Tô Sầm vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi có ý gì?”
Phong Nhất Minh thong dong nhấp trà: “Tô đại nhân không phải nóng, cả thành Dương Châu này đều biết con rể nhà họ Uông có qua lại thân thiết với cậu lớn nhà họ Tô, mối hôn sự của Hà Kiêu và tiểu thư nhà họ Uông còn là thiếu gia nhà họ Tô làm mối. Nếu không có nhà họ Tô và gia đình nhà vợ ở đó, đại nhân nghĩ tại sao lão già họ Uông kia lại coi trọng một thư sinh thi trượt?”
Tô Sầm híp mắt: “Hà Kiêu là Hà Kiêu, huynh trưởng nhà ta là huynh trưởng nhà ta, đừng vơ đũa cả nắm.”
“Vậy thử hỏi một thư sinh không có thân phận không có chỗ dựa cấu kết với quan phủ bằng cách nào? Thuyết phục nhà họ Giả bằng cách nào? Liên lạc với Ám Môn bằng cách nào?”
Tô Sầm lạnh lùng nhìn y: “Phải trái đúng sai ta tất sẽ điều tra rõ ràng, nhưng nhà họ Tô chúng ta không liên quan đến Ám Môn, nếu có người mười kẻ muốn thừa cơ đổ tội thì ta quyết không nương tay!”
“Đến lúc đó Tô đại nhân không bê đá đập chân mình là được.” Phong Nhất Minh buông chén trà đứng dậy, y hài lòng nhìn mặt Tô Sầm tím tái, khom người cười với Tô Sầm: “Nếu Tô đại nhân không có ý giữ lại thì tại hạ xin cáo từ.”
Phong Nhất Minh bước ra khỏi cửa, vừa định rời đi đã thấy có người đi theo ra ngoài.
Tô Sầm nhìn Khúc Linh Nhi đang cắn hạt dưa hóng chuyện bên cạnh, sau đó nói với Kỳ Lâm: “Nhờ Kỳ thị vệ đưa Phong đại nhân về.”
Vết bầm trên tay Phong Nhất Minh vẫn chưa tan, y vẫn còn hơi sợ Kỳ Lâm, vừa lùi lại vừa nói: “Ta tự về được.”
“Diễn phải diễn cho tới chứ.” Đôi mắt như sao trời của Tô Sầm nheo lại: “Nếu đã giả vờ là Phong đại nhân bị bắt cóc, vậy thì phải để lại chút dấu vết của tội phạm trên người Phong đại nhân, đỡ cho Phong đại nhân về không biết ăn nói thế nào.”
Phong Nhất Minh: “…”
Kỳ Lâm nhìn Tô Sầm, sau đó nhìn Phong Nhất Minh, người mới người cũ hắn vẫn phân biệt được, huống chi tính tình có thù tất báo của vị tổ tông này không dây không vào được, hắn đành nói với Phong Nhất Minh: “Đắc tội.”
Thấy Kỳ Lâm đi về phía mình, Phong Nhất Minh co chân lên chạy, sắc trời tối mịt, y sơ ý vấp chân vào hòn đá đâm đầu vào then cửa, ngất xỉu tại chỗ.
Lần này đến lượt Tô Sầm câm lặng, cậu gãi đầu hỏi: “…Y có được Vương gia sủng ái không?”
Không đợi Kỳ Lâm trả lời cậu đã vội lủi vào phòng, cuống cuồng phủi sạch liên can: “Không liên quan đến ta đâu nhé, nói với Vương gia là y tự đụng, đừng tính sổ với ta.”
Khúc Linh Nhi: “… Tô ca ca, khí thế vừa rồi của huynh đâu?”
Tô Sầm khép chặt cửa, khí thế? Khí thế có mài ra ăn được không? Lỡ như Phong Nhất Minh này giỏi thì thầm bên gối thì cậu còn giữ bát cơm được chắc?
Hôm sau, khắp thành Dương Châu treo bố cáo truy nã tội phạm đánh trọng thương Phong đại nhân. Nghe nói Phong đại nhân chính trực liêm khiết yêu dân như con bị bọn cướp đánh chảy máu đầu, tình hình cực kỳ tồi tệ, đám Tiết Trực còn đích thân tới kiểm tra, đến lúc đi ra đều tấm tắc cảm thán. Phong Nhất Minh này đốt nhà người ta hay cướp phu nhân áp trại nhà nào vậy? Thù oán thế nào mà ra tay ác độc quá đỗi.
…
Tô Sầm nhốt mình trong phòng cả ngày.
Cậu vừa mới đến Dương Châu, còn chưa rõ chuyện gì đã nghe tin huynh trưởng của mình có quan hệ thân thiết với thương buôn muối quan có hiềm nghi cấu kết với Ám Môn nhất. Giết người tru tâm, dù Phong Nhất Minh bị giám sát chặt chẽ ở Dương Châu thì vẫn dư sức ngáng đường cậu.
Tô Lam lớn hơn cậu tám tuổi, từ nhỏ hắn đã nuông chiều cậu, cậu có gây họa thế nào cũng có đại ca gánh giúp. Từ ngày nhỏ cậu đã không biết nghiêm túc là gì, trèo tường leo cây chống đối phu tử, mà người đổ vỏ cho cậu luôn là đại ca, từ đó về sau mỗi khi có ai đến hỏi tội, ông già nhà cậu sẽ cầm roi tìm đại ca trước. Sau này thấy cậu có thiên phú học hành, đại ca bèn chủ động bỏ học đi buôn, lo liệu việc buôn bán trong nhà. Ban đầu cậu còn làm ầm lên với đại ca một phen, cuối cùng nghe đại ca nói “Cái tính của em kiểu gì cũng có ngày làm nhà họ Tô phá sản” mới chịu thôi.
Nhưng trên đời có câu “Mọi nghề đều kém trên đời”[1], mà nghề buôn lại là kém nhất trong mọi nghề ấy. “Thương nhân không được đi xe ra ngoài, không được dùng tơ lụa vải sa”, tuy bây giờ thương nhân nào mà chẳng quần áo lụa là, tiền đeo rủng rỉnh, nhưng thân phận vẫn thấp kém hơn người khác một bậc. Như cả nhà Thôi Hạo còn mỗi người mẹ mù mà vẫn chọn học hành nhập sĩ, nếu không phải vì cậu thì sao đại ca lại bỏ kinh sử trong tay đi làm người “thấp kém” như vậy.
truyện kiếm hiệp hay[1] Đầy đủ: Mọi nghề đều kém trên đời, duy có đọc sách ấy thời thanh cao.
Cậu không tin Tô Lam bắc cầu cho Hà Kiêu với Ám Môn, khả năng lớn nhất là đại ca cậu không biết nhìn người, bị người ta che mắt lợi dụng.
Nhưng cốt là điều tra đến cuối cùng rồi, nếu Hà Kiêu đúng là người của Ám Môn thì khi ấy đại ca cậu sẽ là người thêm rơm vào lửa, kiểu gì cũng không thoát, nhưng nếu Hà Kiêu không phải… Thế điều tra tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?
Bảo sao Phong Nhất Minh kia lại dễ dàng nói cho cậu tình hình ở Dương Châu như vậy, y đã tính toán cả rồi, bày hết sự thật ra trước mặt lại khiến người không điều tra được, tốt nhất là cụp đuôi cút về Trường An, để lại ấn tượng vô dụng trong lòng Lý Thích.
Phong Nhất Minh không phải kẻ ruột ngựa, làm gì cũng ngông nghênh như Tiêu Viễn Thần, người này sẽ dày vò cậu như dùng dao cùn cắt thịt, đến cuối cùng dù cậu không chết vì đau cũng chết vì khó chịu.
Nhưng cậu phải tra vụ này, cũng nhất định phải là cậu điều tra. Dù chân tướng có ôn hòa đằm thắm hay chảy máu đầm đìa cũng vậy, sự thật đã xảy ra rồi thì sẽ không thay đổi chỉ vì cậu chần chừ. Hơn nữa Phong Nhất Minh đã vất vả điều tra bao năm qua, một khi tóm được manh mối gì ắt sẽ không nương tay. Nếu đã vậy thì không bằng để cậu nạy trai lấy ngọc, chí ít có thể bảo đảm chuyện đã xảy ra không bị ác ý phóng đại. Còn về kết quả… cậu dành thời gian cả ngày viết một lá thư tạ tội, trên thứ nói rõ cậu sẽ điều tra không tiếc sức mình, nếu đại ca cậu thật sự có liên can thì chỉ xin lấy công chuộc tội, cho cậu từ quan về quê đổi lấy đường sống cho đại ca.
Làm vậy một là tỏ rõ thái độ, có Kỳ Lâm ở đây, chuyện đại ca cậu không giấu được, thế chi bằng cậu nói rõ từ sớm, vừa để Lý Thích không nghĩ nhiều cũng để cậu không phải gò bó. Hai là cậu cũng muốn xem nếu thật sự đến nước ấy, Lý Thích có thả cậu đi không?
Đến chiều tối Tô Sầm mới ra khỏi phòng, cậu đưa thư tạ tội cho Kỳ Lâm: “Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa lá thư này đến tay Vương gia.”
Kỳ Lâm nhận thư, gật đầu: “Tiêu cục Uy Viễn là tai mắt của chúng ta ở Dương Châu, họ có đường riêng không cần qua trạm dịch.”
“Nếu đã có đường riêng sao Phong Nhất Minh phải chật vật mới gửi được sớ lên kinh như vậy?”
Kỳ Lâm mím môi: “Phong đại nhân không biết chỗ này.”
“Ồ?” Tô Sầm híp mắt, không hiểu sao lại thấy vui hơn hẳn, cậu cung kính nói với Kỳ Lâm: “Vậy phiền Kỳ thị vệ.”
Nhìn Kỳ Lâm ra khỏi viện, Tô Sầm mới chỉnh lại cổ áo rồi nói với Khúc Linh Nhi: “Thay y phục, tôi dẫn cậu đến chỗ vui.”
…
Khi hai người ra cửa trăng cũng vừa lên, một vầng trăng non cong cong treo đầu ngọn cây, hai người đi ra từ cửa hông rồi vòng ra đường lớn, phố xá sầm uất lại tạo nên khung cảnh riêng biệt.
Dương Châu không có giờ giới nghiêm như thành Trường An, nơi này về đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày một bậc, thậm chí còn có cả chợ đêm, cả con phố dài mười dặm thâu đêm suốt sáng, mua bán dưới đèn cũng có cái thú riêng.
Khúc Linh Nhi mãi mới được cho cởi váy thay lại đồ nam nhi, y khoan khoái đi trên đường, ngó đông ngó tây, trên tay lúc là bánh trôi mười màu, lúc thì bánh bơ xoắn ốc, vừa ăn vừa lải nhải sao hôm nay Tô ca ca hào phóng thế, có phải nhận ra y tốt nên muốn thưởng y không?
Nhưng khi thấy nơi Tô Sầm muốn đến, Khúc Linh Nhi lại càng cảm động.
Bảo sao phải tách Kỳ Lâm đi, bảo sao lại bảo y thay đồ.
Trước mặt họ chính là mấy con thuyền hoa hôm trước, lúc này đúng là giờ giăng đèn kết hoa đón khách lên, mấy cô nương xinh xắn như hoa đứng ven mạn thuyền, mỗi người một vẻ, tiếng đàn thong thả vọng ra từ trong thuyền, dư âm quấn quýt văng vẳng bên tai.
Khúc Linh Nhi nóng lòng chà tay, y lớn bằng này rồi vẫn chưa được nếm mùi phụ nữ bao giờ, nghe trăng hoa khói sóng Dương Châu nổi danh đã lâu, y cũng nghĩ đi chuyến này có Kỳ Lâm đi cùng không có duyên được thử rồi, không ngờ Tô ca ca của y lại chu đáo như vậy.
Quả nhiên vẫn là đàn ông, nằm dưới người khác có sung sướng thế nào cũng không phấn chấn bằng tự mình ra trận.
Mấy con thuyền lớn phía trước đều đã rút ván chuẩn bị chạy, chỉ riêng con thuyền lớn nhất trước mặt là vẫn còn nhiều người đứng dưới thuyền. Khi Tô Sầm và Khúc Linh Nhi đi qua mới biết không phải những người này không muốn lên, mà có người chặn đường không lên được.
“Có chuyện gì thế?” Khúc Linh Nhi nhíu mày.
Chỉ thấy một người mặc áo lụa xanh, hông đeo ngọc Dương chi, dáng vẻ quần là áo lụa ngông nghênh đứng trước ván: “Ông đã bảo rồi, hôm nay ông bao hết thuyền này, giải tán hết đi.”
Bên dưới lập tức có người không vui.
“Cả tháng Khanh Trần cô nương mới ra một lần, mắc gì ngươi nói bao là bao được?”
“Ngươi bao hả, Khanh Trần cô nương người ta còn chẳng thèm gặp kìa.”
“Khanh Trần cô nương xinh đẹp cao quý, đừng dùng mấy đồng bạc bẩn của ngươi làm nhục người ta!”
Đám đông nhốn nháo, Tô Sầm nghe một lúc cũng hiểu rõ phần nào, Khanh Trần cô nương trong miệng mấy người này hẳn là hoa khôi trên thuyền, thế nhưng mỗi tháng lại chỉ xuất hiện một lần, mấy người này đều qua đây chiêm ngưỡng phong thái mỹ nhân.
Chẳng mấy chốc đã có một người trông vẻ tú bà, đon đả vẫy khăn với người quần là áo lụa kia: “Nhị công tử thứ lỗi cho, Khanh Trần cô nương nói hôm nay muốn kết bạn bằng chữ nghĩa, mời các công tử bên dưới đều lên thuyền.”
Tô Sầm bật cười, e là nhị công tử này chỉ là Tương Vương có ý, nhưng thần nữ lại vô tâm.
“Ông đây thêm trăm lượng nữa.” Kẻ quần là áo lượt kia bực dọc nói: “Đuổi hết đám người này đi.”
Xem ra nhị công tử này có địa vị không thấp ở thành Dương Châu, tú bà kia không dám từ chối thẳng mà chỉ có thể dè dặt kéo tay áo gã, cười xòa: “Nhưng đây là ý Khanh Trần cô nương mà.”
Gã kia cau mày hất tay áo, tú bà lảo đảo sắp rơi xuống nước. Bỗng một làn hương lạ thổi đến, dải lụa trắng văng ra quấn quanh hông tú bà, kéo người lên thuyền.
Tú bà ôm ngực nói “Nguy hiểm quá”, còn đám đông bên dưới thì lập tức bùng lên: “Khanh Trần cô nương!”
Họ thấy một người đang đứng trên mạn thuyền, bạch y tuyệt trần, vóc dáng thướt tha, nàng che mặt bằng vải sa, nhưng đôi mắt kia lại như chứa ánh sáng rực rỡ, khiến kẻ khác dại mắt nhìn theo.
Chẳng trách đám người này nhất quyết muốn gặp Khanh Trần cô nương, đúng là có vốn liếng để người ta mê mẩn.
Diện mạo chỉ là phụ, thứ khiến Tô Sầm ngạc nhiên là võ công của người này.
Một dải lụa trắng mềm mại lại như có muôn vàn sức mạnh trong tay nàng, hóa nhu thành cương, có thể hình dung bằng câu “xuất thần nhập hóa”.
Cậu biết thành Dương Châu có phong tục nuôi “ngựa gầy”, phần đông các cô nương trong Tần lâu Sở quán ở thành Dương Châu đều là “ngựa gầy” cả. Mẹ mìn chọn mua những cô bé xinh xắn gia đình nghèo khó về dạy dỗ, nuôi lớn rồi thì bán vào thanh lâu hoặc bán cho nhà phú quý làm vợ bé. Nghe đâu những cô nương này tinh thông cả cầm kỳ thi họa, có người còn biết chữ, thậm chí tài hoa còn không thua gì sĩ tử đèn sách từ nhỏ.
Nhưng biết võ công thì chưa nghe bao giờ.
Mẹ mìn thường sẽ không dạy võ công cho các cô gái, nhỡ đâu đến lúc có bản lĩnh rồi muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
Khanh Trần cô nương kia rất giỏi võ công, chẳng lẽ không phải “ngựa gầy”?
Nhưng con gái nhà lành sao lại phải làm việc này?
Không đợi Tô Sầm nghĩ kĩ, Khanh Trần cô nương kia đã mở miệng: “Đến rồi đều là khách, ở đây Khanh Trần xin đa tạ các vị quan khách nể mặt đến chơi, nếu đã đến rồi thì lên thuyền cả đi.”
Nói xong, nàng cúi người vào trong.
Công tử quần áo lụa là kia thì khác hẳn lúc đầu, không còn hống hách nữa mà nhăn nhở đi theo Khanh Trần.
Lúc này mọi người mới chen chúc lên thuyền, chỉ sợ chậm chân không giành được chỗ. Đợi mọi người lên hết Tô Sầm mới cất bước, vừa quay đầu, cậu đã thấy Khúc Linh Nhi khóc không ra nước mắt đứng tại chỗ: “Tô ca ca, tôi không lên được không?”