Cảnh Vân Trạch vừa đưa vợ con và em vợ về đến Dinh Trạch thì đã nhìn thấy hai báo thủ ở trong nhà, đó không ai khác mà chính là Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà. Khóe môi của Cảnh Vân Trạch giật giật, bảo sao sáng nay tụi nó lại về nhanh như vậy, còn tưởng là đau lòng quá độ nên về nhà khóc một trận lớn, không ngờ tụi nó gấp gáp về Cảnh gia là để thu dọn quần áo trốn sang đây báo anh.1

Một cô vợ báo là quá đủ rồi, bây giờ thêm một đứa con báo cha, một cô em vợ báo, đến cả hai em gái báo thủ cũng ở đây, bây giờ anh túm đầu cả bốn người kia đá ra khỏi nhà có được không?

Lâm Tuệ Y thấy sắc mặt của anh rể hình như không tốt lắm, liền có chút sợ hãi, kéo kéo tay áo của chị gái, nói nhỏ:

- Chị hai... Hình như anh rể không vui lắm.

- Đừng sợ, anh ấy chỉ là đang tự trầm mặc một chút thôi. Hôm qua có hai cô gái thất tình, một cô đòi tự sát, một cô thì nhậu say đến mức mất luôn ý thức, bây giờ gặp lại cố nhân nên anh ấy mới cảm thán chút thôi.1

Lâm Tuệ Y không hiểu lắm, cái này mà được gọi là cố nhân sao? Nhưng khi cô ấy vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hình ảnh tơi tả của Triệu Thiếu Hà, cho dù cô ấy đã dùng tài nghệ trang điểm đỉnh cao để che đi, nhưng cũng không che hết quần thâm mắt kia. Còn một người vẫn còn đang huyên thuyên cái gì đó, hình như kia là Cảnh Vân Tranh, là em gái của anh rể... Vậy... Hai người thất tình mà chị gái vừa nhắc là họ sao?

Trước khi gọi Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh thì Cảnh Vân Trạch còn nhắc nhở Lâm Tuệ Y một câu.

- Anh đã đủ mệt với đứa này rồi, em đừng nhập hội tụi nó nhé.1

Lâm Tuệ Y đơ ra một lúc rồi cũng gật đầu, Lâm Quân Nhi liền đưa Cảnh Sở Tiêu cho chồng, sau đó thì đưa em gái lên phòng.

Ngồi ở trong Lâm Tuệ Y vẫn còn đang suy nghĩ đến cái kế sách mà chị gái đã bày ra, cô ấy cũng không biết có nên làm theo hay không. Nhưng đúng thì hiện tại họ đã hết cách rồi, nếu không làm theo thì chắc chắn cha mẹ sẽ còn nhiều cách ép gả Lâm Tuệ Y ta ngoài. Trong lúc rối bời này thì Cảnh Vân Tranh lại đột ngột đẩy cửa ra, ngạc nhiên nói:

- Ủa, chị dâu hụt? Sao em lại ở đây?

- Chị hai nói muốn nhờ em giúp cho bữa tiệc cuối tuần này, nên em...

- À ra vậy.

Cảnh Vân Tranh còn định ra ngoài tìm một căn phòng khác để ngủ, nhưng ngay sau đó liền dừng lại, nhìn Lâm Tuệ Y, nói:

- Em có tâm sự phải không? Chúng ta vừa uống vừa nói nha? Chị cũng đang có tâm sự.1

Lâm Tuệ Y vốn muốn từ chối, nhưng Cảnh Vân Tranh hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội từ chối, còn gọi thêm đồng bọn là Triệu Thiếu Hà nữa chứ.

Một người góp rượu, một người góp mồi, một người góp tâm sự. Bộ ba tam nương báo thủ đã ngồi cùng nhau nói chuyện mà quên trời quên đất, Lâm Tuệ Y vốn là người dịu dàng nên khi say cũng mè nheo hơn bao giờ hết.

Cảnh Vân Tranh thì vẫn còn đau buồn vì thất tình, nên cũng ở bên cạnh Lâm Tuệ Y mà khóc lóc rên rỉ.

Một người thì có tình yêu nhưng bị cha mẹ ngăn cản nên khóc. Một người là vì địa vị, sợ cha mẹ ngăn cản nên khóc.

Chỉ riêng Triệu Thiếu Hà là thở dài ngồi nhìn họ. Xem ra, đây chính là bốn mươi chín gặp năm mươi rồi. Còn gì đau đớn bằng có tình yêu nhưng lại bị gia đình ngăn cấm chứ!1

[...]

Lâm Quân Nhi vừa dỗ con trai ngủ xong thì cũng xuống nhà, nhìn xung quanh thì không thấy Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh đâu, còn tưởng là họ mệt quá nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi.1

Nhưng bất chợt, cô lại thấy không đúng lắm, ngay lập tức cô chạy đến trước cửa phòng của em gái, định mở cửa vào xem nhưng Cảnh Vân Trạch đã lên tiếng.

- Em làm gì vậy bà xã?

- Em không thấy Thiếu Hà và Vân Tranh đâu, nên em đi tìm họ.

- Chắc tụi nó không rủ rê Tuệ Y đâu, để anh hỏi Kha Nguyệt thử.1

Nhưng vừa rồi Kha Nguyệt cũng không để ý là vị tiểu thư kia đã vào phòng nào. Ngay lúc này thì Cảnh Vân Trạch có dự cảm xấu, đừng nói hai báo thủ nhà này lại lôi kéo theo thêm con báo thủ thứ ba nha.

Ngay lập tức, Cảnh Vân Trạch liền mở cửa phòng của Lâm Tuệ Y ra, quả nhiên những gì Lâm Quân Nhi dự đoán luôn chính xác, em gái ngoan ngoãn của cô bây giờ không khác gì mấy tên say rượu làm loạn. Còn anh thì hít thở khó khăn, anh sắp lên tăng xông rồi. Lâm Quân Nhi nhìn chồng mình, sau đó liền vuốt ngực của anh, giúp anh nguôi giận, còn cười nói:

- Được rồi, được rồi, anh đừng tức giận, để em xử lý.

- Thôi đừng, ngàn vạn lần em đừng liên quan đến tụi nó. Về phòng thôi, anh đưa em về phòng.1

- Nhưng...

- Không nhưng, anh không muốn em cũng giống như tụi nó đâu.

Nói xong, Cảnh Vân Trạch cũng đưa vợ về phòng, còn cái mớ hỗn độn này thì để Kha Nguyệt xử lý. Tự dưng lại đẩy ba con sâu rượu này cho cô ấy, Kha Nguyệt cũng không biết nên làm sao. Thở dài một tiếng, rồi lại phải vác hai con sâu kia về phòng của mình, Diệp Vấn và Tước Xạ được Triều Vũ đưa về cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Kha Nguyệt liền thiện lành mà kể lại những chuyện hay ho của ba người họ, Diệp Vấn cảm thấy Cảnh Vân Tranh hình như thay đổi rất nhiều. Tước Xạ sợ bạn gái nghĩ nhiều nên đã bảo cô ấy về phòng trước, còn mình sẽ ở lại phụ giúp dọn dẹp chỗ này.

Diệp Vấn ngoan ngoãn nghe lời nên đã về phòng trước.

Tước Xạ vào phòng thì nhìn thấy Cảnh Vân Tranh đang ôm chai rượu, trên miệng còn không ngừng rên rỉ những câu vô nghĩa. Cậu ta thở dài một tiếng, rồi cũng bế cô ấy đưa về phòng.

Nhưng vừa đặt Cảnh Vân Tranh xuống giường thì hai tay của cô ấy đã choàng lấy, ôm chặt lấy cổ của Tước Xạ, đôi mắt lờ mờ nhìn cậu ta, nói:

- Tước Xạ... Tại sao... Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy... Anh có biết... Anh có biết tôi yêu anh nhiều thế nào không? Tại sao...1

- Tiểu thư, cô say rồi.

Lúc này, Cảnh Vân Tranh liền nhắm mắt rồi hôn lấy môi của Tước Xạ, chắc hẳn cô ấy đang nghĩ mình đang nằm mơ, đột nhiên bị cô hôn, lúc đầu cậu ta còn kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là đẩy Cảnh Vân Tranh ra.

Cảm giác đang mơ một giấc mơ đẹp lại bị phá đám, khiến cho Cảnh Vân Tranh vô cùng tức giận, cô nắm lấy tay của Tước Xạ, lật người đè lên người anh, rồi lại tiếp tục hôn lên môi của anh.

Ngay lúc này Tước Xạ liền đánh ngất cô ấy, rồi khó chịu mà bước ra ngoài. Tuy cậu ta biết không thể trách được một người đang say, nhưng hành động này của Cảnh Vân Tranh thật sự đã quá đáng rồi.1

Đến trước cửa phòng của Diệp Vấn, Tước Xạ liền gõ cửa. Cô ấy bước ra mở cửa, nhìn anh rồi lại nói:

- Xong rồi hả anh?

- Vấn Nhi, chúng ta kết hôn nhé?1

Diệp Vấn bị câu hỏi này của Tước Xạ làm cho giật mình, cô ấy cũng không hiểu tại sao đột nhiên Tước Xạ lại muốn kết hôn. Không phải chỉ là đang yêu đương thôi sao?1

- Em không muốn kết hôn với anh?

- Không phải... Nhưng như vậy có gấp quá không... Em thấy chúng ta...1

- Gấp, anh gấp.

Đột nhiên Tước Xạ ôm chặt lấy người con gái ở trước mắt, anh cũng không biết mình đang nói gì nữa, có lẽ anh sợ mình sẽ làm tổn thương cô gái này, nên kết hôn chính là thứ duy nhất anh có thể đảm bảo sự an toàn và yên tâm cho cô ấy.

Diệp Vấn đưa tay vỗ lưng của bạn trai, cô biết hiện tại anh đang có nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ thông nên mới ra chuyện này, cô liền tựa vào lồng ngực của bạn trai, nói:

- Anh đừng lo, em không sao cả.

- Vấn Nhi, anh thật sự muốn kết hôn với em.

- Tước Xạ, nhìn em đi.

Nghe lời, Tước Xạ liền nhìn vào đôi mắt của Diệp Vấn, lúc này cô liền nở một nụ cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của bạn trai, cô từ chủ động chuyên sang bị động. Cánh cửa được đóng lại, Tước Xạ càng điên cuồng giày xéo đôi môi nhỏ của cô hơn, một lúc sau, Diệp Vấn lại nói:

- Sau khi bữa tiệc của tiểu thư kết thúc, em sẽ gả cho anh.

- Được, anh chờ em.

Nói xong, Tước Xạ lại tiếp tục hôn lên môi của người yêu.

Sau đó thì chuyện gì đến cũng phải đến, đối với một cô nhi như anh thì có được một mái ấm chính là nguyện vọng cả đời. Bây giờ, vợ hiền ở trước mắt, ngu dại gì mà không đưa về. Đúng không!1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play