Vừa bước xuống dưới, không khí lạnh đã phả lên, hai người giữ ngọn nến mong manh trước mắt, đứng một lúc làm quen mới nhìn rõ toàn cảnh.

Một lối đi bằng đá kéo dài về hai bên, cả hai đều tối mịt, giương nanh múa vuốt không chút kiêng dè ở nơi ánh sáng không chiếu đến.

“Quả nhiên dưới này có lối ngầm.” Tiếng Khúc Linh Nhi đập lên vách tường, vang vọng từng hồi trong lối đi trống trải.

“Cẩn thận chút.” Tô Sầm dặn xong, giơ nến từ từ tiến vào.

Đi được mười bước, con đường phía trước bị vách đá bịt kín, Tô Sầm nhíu mày: “Hết đường?”

Khúc Linh Nhi thử sang lối bên kia, sau đó gật đầu: “Bên này cũng không có.”

Y quay lại, nói với Tô Sầm: “Chỉ có nhiêu đây thôi à? Thế đây là lối ngầm hay một căn hầm?”

Tô Sầm giơ nến chiếu lên vách tường, thấy một bức bích họa được khắc trên vách đá. Tranh vẽ hai người khua tay múa chân quanh một bàn cờ hình vuông, hình dáng trên bàn cờ đúng là bàn cờ Lục Bác Kỳ Tô Sầm vẽ trên giấy.

“Họ đang nhảy múa à?” Khúc Linh Nhi nhăn mày: “Hai người nhảy múa là có thể mở cửa?”

“Không phải nhảy múa.” Tô Sầm nói: “Là đoán số, dùng cách chơi này quyết định thứ tự đi và số nước.”

“Thế tôi chơi với huynh?”

Tô Sầm lắc đầu: “Nếu hai chúng ta đang đứng cùng chỗ thì tức là người cùng phe, hẳn là phải chơi với người ở bên kia.”

Khúc Linh Nhi nhìn quanh: “Nhưng chỗ này đâu có ai khác?”

Tô Sầm trầm tư nhìn bức họa, nói: “Đợi thêm đi.”

Không lâu sau, tiếng lạch cạch nho nhỏ vọng lại từ đâu đó, vách đá ở một bên từ từ dâng lên, một lối đi xuất hiện.

Hai người nhìn nhau, Tô Sầm đứng trước, giơ nến từ từ đi về phía đó.

“Không phải chơi đoán số à?” Khúc Linh Nhi theo sát Tô Sầm, vừa đi vừa nói: “Nhưng đâu có thấy ai chơi với chúng ta?”

Tô Sầm lắc đầu: “Vì có lối đi ngăn cách, hai bên không thể giáp mặt chơi, vậy nên có lẽ là có cơ chế khởi động đặc biệt nào đó, người vào trước đi trước, hoặc là có gì đó khác. Chúng ta tùy cơ ứng biến, cẩn thận hàng đầu.”

Khúc Linh Nhi gật đầu, thận trọng đi theo Tô Sầm, cậu làm gì thì làm đó.

Không biết di chuyển bao lâu, con đường phía trước lại bị chặn. Lần này Khúc Linh Nhi đã nhớ bài học, lập tức tìm hình vẽ, quả nhiên trên một vách tường lại khắc một bức tranh khác.

“Đây là đũa hả?” Khúc Linh Nhi nghiêng đầu nhìn mãi, thật sự không hiểu nổi đành quay lại hỏi Tô Sầm. Chỉ thấy Tô Sầm đang đứng trước cửa đá, trên cửa có một chỗ hõm, bên trong là sáu chiếc đũa.

Tuy bảo là đũa nhưng nó trông cây trúc được chặt thành nhiều đoạn hơn, ở chỗ hõm trên bề mặt có bôi bột vàng.

“Cái này gọi là Trợ (đũa), ‘côn tế tượng kỳ, hữu lục bác ta’ ý là cờ Lục bác tạo thành từ ba bộ phận là Kỳ (quân cờ), Cục (bàn cờ), và Trợ (đũa). Nếu như người vào đây là ‘quân cờ’, cả Lục Gia Trang này là một ‘bàn cờ’ khổng lồ, vậy thứ này chính ‘đũa’, dùng để quyết định nước cờ.” Tô Sầm lấy sáu chiếc đũa ra: “Cờ Lục bác có chín loại vị trí, lần lượt là Trương, Đạo, Yết, Bạn, Phương, Cứu, Khuất, Huyền, Cao. Vừa rồi chúng ta vào bàn cờ từ cửa nhà Lục Tiểu Cửu, nhà Lục Tiểu Cửu ở Đông Nam thôn, không phải vị trí ‘Trương’ bắt đầu của bàn cờ. Chúng ta đi từ chỗ vừa rồi đến đây, hẳn đây là ‘Trương’ rồi, ván cờ sẽ bắt đầu từ đây.”

Tô Sầm ném nhẹ sáu cây đũa trong tay, ba âm ba dương, cửa đá từ từ mở ra, con đường phía sau cửa sâu hun hút, quanh co dẫn vào sâu trong, biến mất ở nơi ánh lửa không chiếu đến.

Hai người đi vòng vèo không biết bao lâu nữa, mới lại bị một cánh cửa đá chặn lại.

Ban đầu Khúc Linh Khi còn nơm nớp sợ hãi, sau rồi lại yên tâm, trên đường này không có cơ quan cũng không có mai phục, ngoài hơi tối ra thì không có mối nguy nào khác.

“Chúng ta cứ đi mãi thế này à?” Khúc Linh Nhi thắc mắc: “Đi vậy để làm gì?”

Sắc mặc của Tô Sầm lại không nhẹ nhõm như y: “Nếu đây đúng là một bàn cờ thì hiện giờ chúng ta mới chỉ ở vòng ngoài, hẳn là đối phương cũng đang đi cờ ở vị trí tương xứng với chúng ta, nhất thời chưa đụng mặt nhau được. Nhưng sau mấy lần đi nữa, chắc chắn sẽ gặp.”

Khúc Linh Nhi ngạc nhiên: “Ý huynh là có thể chúng ta sẽ gặp người khác?”

“Không chỉ gặp người khác thôi đâu.” Tô Sầm nhìn Khúc Linh Nhi: “Biết tại sao lại có cái tên cờ Lục bác không?”

Khúc Linh Nhi lắc đầu.

Tô Sầm chỉ lên bức bích họa trên tường, giải thích: “Lục bác là chỉ mỗi bên có sáu quân cờ, năm Tán một Cú, hai người chúng ta đi cùng nhau, cùng lắm tính là một quân Tán, nhưng chưa chắc đối phương chỉ có một người.”

Khúc Linh Nhi tái mặt: “Huynh muốn nói có thể chúng ta sẽ bị giáp công nhiều mặt?”

Tô Sầm gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.

Khúc Linh Nhi rùng mình: “Vậy chúng ta phải làm sao? Cứ đợi chết hay sao?”

Tô Sầm khẽ cười, an ủi Khúc Linh Nhi: “Bàn cờ nhập cuộc từ vị trí Trương, tất nhiên cũng rời khỏi từ Trương, trên bàn cờ có tổng cộng bốn vị trí Trương, may là tất cả đều ở vòng ngoài, chỉ cần chúng ta không vào trong, đến một vị trí Trương trước khi giao đấu với họ là có thể ra ngoài.”

Khúc Linh Nhi căng thẳng hỏi: “Thế bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Tô Sầm suy tư một chốc: “Vừa rồi chúng ta đã đi ba bước từ vị trí Trương, hẳn là đang ở Huyền, kế tiếp chúng ta chỉ cần đi thêm năm nước là có thể quay lại Trương. Vì khi đi cờ chỉ có thể đi theo một hướng, vậy nên ít nhất hai bước nữa chúng ta vẫn an toàn, không thể đụng mặt đối phương.”

Khúc Linh Nhi thoáng yên tâm, lấy sáu que tre trong hốc cửa ra: “Tô ca ca, này.”

Tô Sầm cười: “Lúc trước trụ trì Tuệ Không ở chùa Thảo Đường nói tôi không may, cậu gieo đi.”

“Tôi… tôi á?” Khúc Linh Nhi mím môi: “Cũng được.”

Khúc Linh Nhi ném que vào trong hõm, bột vàng bay tứ tung, cửa đá từ từ mở ra, một con đường đá dài hơn xuất hiện.

“Tôi đã nói tay tôi cũng đỏ mà.” Khúc Linh Nhi đắc chí cười, lần này ném được bốn rồi, dù lần sau chỉ ném được một họ cũng có thể đến vị trí Trương, sau đó là an toàn ra ngoài được rồi.

Đến cánh cửa đá tiếp theo, Khúc Linh Nhi không nghĩ nhiều mà vơ đũa lên gieo, hai mặt vàng ngửa lên, Khúc Linh Nhi cười với Tô Sầm: “Không biết trên kia đã sáng chưa nữa.”

Tô Sầm cười lại với y, yên lặng đợi cửa mở.

Nhưng một lát sau, Khúc Linh Nhi nhíu mày: “Sao không mở?”

Cánh cửa đá trước mắt không mở ra như hai lần trước, nó đứng sững ở đó, bất di bất dịch.

“Hỏng rồi à?” Khúc Linh Nhi thắc mắc, quay lại nhìn Tô Sầm: “Tô ca ca, có chuyện gì thế?”

Chỉ thấy khuôn mày giãn ra của Tô Sầm từ từ nhíu lại, mãi sau mới mím môi, nói: “Có thêm người nhập cuộc rồi.”



Trong tòa nhà lớn phía sau vách tường cao, người áo trắng ngồi sau một bàn cờ, trên bàn có một quân đen, nhưng lại có hai quân trắng, quân đen đuổi sát phía sau hai quân trắng vừa di chuyển.

Người áo đen mỉm cười: “Muốn đi, đâu có dễ vậy.”



Khúc Linh Nhi thấy sắc mặt Tô Sầm ngày càng khó coi, không khỏi cũng căng thẳng theo: “Tô ca ca, có thêm người nhập cuộc là thế nào?”

Tô Sầm nhíu chặt mày: “Tôi mới nói rồi, trong cờ Lục bác, một bên có sáu quân cờ, nếu một bên đổi sang quân cờ khác vào trận thì quân cờ trước đó sẽ đứng yên tại chỗ.”

Khúc Linh Nhi kinh hoàng: “Nhưng chúng ta chỉ có hai người thôi, lấy đâu ra quân cờ khác?!”

Tô Sầm từ từ híp mắt: “Vậy thì phải hỏi người đi cờ.”

Khúc Linh Nhi gieo đũa thêm vài lần, cửa đá không mảy may xê dịch làm y cuống tới độ chỉ có thể đi qua đi lại: “Nếu hắn lần lượt cho cả sáu quân cờ lên chẳng phải chúng ta sẽ bị vây chết ở đây à? Đi ngược lại thì sao? Đi ngược lại có thể quay về vị trí Trương kia không?”

Tô Sầm lắc đầu: “Chúng ta không xác định được người của bên kia đã đi tới đâu rồi, lỡ như quay lại bắt gặp họ cũng chỉ có đường chết thôi.”

“Vậy phải làm sao?” Khúc Linh Nhi sắp khóc tới nơi: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ chết thôi sao?”

Tuy Tô Sầm không cuống cuồng đi lại như Khúc Linh Nhi, nhưng hàng mày vẫn nhíu chặt. Không nắm được quyền đi cờ, cánh cửa này sẽ không mở, cậu cũng không thể làm gì được.

Đang sốt ruột, tiếng sột soạt bỗng vọng lên từ phía sau, hai người đồng loạt quay lại. Chỉ thấy một bóng người dần dần hiện xa sâu trong bóng tối, gần đến nơi hai người mới thấy đó, đó là một người vận đồ đen, tay cầm hai chiếc lưu tinh chùy, cười âm hiểm với hai người.

Một bức tường đá rơi “rầm” xuống, chặn giữa hai bên.

Tô Sầm nhíu mày, nói: “Họ bắt kịp rồi.”

Gieo đũa lần nữa, đợi cánh cửa cuối cùng này mở ra, hai bên sẽ buộc phải gặp nhau.

“Tô ca ca, có tôi đây.” Khúc Linh Nhi đặt tay lên đai lưng, chuẩn bị tấn công.

“Lý ra chúng ta vẫn còn một cơ hội ném nữa.” Tô Sầm cầm sáu cây đũa lên, nắm chặt, thành hay bại ở hết lượt này, nếu đến lượt họ đi thì khi cánh cửa mở ra, họ có thể ra ngoài được, còn không…

Chỉ đành liều mạng.

Tay Tô Sầm khựng lại, vừa định gieo thì cánh cửa đá vang rầm rầm, từ từ mở ra.

Hai người sững sờ nhìn cửa đá, rõ ràng nắm đũa vân trên tay Tô Sầm, sao cửa đã mở rồi?

Đợi cánh cửa mở rộng, họ thấy một ông lão đang chắp tay sau lưng, bực tức trợn mắt với hai người: “Đứng đực ra đấy làm gì? Không mau ra đây!”

Khúc Linh Nhi giật mình, suýt ném chiếc tiêu bươm bướm trong tay ra.

Tô Sầm lại mừng rỡ: “Tiền bối!”

Ông lão không hơi đâu tiếp chuyện hai người, quay đầu đi ra ngoài.

Tô Sầm kéo Khúc Linh Nhi vội theo sau.

Đến khi theo ông lão ra khỏi đường hầm, nhìn phía Đông đã hửng sáng, chỉ còn vài ngôi sao lác đác trên trời, hai người mới thở phào như vừa tỉnh mộng.

Khi xuống đường hầm họ vẫn ở phía Đông Nam, khi ra ngoài đã sang phía Tây thôn rồi.

Ông lão im lặng đi trước, đúng là hướng về nhà Lục Tiểu Cửu.

Tô Sầm thầm nghĩ chắc đã tìm thấy Lục Tiểu Cửu rồi, thoáng yên lòng. Nhưng khi về đến cổng nhà Lục Tiểu Cửu cậu lại nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào bên trong. Tô Sầm đẩy tung cửa, chỉ thấy Lục Tiểu Cửu đang nằm dưới gốc cây ngô đồng nó nhặt quả hồi chiều, đã tắt thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play