Buổi chiều, Hàng Kình Âu và Chương Duệ Mỹ cũng đã xử lý xong công việc, về đến nhà thì đã nhìn thấy Cảnh Vân Trình cùng Hàng Nhan Đình đang ngồi ở sofa chờ họ.
Lúc này, Chương Duệ Mỹ cũng bị bất ngờ nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người họ, còn Hàng Kình Âu thì cũng đã sớm đoán được rồi nên cũng chẳng bất ngờ mấy. Từ từ tiến đến sofa, tựa lưng vào ghế, lãnh đạm nói:
- Có chuyện gì, nói luôn đi.
Hàng Nhan Đình nghe vậy liền kéo kéo vạt áo của Cảnh Vân Trình, nhưng hiện tại anh có chút lo lắng, nhìn cái vẻ mặt bố đời của Hàng Kình Âu mà xem... Bây giờ nếu anh nói, anh cùng em gái của anh ta đã ngủ với nhau thì liệu chân anh còn đi được không nhỉ? Nhưng khoan đi, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, anh hít một hơi thật sâu, nói:
- Hàng Lão đại, tôi có thể hỏi cưới Nhan Đình có được không?
Chương Duệ Mỹ kinh ngạc, đến Hàng Nhan Đình cũng bất ngờ... Rõ ràng vừa rồi hai người họ chỉ bàn nhau là xin phép yêu nhau thôi mà? Sao đột nhiên lại xin cưới rồi? Cô có chút lo lắng liền kéo tay áo của anh, nhưng Cảnh Vân Trình đã nhìn cô và mỉm cười dịu dàng, còn nhẹ nhàng vỗ tay cô trấn an.
Hàng Kình Âu đưa ánh mắt đáng sợ nhìn về phía của anh, sau đó liền châm một ngòi thuốc. Nhưng còn chưa kịp đốt thì đã bị Chương Duệ Mỹ giành lấy, cô ấy nhìn Hàng Kình Âu, trừng mắt nói:
- Nói chuyện đi chứ, giả vờ ngầu cái gì nữa!
Hàng Kình Âu cũng bó tay với cô vợ tương lai này, rõ ràng anh ta đang cố gắng bình tĩnh và suy nghĩ cho tương lai của hai người họ. Mặc dù tiếp xúc với Cảnh Vân Trình không nhiều, nhưng qua lời kể của Cảnh Vân Trạch thì anh ta cũng lờ mờ đoán được tính cách của anh.
Một người điềm đạm, ít nói nhưng khá khó đoán. Người kia tuy đơn thuần nhưng lại nóng tính, chỉ sợ nếu cả hai ở bên nhau sẽ xảy ra nhiều chuyện khó nói trước.
Hàng Kình Âu nhìn Cảnh Vân Trình, nói:
- Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nếu cậu kết hôn với Đình Nhi, thì tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cậu làm con bé buồn. Hơn nữa, tôi muốn bắt rể.
Hàng Nhan Đình nghe vậy liền muốn lên tiếng, vì dù sao thì ở Cảnh gia cũng chỉ còn lại Cảnh Vân Trình là con trai, sau này khi Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà kết hôn thì họ cũng phải rời khỏi Cảnh gia, bây giờ đến cả Cảnh Vân Trình cũng không ở bên thì cha mẹ của anh phải làm sao đây?
Tuy nhiên, còn chưa kịp để Hàng Nhan Đình nói gì thì Cảnh Vân Trình đã nói:
- Được.
- Cậu không sợ cha mẹ cậu sẽ buồn sao?
- Không phải tôi không lo cho họ, chỉ là Tranh Nhi sau này kết hôn thì cũng sẽ bắt rể thôi, anh hai và chị dâu cũng ở gần nên tôi không quá lo lắng về cha mẹ. Nhưng Đình Nhi nếu gả cho tôi thì sẽ ở xa gia đình của cô ấy, nên nếu anh muốn bắt rể cũng không phải quá đáng.
Những lời nói của Cảnh Vân Trình đã làm cho Hàng Nhan Đình có chút rung động, bàn tay của cô cũng có chút run lên. Nhưng Hàng Kình Âu lại đưa mắt nhìn anh, nói:
- Còn Cảnh thị? Cậu không sợ cả Cảnh thị và Cảnh gia đều thuộc về Cảnh Vân Trạch sao?
- Vốn dĩ từ đầu nó là của anh hai. Vì anh ấy không đi theo con đường sự nghiệp của cha, nên tôi mới được tiếp quản.
Hàng Kình Âu cũng không nói gì nữa, anh đứng dậy muốn rời đi. Cả Hàng Nhan Đình và Chương Duệ Mỹ cũng định nói gì đó, nhưng đứng ở dưới chân cầu thang, anh ta thở dài một tiếng, nói:
- Bảo cha mẹ cậu đưa sính lễ đến, Hàng gia tuy không yêu cầu nhiều, nhưng tam thư lục lễ vẫn phải rõ ràng.
Nói xong, Hàng Kình Âu liền về phòng. Chương Duệ Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì ngay lập tức nói đi theo sau bạn trai của mình.
Tuy nhiên đến đây thì Hàng Nhan Đình và Cảnh Vân Trình vẫn còn chưa kịp hiểu hết, sau đó họ ngây ngốc nhìn nhau, anh có chút ngạc nhiên, nói:
- Anh hai của em... Anh ấy đồng ý rồi sao?
Hàng Nhan Đình cũng gật đầu, anh hai của cô thật sự đã đồng ý rồi! Sau một hồi đứng như tượng tạc thì Cảnh Vân Trình liền vui vẻ ôm lấy người con gái trước mặt, đang trong lúc vui vẻ hạnh phúc thì bất chợt Hàng Nhan Đình lại chợt nghĩ lại.
- Ủa không đúng... Rõ ràng anh ấy phải nói gì đó mới đúng... Anh ấy phải hỏi về tình cảm của chúng ta chứ? Sao lại hỏi về Cảnh gia với Cảnh thị?
Nhưng có lẽ chỉ có đàn ông mới hiểu nhau, Cảnh Vân Trình liền cười rồi lắc đầu, tiếp theo đây thì chỉ cần về Cảnh gia rồi nói về chuyện hôn sự này là được... Chắc hẳn cuộc hôn nhân của anh là nhanh nhất trong lịch sử mất thôi.
Còn về Hàng Kình Âu, sau khi về phòng thì anh đã thở phào nhẹ nhõm, Chương Duệ Mỹ đi phía sau cũng nhìn anh, nói:
- Nhìn anh rất nhẹ nhõm nhỉ?
- Cuối cùng cũng có thể gả Đình Nhi rồi. Anh còn sợ con bé sẽ một lòng một dạ với Vân Trạch suốt đời.
- Hóa ra là anh diễn thôi sao? Hàng Kình Âu, anh đúng là rất có khiếu đấy!
Hàng Kình Âu cũng chỉ nhún vai một cái, thật ra thì anh sớm đã nhìn ra mục đích của Cảnh Vân Trình khi đến đây, không chỉ vậy mà anh cũng dám chắc hai người họ đã xảy ra chuyện thân mật, nên buổi sáng anh mới nghe thấy tiếng động đó. Nhưng thôi thì dù sao anh cũng có thể gả em gái rồi, thay vì gả vào một gia đình nào đó thì gả Hàng Nhan Đình đến Cảnh gia cũng rất được.
Bất chợt, lúc này Chương Duệ Mỹ mới hống hách, chống hông nhìn anh, phụng phịu nói:
- Hàng Kình Âu, anh vẫn chưa đưa sính lễ cưới em mà?
- Đưa cho ai đây? Hửm?
- Đưa cho em.
Hàng Kình Âu liền nhíu mày, sau đó liền kéo Chương Duệ Mỹ vào lòng, nhẹ nhàng véo vào mũi của cô, mắng cô là quỷ tham tiền. Nhưng dù sao cưới vợ là chuyện lớn, nghi thức cũng không thể thiếu được, chắc chắn anh sẽ đưa sính lễ, chỉ là không biết khi nào Chương Duệ Mỹ mới đồng ý làm vợ anh thôi.
[...]
Buổi tối, Cảnh Vân Trình cùng Hàng Nhan Đình ra ngoài hẹn hò, hai người họ tay trong tay với nhau đi trên đường phố Italy. Họ bây giờ không còn là con nhà gia thế, cũng chẳng phải thiếu gia Cảnh thị hay công chúa Hàng gia, hiện tại họ chỉ là hai người đang yêu nhau mà thôi.
Bất chợt, lúc này điện thoại của Hàng Nhan Đình lại vang lên một thông báo, là thông báo được thêm vào một nhóm chat của Chương Duệ Mỹ.
Hội nhóm tên cũng rất đáo để, nhìn vào tin nhắn, bất giác Hàng Nhan Đình lại cười một cái, nụ cười của Hàng Nhan Đình đã làm cho Cảnh Vân Trình cảm thấy tò mò, nhưng cô đã từ chối cho anh xem tin nhắn, cô nói:
- Chỉ có em mới được kiểm tra điện thoại của anh thôi!
- Em đó, đừng để chị dâu của em dạy hư!
- Anh dám nói chị dâu như vậy sao? Nếu anh hai biết thì anh nghĩ anh còn có thể cưới em không?
Cảnh Vân Trình nhún vai, mặc dù anh có chút sợ Hàng Kình Âu, nhưng mà nếu nói về chị dâu của ai đáng sợ hơn, thì Lâm Quân Nhi chắc chắn sẽ cao tay hơn Chương Duệ Mỹ một chút, đến từng đường đi nước bước của Chương Duệ Mỹ mà Lâm Quân Nhi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, thì anh cũng có quân sư để đưa vợ về nhà.
- Bây giờ em mới để ý một chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- Trước kia anh nói anh thích Quân Nhi, nhưng từ khi nào anh lại xem cô ấy là chị dâu vậy?
Cảnh Vân Trình cũng nghĩ một lúc, anh cũng chẳng biết từ khi nào nữa, chắc là từ khi Lâm Quân Nhi ở Cảnh gia nói về tình yêu.
- Có lẽ là từ khi anh hai đưa chị ấy về Cảnh gia. Chị ấy đã từng nói "Gả đến Cảnh gia quả thật không tồi... Nhưng gả cho người mình không yêu... Nó mới là bi kịch"
Hàng Nhan Đình nghe vậy cũng cảm động chứ, quả nhiên là Lâm Quân Nhi có khác... Đứng trước mặt cha mẹ chồng mà vẫn thẳng thắn nói ra những câu này, mặc dù Hàng Nhan Đình có gia thể lớn... Nhưng lúc trước khi ở trước mặt của Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trác thì cô vẫn ra dáng tiểu thư khuê cát, có lẽ đó là điểm khác nhau giữa Hàng Nhan Đình và Lâm Quân Nhi.
- Được rồi, em không cần phải nghĩ nhiều. Chị ấy là chị ấy, còn em là em... Chẳng cần phải học theo ai cả, chỉ cần em vẫn là chính em... Như vậy là đủ rồi.
- Cảm ơn anh, Cảnh Vân Trình.
Cảnh Vân Trình nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, xoa nhẹ mái tóc của cô, nói:
- Cảm ơn em... Cảm ơn em đã cho anh biết thế nào là đặc biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT