Trường An Thái Bình

Quyển 5 - Chương 130: Dịch bệnh


2 tháng

trướctiếp

Ninh Vương hôn mê khiến hành cung dậy sóng, từ trên cùng là Thứ sử Lương Phương, xuống đến đại diện các thân sĩ đều chen chúc trong tẩm cung Lý Thích, rướn cổ chờ đợi, không ai dám thở mạnh.

Cuối cùng Lý Thích vừa tỉnh lại nhìn sang đám người này, đã lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Lương Phương dè dặt bước lên: “Vương gia, ngài thấy…”

Lý Thích cau mày: “Cút!”

Cả đám người sợ chết khiếp bỏ chạy.

Lý Thích gọi Kỳ Lâm: “Gọi Khúc Linh Nhi đến đây.”

Kỳ Lâm do dự, nói: “Vương gia, để mai đi.”

Lý Thích nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi, nhưng lời nói lại đanh thép: “Đi.”

Kỳ Lâm đành dẫn Khúc Linh Nhi qua.

Khúc Linh Nhi cũng biết chuyện Ninh Vương nôn ra máu vì Tô ca ca. Bấy giờ y mới biết không phải không quan tâm, mà nghĩ cứ vờ như mọi thứ vẫn bình thường thì người kia vẫn sẽ quay lại, tươi cười than với hắn một câu “Em đi chuyến này mệt lắm”.

Phải lừa mình dối người, đều là hiện thực không muốn đối mặt. Hóa ra Ninh Vương bất khả chiến bại cũng có điểm yếu như vậy, một khi chạm phải cũng sẽ máu thịt đầm đìa.

Khúc Linh Nhi kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra hôm đó, y tận mắt thấy Tô ca ca ngã xuống vực sâu vạn trượng, biết rõ hy vọng sống sót mong manh thế nào, dù không muốn tin cũng chỉ có thể tin sự thật này.

Lý Thích tựa lên giường yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ phất tay, cho Khúc Linh Nhi ra ngoài.

“Dẫn người xuống đáy dốc, đưa người về cho ta.” Lý Thích nhắm mắt lại: “Người của ta, có chết, cũng phải chết cạnh ta.”



Tô Sầm nằm hai ngày mới bò dậy được, cậu vịn vào vách hang đi một vòng đã thở phì phò như trâu, mồ hôi tuôn như mưa, môi trắng bệch, mồ hôi nóng lẫn mồ hôi lạnh, y như vừa vớt từ dưới nước lên.

Cơ thể này còn yếu quá, mới đi mấy bước đã run rẩy đứng chẳng vững thế này, cậu phải đi bộ về thành Từ Châu thế nào đây?

Tô Sầm cắn răng bực bội buông tay khỏi vách đá, vừa đi hai bước đã ngã ra đất, cậu vội vàng chống một tay xuống mỏm đá gập ghềnh, ngay lập tức lại thêm một vết thương.

Tô Sầm đau đến xuýt xoa, nước mắt cũng tràn ra khỏi khóe mắt, cậu ảo não nhìn thân thể tàn tạ của mình, đi hai bước còn không được, đến lúc đau thì không qua quýt chút nào.

Nghỉ đủ rồi, chật vật thêm cả buổi cậu mới bò dậy được, Tô Sầm không hành hạ mình nữa, ngồi lên ngẩn ngơ nhìn vết thương trên tay mình.

Cậu không thể cứ thế này mãi được, không biết thành Từ Châu ra sao rồi, cũng không biết Lý Thích thế nào rồi, cậu mang theo lệnh vua tới đây, lại bị vây khốn ở hang động này không rời đi được.

Nhưng cậu có thể làm gì đây? Sáu mươi dặm đường núi, cậu cũng đâu thể bò được?

Hổ Tử vừa đi vào đã bị vết máu đầy trên đấy làm giật mình, sau đó lại thót tim nhìn Tô Sầm ngồi yên với bàn tay dính máu, nó vội vàng đặt cái xuống qua kiểm tra vết thương cho Tô Sầm.

May sao vết thương không lớn, mỗi tội nảy nhiều máu quá nên trông đáng sợ, nó lấy nước cho cậu rửa sạch tay rồi đắp thêm thảo dược lên. Xong xuôi, Hổ Tử mới đưa bát cho Tô Sầm: “Anh này, ăn đi.”

Nói là bát, thực ra chỉ là nửa bầu hồ lô đựng thứ canh đục ngầu màu vàng đất, trên mặt canh còn có mấy sợi gì đó nổi lên.

Tô Sầm nhíu mày nhìn thứ nước màu vàng đất trong hồ lô, đoạn nhắm tịt mắt uống hết một hơi trước khi kịp nếm được vị gì.

Yết hầu trượt xuống vài lần lại bắt đầu buồn nôn, Tô Sầm ngửa cổ cắn răng nhịn xuống, đợi cơn buồn nôn xuôi rồi mới cúi đầu, trả bát cho Hổ Tử rồi cười xoa đầu nó: “Cảm ơn.”

Hổ Tử nhìn mấy dấu móng tay hằn trên vỏ hồ lô, nó làm mặt quỷ với cậu rồi ra ngoài.

Chú hai Tào nói trước giờ người này là cậu ấm, khó nuôi lắm, nhưng nếu họ đã nhặt về rồi thì cũng nên chăm sóc cho cậu, tốt nhất là kiếm ít vật sống cho ăn mới có ích cho vết thương của cậu. Thế là mấy hôm nay nó cứ dắt con Hai lên trời xuống đất, đi khắp nơi tìm đồ ăn cho cậu ấm này. Đào ra giun đất thì chú hai Tào bảo là địa long, ăn vào thanh nhiệt giảm đau, bắt ve sầu thì cũng bảo là tức phong chấn kinh, mấy các xác ve chúng nó nhặt về cũng là thuốc nữa. Cuối cùng nó chẳng buồn hỏi thêm, cứ nhặt được gì là bỏ vào nồi hết.

Ban đầu Tô Sầm còn hỏi trong canh có gì, nghe nó nói xong nôn vài lần thì cũng chẳng hỏi nữa, chỉ mong họ nấu thì nghiền nó ra, đừng để cậu thấy nguyên con là được.

Chả vậy, mới uống mấy hôm mà sắc mặt đã tốt lên thấy rõ, Hổ Tử thầm nghĩ, cậu ấm này cũng dễ nuôi đấy chứ.

Thêm hai hôm nữa Tô Sầm cũng ra được khỏi hang, cậu chống cành cây đi theo Hổ Tử, nhìn nó đi khắp nơi bắt giun bắt ve cho cậu.

Cuối cùng nó còn lén bỏ một con bọ hung đang vê phân vào túi vải.

Tô Sầm đen mặt: “…Con đó không ăn được.”

“Không được à?” Hổ Tử tiếc nuối nhặt bọ hung ra: “Trông cũng ngon lắm mà.”

Tô Sầm lợm giọng: “Không ăn được thật.”

“Ò.” Hổ Tử bất đắc dĩ trả lại bọ hung xuống cạnh quả cầu phân của nó.

Về đến hang động, Hổ Tử liền hào hứng mang túi đồ sống đi nấu canh cho Tô Sầm, Tô Sầm nhắm mắt làm ngơ, trốn ra xa để lát khỏi không dám uống.

Vào đến hang mới phát hiện các thôn dân đang tụm đầu bên trong không biết làm gì, Tô Sầm kéo một người đứng ngoài ra hỏi mới biết con Hai bị sốt, người nóng hầm hập, giờ đã mê man rồi.

Tô Sầm bỗng có dự cảm không lành, nói: “Mọi người ra ngoài trước!”

Mọi người quay lại nhìn Tô Sầm, rồi lại nhìn sang con Hai.

“Ra ngoài!” Tô Sầm nhíu mày: “Có thể là bệnh dịch.”

Các thôn dân tái mặt, tức thì lùi ra xa một trượng.

Tô Sầm chống cành cây đến, sờ thử trán con Hai, đúng là rất nóng. Sau nạn lũ dễ có dịch bệnh, ban đầu là phát sốt, sau còn có thể ê ẩm khắp người, nôn ra máu… lây lan rất nhanh, những vụ như vậy từng xảy ra không ít, không xử lý ổn thỏa có khi còn chết cả làng, cả thành.

Tô Sầm nói: “Bà con ra ngoài trước đã, hai hôm tới không cho ai vào hang này nữa, bảo Hổ Tử sắc thuốc xong thì để ngoài cửa động là được. Mấy hôm nay để tôi chăm sóc con bé, có phải bệnh dịch hay không thì chờ qua đêm xem có hạ sốt không là biết.”

Cũng không còn cách nào khác cả, các thôn dân gật đầu, sợ hãi lùi ra.

Hổ Tử sắc thuốc xong đặt ngoài cửa động, rồi lại đứng ngoài lo lắng thò đầu vào, bị Tô Sầm quát mấy lần mới thôi. Nó với con Hai đều là trẻ mồ côi, cùng ăn cơm trăm nhà mà lớn, tất nhiên tình cảm rất sâu đậm, nó đi qua đi lại ngoài cửa động, thỉnh thoảng lại hỏi: “Cái Hai đỡ hơn chưa?”

Tô Sầm chỉ có thể dặn đi dặn lại: Vẫn chưa khỏi, tránh xa ra. Nhưng chưa bao lâu sau đã lại thấy một cái đầu nhỏ đi qua đi lại ngoài cửa hang.

Tô Sầm cho con Hai uống “canh bách trùng” của mình, trong này có mấy vị thuốc thanh nhiệt, bây giờ ở trong hang thiếu thốn thuốc thang, cũng chỉ có thể cầm cố thế này thôi.

Thế mà con Hai đã sốt mê man rồi cũng biết món canh này khó nuốt, Tô Sầm vừa đút được một ngụm, quay đi quay lại nó đã nôn ra.

Tô Sầm: “…” Không phải lúc đào lên cho cậu hứng khởi, vui vẻ lắm hay sao?

Đút hết bát canh Tô Sầm cũng toát mồ hôi, cô bé kêu lạnh, Tô Sầm lại ôm vào lòng.

Sau nửa đêm, cô bé hạ sốt, dần có dấu hiệu tỉnh lại.

Tô Sầm thở phào, tuy cậu không may nhưng được cái khó chết.

Vừa bỏ con Hai ra thì nó cũng mở mắt, nhìn Tô Sầm: “Anh ơi, anh thích em đúng không?”

Tô Sầm: “…Sao lại hỏi thế?”

Con Hai bĩu môi: “Em nghe hết rồi, anh nói có thể em bị bệnh dịch nên đuổi mọi người ra ngoài, nhưng anh lại ở lại chăm sóc em, anh liều chết vì em, không phải thích em thì là gì?”

Tô Sầm giật khóe môi, nghĩ đứa bé còn nhỏ thế này vẫn chưa hiểu tình yêu là gì, bèn qua quýt: “Em cứu anh, lại còn nghe lời như thế, tất nhiên phải thích em rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp