cô nhìn anh, cười nói:

- Anh xem nè, vườn hoa chúng ta trồng đã có thành quả rồi nè, anh thấy có đẹp không?

Tước Xạ run run, liền ôm chặt lấy người con gái trước mắt, Diệp Vấn đột nhiên bị ôm liền thấy có chút bất ngờ và khó thở, nhưng rồi cô cũng choàng tay ôm lấy anh, theo thói quen liền vuốt vuốt lưng của anh, nói:

- Anh sao vậy?

- Không sao... Anh không sao, em đang làm gì vậy?

- Em định hái vài bông hoa đem về cắm vào bình, trong nhà có mùi hương hoa bách hợp là thoải mái nhất.

Tước Xạ liền gật đầu, hai người liền cùng nhau cắt vài đóa hoa đẹp nhất, thơm nhất rồi cùng nhau đi vào nhà. Bây giờ anh mới để ý đến, nơi này không phải vườn hoa gì cả mà chính là ngồi nhà của họ, khung cảnh quen thuộc, trang trí đơn giản nhưng cũng rất cao cấp, đây chính là ngôi nhà mà Diệp Vấn đã luôn ao ước, từng đồ nội thất trong đây đều là do chính tay Diệp Vấn lựa chọn.

Diệp Vấn ở bên cạnh, nhìn anh ngây ngốc như vậy liền ôm lấy anh, nói:

- Anh nghĩ gì vậy?

- Không có gì... Anh chỉ thấy, giấc mơ này quá đẹp, anh không muốn tỉnh dậy nữa.

Nụ cười của Diệp Vấn bất chợt cứng đờ, gương mặt của cô lập tức buồn bã, sau đó thì cũng buông anh ra. Hành động kỳ lạ của cô ấy đã khiến cho Tước Xạ không hiểu, nhưng sau đó Diệp Vấn lại nhìn anh, nói:

- Sau này không còn em nữa thì anh nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy... Cũng phải tìm một người con gái tốt để yêu, cô ấy sẽ chăm sóc anh.

Nghe đến đây Tước Xạ liền lắc đầu, anh ôm chặt lấy Diệp Vấn, nói:

- Anh không cần... Anh chỉ cần em thôi, Vấn Vấn... Anh chỉ cần em thôi... Em hứa với anh, đừng đi... Đừng đi có được không? Anh không muốn mất em... Anh không muốn.

Diệp Vấn liền nhìn anh, cô đưa tay chạm lên gương mặt của anh, rồi cười dịu dàng.

- Tước Xạ, anh là một người đàn ông tốt, cũng là một người tài giỏi, anh không nên vì em mà bỏ lỡ cô gái tốt được... Tước Xạ, anh... Anh quên em đi... Có được không?

Tước Xạ kích động lắc đầu, anh làm sao có thể quên được cô kia chứ. Những giọt nước mắt đau lòng của anh cũng khiến cho Diệp Vấn đau đớn, cô liền cố gắng trấn an bản thân, cô không muốn nhìn thấy anh ấy vì mình mà lo lắng, liền đặt vào tay của anh một đóa hoa bách hợp, đóa hoa này tượng trưng cho sự may mắn, tốt lành... Đặc biệt nó còn mang một ý nghĩa khác chính là "Bách niên hảo hợp", ý chúc người nhận sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc trăm năm.

- Em có ý gì?

- Những khóm hoa này là do em và anh cùng nhau trồng, em hi vọng sau này anh sẽ dùng những đóa hoa của em... Tặng cho người thích hợp. Tước Xạ... Anh phải hạnh phúc thì em mới yên lòng.

Tước Xạ nhìn đóa hoa trên tay mình, sau đó liền nhìn cô, nhưng cơ thể của Diệp Vấn bắt đầu tan biến dần... Anh hốt hoảng liền muốn ôm lấy cô, nhưng Diệp Vấn chỉ nhìn anh rồi cười, đặt tay trước ngực, nước mắt trực chờ liền rơi xuống, khó khăn nói...

- Em phải đi đây... Xin lỗi anh... Em... Em thất hứa rồi...

- Đừng! Đừng đi... Đừng đi! Em đừng đi...

Lúc này, Diệp Vấn dường như đã tan biến hết rồi, Tước Xạ sợ hãi mà đưa tay đưa tay lên không trung, cố giữ lấy một chút hình bóng của người con gái mình yêu, nhưng tất cả chỉ là tay trắng. Đau đớn đến tột cùng, Tước Xạ hoàn toàn chẳng quan tâm đến hình tượng mà ngồi sụp xuống nền đất, đau lòng ôm lấy ngực trái khóc nức nở.

Lúc này, Tước Xạ cũng bị giật mình mà ngồi bật dậy, anh nhidn xung quanh một lượt, rồi lại nhìn xuống đôi tay đang bấu víu lấy tấm grap giường, anh lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười nói:

- Diệp Vấn... Chờ anh... Em nhất định phải chờ anh...

Xong thì Tước Xạ cũng cố gắng trấn an bản thân một chút rồi mới bước xuống nhà để về lại nhà của mình.

Trên đường về anh không thể nào tập trung được, những câu nói của Diệp Vấn cứ như một cuốn băng liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của anh. Hình ảnh của cô ấy cũng dần xâm chiếm hết toàn bộ lý trí và tinh thần của anh.

Về đến nhà của riêng họ, nhìn sang khu vườn nhỏ bên cạnh, một gốc của hoa bách hợp đã nảy mầm. Anh hối hả tiến đến đó, đưa tay chạm vào đóa hoa này, đây chắc chắn là Diệp Vấn đã làm... Trong giấc mơ cô đã nhắc anh hãy mang đóa hoa này cho người con gái tiếp theo... Anh... Nhưng anh không làm được, vốn dĩ Tước Xạ định đưa tay bẻ gãy mầm non này, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ.

Bất chợt, anh lại cười đau đớn, nói:

- Em ác thật đấy... Biết rõ anh không nỡ làm như vậy nên mới dám nói ra những lời kia... Diệp Vấn, em đúng là rất nhẫn tâm!

Cuối cùng, Tước Xạ chỉ thở dài một cái, đưa tay chạm nhẹ vào mầm cây đó, nụ cười vô cùng dịu dàng và cưng chiều, tựa như là anh đang chạm vào vợ của mình vậy.

Ngay lúc này, một bà cụ ở nhà bên cạnh liền nói:

- Vợ cậu đâu rồi chàng trai trẻ, trước kia ngày nào tôi cũng thấy cô ấy đến đây chăm sóc chúng nhưng mãi không nảy mầm, bây giờ chúng nảy mầm rồi thì tôi lại không thấy cô ấy nữa.

Tước Xạ cũng chỉ cười một cái, nói:

- Vợ cháu đi xa rồi nên bây giờ cháu thay cô ấy chăm sóc chúng. Đợi khi nào cô ấy quay lại thì cháu cũng có cái để gọi là tặng vợ.

- À, nhìn hai người rất đẹp đôi đấy, phải hạnh phúc đó nha.

- Cảm ơn bác, cháu và cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Nói xong, cụ bà kia cũng đi đến đưa cho anh một ít hạt giống thực phẩm, bà ấy nói trước kia Diệp Vấn từng xin bà ấy nhưng lúc đó bà ấy không có. Bây giờ có rồi nhưng lại không gặp được.

Tước Xạ nhận lấy hạt giống, lúc trước Diệp Vấn từng nói muốn trồng một vườn rau củ trong nhà kín, để sau này có thể cho phu nhân và mấy đứa nhỏ dùng, anh nhìn vào chỗ hạt giống đó, chỉ biết lắc đầu... Trong lòng của Diệp Vấn nếu nói đứng hạng đầu thì chắc chắn không phải anh, thật ghen tị với phu nhân quá đi mất.

Đặt chỗ hạt giống lên bàn, anh đi vào nhà rót một ít nước uống, bây giờ... Anh thật sự không biết bản thân phải làm gì tiếp theo đây, bảo vệ phu nhân thì anh hiển nhiên phải làm... Nhưng nếu nói là tìm một cô gái khác, thì rất khó để nghĩ đến... Anh không muốn tìm ai khác cả.

- Em thật biết cách khiến người ta đau đầu! Diệp Vấn, em đáng ghét lắm biết không hả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play