Cảnh Vân Trạch vốn không có ý định sẽ đưa cô về Cảnh gia, nhưng với tình hình hiện tại thì anh cũng chẳng thể giấu nữa, anh không sợ Cảnh Vân Trác làm khó mình, anh chỉ sợ ông ấy sẽ xúc phạm Lâm Quân Nhi, khiến cho cô ấy ấm ức mà thôi.
Không khí trong xe đột nhiên im lặng cũng làm cho Lâm Quân Nhi thấy khó thở, đột nhiên cô lại nhớ đến Diệp Vấn, liền hỏi:
- Cảnh Vân Trạch, Diệp Vấn thế nào? Em ấy có đi cùng chúng ta không?
- Em không cần lo, cô ấy được Phụng Quy đưa về trụ sở Long Nhuệ rồi.
- Long Nhuệ...
Hai từ này tựa như đang nhắc nhở người mà anh nhớ nhung là Dương Dung Nhuệ, cũng đúng thôi... Dù sao thì đối với Cảnh Vân Trạch thì cô chỉ là một cô dâu gả thay, một tảng đá ngán đường, một con kỳ đà cản mũi người khác... Người trong lòng của anh làm sao có thể là cô chứ.
Đột nhiên đang hỏi mà cái mỏ của cô không hỗn nữa cũng làm cho anh khó hiểu, chẳng lẽ anh đã nói sai ở đâu?
- Sao vậy? Em không khỏe ở đâu à, sao đột nhiên lại im lặng vậy?
- Không có, chúng ta đi đâu vậy?
- Về Cảnh gia.
Hai từ "Cảnh gia" càng làm cho Lâm Quân Nhi thấy sửng sốt hơn, thà đưa cô về Lâm gia hay đem cô bỏ vào nhà giam của Bang Long Nhuệ chứ tại sao đem cô về Cảnh gia? Chẳng phải đối với họ thì chỉ là mối quan hợp đồng, hơn nữa người mà cha anh muốn lấy làm con dâu là Lâm Tuệ Y chứ không phải Lâm Quân Nhi, nếu như ông ấy biết đã bị đổi cô dâu thì sẽ làm ầm đến Lâm gia rồi.
- Cảnh Vân Trạch, đừng về Cảnh gia có được không? Hay bây giờ tôi gọi Y Y đến đây, anh cùng em ấy diễn một vở kịch. Anh đưa tôi về với Vấn Nhi đi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Cảnh Vân Trạch thấy con báo nhỏ nhà mình lo lắng như vậy, ở trước mặt anh vẫn còn hùng hổ cãi nhau như nước với lửa, còn đây chỉ là về nhà anh thôi mà, sao đột nhiên lại căng thẳng như vậy chứ?
- Em căng thẳng sao?
- Anh nói xem, tôi chỉ là cô dâu gả thay, dù sao thì tôi... Tôi...
- Chứng nhận kết hôn cũng đã ký rồi, lễ thành hôn cũng đã hoàn thành rồi, động phòng cũng đã động luôn rồi. Sớm muộn gì họ cũng biết, thôi thì cứ để họ biết sớm tránh ấm ức cho em.
Lâm Quân Nhi thật sự không biết tên Cảnh Vân Trạch này có cần mặt mũi hay không, những lời này mà anh cũng có thể nói ra sao? Đúng là không biết liêm sỉ gì cả!
- Nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì cả, em đừng căng thẳng. Chút nữa cứ đi bên cạnh tôi là được, họ có nói gì, làm gì cũng mặc kệ. Dù sao ở Cảnh gia cũng còn Tranh Nhi, Vân Trình và Thiếu Hà, em đừng lo.
Nói thì dễ, nhưng dù sao hiện tại tâm lý của Lâm Quân Nhi chính là sự thật sắp bị vạch trần. Bản thân cô thì cô không sợ, họ có thể đánh, có thể mắng, cũng có thể đuổi cô ra khỏi Cảnh gia, nhưng nếu như họ đến Lâm gia làm loạn, hay khiến cho danh tiếng của cha mẹ cô và Tuệ Y bị vấy bẩn thì cô sẽ thấy có lỗi. Vì trong chuyện này hoàn toàn là chủ ý của cô, đến cả Y Y cũng không biết chuyện này.
Cảnh Vân Trạch thấy cô cứ căng thẳng như vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
- Đừng căng thẳng. Thật ra cha mẹ tôi cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa lúc trước, Vân Trình từng nói muốn kết hôn và nói người đó là em... Họ cũng không phản đối, nếu em không thay em gái gả cho tôi, thì bây giờ có thể em đã là em dâu của tôi rồi.
Nghe đến đây thì Lâm Quân Nhi có chút kinh ngạc, không ngờ đến cả chuyện này mà anh cũng biết. Nhưng trong giọng điệu của anh thì anh hoàn toàn không có vấn đề gì với nó, không chỉ vậy mà hình như còn có chút thành tựu, lấy một người mù như cô thì thành tựu cái quái gì?
- Cảnh Vân Trạch, nếu như cha mẹ anh bắt buộc phải ly hôn. Rồi đường hoàng cưới Y Y, thì anh có đồng ý không?
Câu hỏi bất ngờ của Lâm Quân Nhi cũng làm cho Cảnh Vân Trạch có chút suy nghĩ, sau đó anh liền nở một nụ cười, nói:
- Em nói xem, em muốn làm vợ tôi... Hay em muốn làm chị vợ của tôi? Hay là muốn làm em dâu của tôi?
- Cảnh Vân Trạch, anh nghiêm túc đi.
Đột nhiên Cảnh Vân Trạch lại tấp xe vào lề đường, anh tháo dây an toàn ra, chồm người đến chỗ của cô, vì không nghe thấy tiếng anh hồi đáp, cộng với không có cảm giác xe di chuyển, Lâm Quân Nhi liền nói:
- Cảnh Vân Trạch? Anh đâu rồi? Anh có... Ưm...
Còn chưa kịp để cô nói hết lời thì Cảnh Vân Trạch đã không thể nhịn được mà hôn lấy cánh môi của cô. Ban đầu Lâm Quân Nhi còn giật mình, nhưng sau một lúc thì cô đã hoàn toàn buông thõng, nhắm mắt, không biết có nên đẩy anh ra hay không.
Nhưng nụ hôn của Cảnh Vân Trạch không kéo dài, anh có chút lưu luyến rời khỏi, nhìn cô, nói:
- Cho dù ở Cảnh gia có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không ly hôn với em. Chúng ta đã giao hẹn hai năm, nhưng mà...
- Nhưng cái gì?
- Cái gì thì đợi em sáng mắt rồi em tự nhìn cái bản hợp đồng của em.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch ngồi ngay ngắn vào ghế lái, tiếp tục lái xe về Cảnh gia.
[...]
Ở Cảnh gia, tuy trời đã khuya những nghe có người thông báo ở Dinh Trạch bị tập kích thì cả nhà đều lo sợ mà thức dậy, vốn Thiếu Hà và Vân Trình còn định sẽ sang nhà anh xem sao. Nhưng Tước Xạ báo lại rằng anh đang trên đường về Cảnh gia, nên họ mới ở nhà chờ.
Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên không lo lắng cho anh, vì đối với một người như Cảnh Vân Trạch thì chẳng có gì đáng sợ, họ lo là lo cho cô dâu mới cưới. Nếu như không phải anh về kịp thì chắc hỷ sự sẽ thành tang sự mất rồi.
Nhưng ba người còn lại là Cảnh Vân Tranh, Cảnh Vân Trình và Triệu Thiếu Hà thì lại lo lắng chuyện khác. Chính là chuyện cô dâu gả thay Lâm Quân Nhi.
Với tính khí của Cảnh Vân Trác khi biết mình bị lừa thì sẽ làm lớn chuyện lắm. Không chỉ vậy mà Cảnh Vân Trạch còn chưa chắc sẽ bảo vệ Lâm Quân Nhi, nếu như bị ông ấy chất vấn thì cho dù miệng lưỡi của cô có ghê gớm đến đâu thì ngay từ đầu Lâm gia đã sai. Hi vọng mọi chuyện sẽ không tồi tệ như họ nghĩ.
Sau một lúc, chiếc xe của Cảnh Vân Trạch cũng đã chạy vào khuôn viên nhà họ Cảnh. Vân Tranh và Thiếu Hà liền gấp gáp chạy ra xem, thấy Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi bình an vô sự không chút thương tổn thì họ mới an tâm.
Triệu Thiếu Hà nhìn anh, nói:
- Anh họ... Họ ở trong nhà.
Ngay cả anh và cô đều biết "họ" trong câu nói của cô ấy là ai. Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lâm Quân Nhi, dịu dàng nói:
- Không sao, tin tưởng tôi.
Nói xong, bỏ lại hai con cẩu độc thân vừa bị thồn một họng cơm chó mà đi vào nhà. Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn nhau, ngơ ngác nói:
- Họ phát triển tình cảm nhanh vậy sao?
Triệu Thiếu Hà cũng nhún nhún vai, đáp:
- Em đâu có biết, mà những người phi thường thì cũng có tuyến tình cảm không giống người bình thường.
Cảnh Vân Tranh cũng chỉ gật gù.
Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi đi vào nhà, nhìn thấy cha mẹ mình, liền nói:
- Tôi đưa Quân Nhi về rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT