Mặc dù Dương Dung Nhuệ không trực tiếp đứng bên trong quan sát tình hình của cuộc phẫu thuật, nhưng lúc Quản Ngọc Tú bước ra thì cô ta đã ngửi thấy mùi không ổn liền quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ không quen biết. Nhưng Cảnh Vân Trạch sớm đã quá quen với những việc mà cô ta đã làm, nên từ khi nhận được tin từ Cảnh Vân Trình là anh đã cho ám vệ của Long Nhuệ bang đứng canh trừng xung quanh bệnh viện.
Những bệnh nhân khác thì có thể rời đi, nhưng Dương Dung Nhuệ tuyệt đối không thể biến mất được. Khi cô ta bước ra cổng thì đã nhìn thấy một nhóm người đứng canh gác, trong lòng của ả ta bắt đầu lo sợ, không cần nói cũng biết Cảnh Vân Trạch chắc hẳn đã đoán ra được chuyện gì đó rồi nên mới cho thuộc hạ đứng canh gác ở đây, không chỉ có ám vệ của Long Nhuệ bang mà cả võ sư như Triều Vũ cũng thủ thế sẵn ở đó, giống như chỉ cần ả ta rời đi thì cậu ta sẽ tiến đến và đấm ả một cái vậy.
Hết cách, Dương Dung Nhuệ đàng phải quay vào bên trong bệnh viện.
Đúng lúc này Lâm Quân Nhi đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu và được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt. Đơn giản là vì Cảnh Vân Trạch không muốn người khác làm phiền vợ anh, Dương Dung Nhuệ cũng len lén ghi nhớ số phòng, chuyện mượn dao giết người lần này không thành thì cô ta sẽ không bỏ qua đâu!
Vừa hay, Dương Dung Nhuệ vừa xoay người rời đi thì Cảnh Vân Trình đã đứng ở phía sau của ả ta, lạnh lùng nâng cặp kính lên, nói:
- Dương tiểu thư đến đây kiểm tra sức khỏe sao? Dạo này sức khỏe của cô vẫn tốt chứ?
- Nhị... Nhị thiếu... Cảm ơn Nhị thiếu đã quan tâm, tôi... Tôi vẫn khỏe.
Cảnh Vân Trình cũng chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó thì khoanh tay lại, gật đầu rồi né đường cho ả ta đi. Tuy nhiên Dương Dung Nhuệ đi còn chưa được hai bước thì Cảnh Vân Trình lại lên tiếng nói:
- Vậy sao? Tôi còn nghĩ mắt của Dương tiểu thư đang gặp vấn đề đó.
Dương Dung Nhuệ chột dạ mà giật mình, cô ta quay lại nhìn cậu ta, cười gượng gạo nói:
- Tôi vẫn rất tốt... Rất tốt.
- Vậy sao? Vậy mà vừa rồi tôi lại nhìn thấy Dương tiểu thư đang nói chuyện với một bác sĩ khoa mắt... Hình như cậu ta tên là gì ấy nhỉ? À, tên là Lý Gia Hàn đúng không? Hai người quen nhau à?
- Không có... Tôi không quen, nhưng có chuyện gì sao?
Cảnh Vân Trình nhíu mày, rồi cũng chỉ nở một nụ cười xã giao nói không sao. Dương Dung Nhuệ cũng chỉ nhìn cậu ta, cười cười một cái, hỏi:
- Vậy nhị thiếu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?
- Làm gì có, chắc Dương tiểu thư có đọc báo rồi nhỉ? Chị dâu của tôi đang mang thai, mà anh trai tôi hôm nay bận việc nên đã nhờ tôi... Cùng một số ám vệ Long Nhuệ bang hộ tống chị ấy đi khám thai.
- Mang thai? Con ả tiện nhân đó không phải sẽ phẫu thuật mắt sao? Sao lại là mang thai! Vô lý!
Nghe đến đây, từ bên trong phòng hồi sức của cô, Cảnh Vân Trạch lạnh lùng bước ra, còn không quên vỗ tay tán thưởng cô ta, nói:
- Thiết nghĩ cả Ung Thành đều nghĩ vợ tôi mang thai. Vậy tại sao Dương tiểu thư lại nghĩ là vợ tôi phẫu thuật mắt?
- A... A Trạch... Em không...
- À phải rồi, tôi muốn sửa lời cô một chút. Lâm Quân Nhi, cô ấy là vợ tôi, hi vọng Dương tiểu thư sẽ tôn trọng vợ tôi một chút, nếu còn để tôi nghe được những từ ngữ không tốt thốt ra tự khuôn miệng không mấy xinh xắn của cô nữa... Thì e là, mạng cô đến đây là tận được rồi.
Mặc kệ hiện tại Dương Dung Nhuệ đang bị uy hiếp thế nào thì anh cũng không có bằng chứng buộc tội cô ta, vì thế nên cô ta hoàn toàn chẳng biết sợ là gì. Ban đầu còn hơi chột dạ một chút, nhưng sau khi nghe Cảnh Vân Trạch nói thì càng khiến cho sự đố kị của cô ta tăng lên cao. Dương Dung Nhuệ hất hàm nói:
- Cảnh thiếu gia, ý anh là sao đây? Tự do ngôn luận là chuyện của tôi, anh có quyền gì mà bắt tôi phải câm miệng?
- Tự do ngôn luận sao? Dương tiểu thư đây là đang xúc phạm vợ tôi, thử hỏi tôi không có quyền kiện cô sao?
Giống như là nghe được chuyện gì đó rất tức cười, Dương Dung Nhuệ giống như bị điên mà cười lớn một tiếng, còn nhìn anh bằng cặp mắt vô cùng khinh bỉ, nói:
- Một Lão đại của bang phái thế giới ngầm, nhưng lại muốn dùng luật pháp trị tôi? Tôi nghĩ trước khi tôi bị kết án thì anh đã bị tử hình mất rồi.
Cảnh Vân Trạch tức giận liền tiến đến bóp cổ của ả ta, còn không kiêng nể mà nâng ả ta lên, sức lực của anh có thể giết chết ả ta bất cứ lúc nào. Nhưng Cảnh Vân Trình biết rõ nếu bây giờ anh giết ả ta ở đây sẽ càng khiến cho dư luận dậy sóng thôi, liền can ngăn anh lại. Nể tình em trai và vợ anh nên Cảnh Vân Trạch mới buông ra, nhưng Dương Dung Nhuệ dường như không hề biết ơn sự cầu xin kia của Cảnh Vân Trình, mà còn nhạo báng cậu ta.
- Cảnh Vân Trình, cậu đừng nghĩ cậu làm như vậy thì tôi sẽ biết ơn cậu. Với một người đàn ông không dám tranh giành tình yêu thì tôi khinh. Đừng bắt tôi phải đội ơn một kẻ hèn nhát như cậu.
Dừng một chút, Dương Dung Nhuệ đưa đôi mắt oán hận về phía của Cảnh Vân Trạch, nói:
- Còn anh nữa Cảnh Vân Trạch, đừng suốt ngày chỉ biết mở mồm ra đe dọa tôi. Có giỏi thì anh giết tôi đi, còn nếu anh sợ pháp luật, sợ rằng con trai anh sẽ được gọi là con trai của hung thủ giết người thì anh nên cố gắng tìm bằng chứng rồi buộc tội tôi đi! Đừng có nói suông như vậy, tôi không phục đâu!
Nói xong Dương Dung Nhuệ liền cầm theo túi xách rồi rời đi. Nếu không phải Cảnh Vân Trình giữ anh lại thì anh đã đấm chết ả thối tha đó rồi.
Nhưng những lời Dương Dung Nhuệ nói là thật, anh hoàn toàn không có bằng chứng buộc tội cô ta. Nhưng anh dám chắc chủ mưu phía sau chuyện này chính là cô ta!
- Anh hai, chúng ta có thể dựa vào Lý Gia Hàn mà, đừng tức giận.
- Anh hận, nếu không phải đã hứa với Quân Quân sẽ không giết cô ta, nếu không thì ả ta đã đầu thai tám kiếp rồi!
[...]
Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt nắm bắt tin tức từ bệnh viện, nhưng Dương Dung Nhuệ hoàn toàn thoái thác trách nhiệm cho Lý Gia Hàn, không chỉ vậy mà tên bác sĩ lanh băm Lý Gia Hàn còn chấp nhận đứng ra nhận hết tội lỗi về mình.
Nhìn biểu hiện của anh ta thì anh đã dám chắc Kim Thần bang có liên quan, nhưng còn chưa kịp để anh đến tìm Lý Gia Hàn thì cậu ta đã bị bức đến tự tử, manh mối hoàn toàn bị đứt đoạn, chuyện này hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Nếu chỉ có một mình Dương Dung Nhuệ làm ra chuyện này thì Cảnh Vân Trạch còn có thể tìm thêm bằng chứng. Nhưng bang Kim Thần giỏi nhất là ném đá giấu tay, với sự nhúng tay này của Kim Trấm thì chắc chắn hắn ta đã xóa hết manh mối rồi.
Anh ngồi bên cạnh của Lâm Quân Nhi, vừa gọt táo cho vợ mình, vừa tức giận không thôi.
Lâm Quân Nhi ngồi trên giường bệnh, nói:
- Anh đừng tức giận nữa. Ác giả ác báo, nếu thật sự chuyện này là do cô ấy làm thì chắc chắn ông trời sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu.
- Bà xã, em quá lương thiện rồi.
Lâm Quân Nhi nhàn nhạt ăn một miếng táo, sau đó liền nói:
- Vậy sao?
Dừng một chút, Lâm Quân Nhi liền trầm giọng xuống, nói:
- Cảnh Vân Trạch, chắc anh vẫn chưa hiểu hết con người của em rồi.
Cảnh Vân Trạch có chút giật mình với âm giọng này của cô, mặc dù anh biết Lâm Quân Nhi là người có thù tất báo, có thể những âm mưu báo thù của cô vợ báo nhỏ này sẽ còn tàn độc hơn cả Long Nhuệ bang. Nhưng mà... Nhưng mà anh thích, Cảnh Vân Trạch liền hôn nhẹ lên môi của vợ mình, nói:
- Cho dù em làm gì, thì anh vẫn ủng hộ em.
- Thật vậy sao?
- Thật.
Lâm Quân Nhi cũng quờ quạng lung tung, ý muốn tìm anh, Cảnh Vân Trạch hiểu ý liền cúi người trước cô. Túm được cổ áo của anh, Lâm Quân Nhi trực tiếp hôn lên, cảm giác kích thích trên giường bệnh đúng là quá mê người. Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch còn định tiến hành bước tiếp theo, nhưng Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Tranh đã mở cửa bước vào, nhìn cảnh tượng nóng mắt kia, Cảnh Vân Tranh liền hắng giọng một cái, nói:
- E hèm, anh hai à... Chị dâu mới tỉnh dậy thôi, anh đừng gấp, nhịn một ngày cũng đâu có chết.
- Loại cẩu độc thân như em thì hiểu gì chứ.
Giọng nói mang ba phần mỉa mai, bảy phần cũng vậy của Cảnh Vân Trạch làm cho Cảnh Vân Tranh tức xì khói. Vốn muốn cầu cứu mẹ, nhưng mặt của Liễu Đào Nguyên hiện tại là kiểu "Mẹ bất lực rồi con gái".
Quay sang mách lẻo với chị dâu, nhưng thứ Cảnh Vân Tranh nhận lại chỉ là một câu thẳng đến đau lòng, Lâm Quân Nhi đã nói:
- Anh đừng có nói thẳng như vậy, mặc dù chuyện đó ai cũng biết.
Một tiết mục chồng tung vợ hứng khiến cho mắt của Cảnh Vân Tranh nổ đom đóm, thật sự rất là quá đáng luôn nha, cũng chỉ là độc thân lâu hơn người ta một chút thôi mà... Cảnh Vân Tranh mới độc thân có... Có hai mươi ba năm chứ mấy, sao mà lại nói nặng như vậy.
- Anh chị hai đúng là trời sinh một cặp, chồng tung vợ hứng quá là nhịp nhàng.
Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, sau đó liền nói:
- Thật ra cũng không cần phải là vợ chồng mới nhịp nhàng. Nhìn vào là thấy rõ mà, đúng không vợ yêu?
Lâm Quân Nhi cũng gật đầu phụ họa.
Cảnh Vân Tranh hoàn toàn cạn lời, sao lại như vậy chứ! Rõ ràng trước kia anh trai rất cưng chiều cô ấy, kết hôn rồi liền quay ngoắt đội vợ lên đầu vậy nè?
- Anh hai, chúng ta còn là anh em không hả?
- Thật ra anh cũng không cần em lắm. Vợ ha?
Lâm Quân Nhi lại tiếp tục gật đầu.
- Hai người được lắm! Em hận! Em hận! Xí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT